Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 168: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [8]

Bạc Mộ Băng Luân

18/08/2023

chương 168:

Tin tức này tới đột nhiên làm Tề Nhạc Nhân không kịp đề phòng. Thực lực của ảo thuật sư sâu không lường được; nếu ở Vùng đất Hoàng Hôn, Tề Nhạc Nhân căn bản không cần lo lắng cho sự an toàn của hắn, nhưng nơi này là Ngầm Kiến thành.

Một cao thủ cấp lĩnh vực thống trị thế giới ngầm, nơi con người và ác ma cùng tồn tại; hàng tháng còn có đại quân ác ma mênh mông cuồn cuộn đánh sâu vào thành trì dưới lòng đất, sâu trong luyện ngục còn có một khe hở thông đến Ma giới.

Nơi này quá nguy hiểm, địa điểm ảo thuật sư mất tích còn là vương cung của Long Kiến Nữ Vương.

“Ảo thuật sư đi gặp Long Kiến Nữ Vương làm gì?” Tề Nhạc Nhân theo bản năng suy đoán có thể là ảo thuật sư đến diện kiến Long Kiến Nữ Vương, nhưng cậu cũng không biết ảo thuật sư đến Ngầm Kiến thành làm cái gì. Trần Bách Thất không nói với cậu, dọc đường Tề Nhạc Nhân nhớ nhung Ninh Chu nên cũng không hỏi tới.

“Này…” Người liên lạc Celia có chút do dự, theo lý nàng không thể tùy tiện tiết lộ nhiệm vụ tình báo. Tuy Tề Nhạc Nhân này đi cùng ảo thuật sư, nhưng cậu ta không phải chấp hành quan của Sở Thẩm Phán.

Celia chần chờ nhìn thoáng qua Ninh Chu, nàng nhớ rõ vị này chính là người Giáo đình đặc sứ ở Sở Thẩm Phán.

Ninh Chu hỏi: “Liên hệ với Sở Thẩm Phán chưa?”

“Chỉ thị đã được gửi đi ngày hôm qua, nhưng chỉ sợ phải đến tuần sau mới nhận được hồi âm.” Celia nói.

“Nói mọi chuyện cho chúng tôi biết đi, chờ đợi cũng chẳng có ích gì.” Ninh Chu nhàn nhạt nói.

“Vâng, Ninh Chu tiên sinh. Chuyện là vầy, Tiên Tri cùng Long Kiến Nữ Vương có một hiệp nghị bí mật, ước định rằng thời điểm Long Kiến Nữ Vương kế nhiệm, Tiên Tri sẽ phái người đến chứng kiến. Trước đó Tiên Tri nhận được lời mời từ Long Kiến Nữ Vương, cho nên cử ảo thuật sư đến chứng kiến nghi thức.” Celia nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Trước khi đi ảo thuật sư đã ước định mỗi ngày đều sẽ liên lạc với chúng tôi, nhưng sau khi tiến vào vương cung của Long Kiến Nữ Vương liền không có tin tức gì nữa.”

“Các người không đi tìm hắn sao?” Tề Nhạc Nhân buồn bực hỏi.

“Chúng tôi đã đi, nhưng chúng tôi không có thủ dụ của Long Kiến Nữ Vương cũng không có thủ dụ của Tiên Tri, không thể tiến vào vương cung.” Celia nói.

Tề Nhạc Nhân trầm tư, vương cung các đời Long Kiến Nữ Vương không ở cùng một chỗ; vương cung của các nàng rộng lớn, khổng lồ, sâu không lường được, người bình thường thậm chí nghĩ đến khủng bố —— Bởi vì vương cung chính là lăng mộ cuối cùng của họ.

Bắt đầu từ ngày đăng cơ các nàng liền xây dựng cho chính mình một lăng tẩm tráng lệ, càng đào sâu tổ kiến càng lớn, với nguồn nhân lực khổng lồ cùng với sức mạnh gần như đáng sợ tự thân của các nàng. Lăng mộ cuối cùng của mỗi một đời Long Kiến Nữ Vương đều là một tòa thành trì khổng lồ, được xây nên từ ngày các nàng đăng cơ, mãi cho đến ngày các nàng tử vong mới đình công.



Điều kỳ lạ là ngoại trừ vị Long Kiến Nữ Vương đầu tiên coi như trường thọ, thì mỗi vị Long Kiến Nữ Vương sau đó đều chỉ tại vị hai mươi mấy năm thời gian. Mặc cho Long Kiến Nữ Vương đã tại vị 25 năm, 25 năm trước nàng vẫn là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, hiện giờ già nua giống như một cụ già gần đất xa trời.

Lăng tẩm của nàng đã sớm được xây dựng vô cùng đồ sộ, có thể nói một tòa thành khổng lồ.

Nơi đó, cũng là vương cung của nàng.

“Bất quá thật ra có một manh mối…” Celia cắn răng, nói ra tình báo: “Buổi sáng ngày đó trước khi ảo thuật sư đi tới vương cung, có một ác ma đam mê bài bạc nhìn thấy tung tích của hắn ở sòng bạc ngầm.”

“Các người đã đi xác minh chưa?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Đi rồi, nhưng người phái đi xác minh không quay trở lại, gần đây số lượng cư dân Ngầm Kiến thành mất tích gấp mấy lần trước đây, vô cùng kinh người.” Celia ngưng trọng nói.

“Trước kia từng xuất hiện tình huống tương tự rồi sao?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

Celia im lặng một lúc, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu nàng nhẹ giọng thở dài: “Tôi chưa trải qua, bất quá có nghe qua một chút sự tình... tình huống này rất giống hơn 20 năm trước, đó là thời kỳ Long Kiến Nữ Vương tiền nhiệm ngã xuống. Trật tự Ngầm Kiến thành toàn diện bị phá hủy, mâu thuẫn giữa cư dân ác ma và nhân loại ngày càng gay gắt; tuy rằng không phải thời gian yêu ma triều tịch, nhưng yêu ma từ các góc trào ra, bất kể là nhân loại hay ác ma đều không thể may mắn thoát khỏi tai ách…Đó thật là thời kỳ vô cùng đáng sợ và hỗn loạn, mỗi lần sức mạnh va vào nhau đều trở thành một mảnh huyết vũ tinh phong.”

“Các người hãy nghĩ đi, đó là cái chết của một vị cao thủ cấp lĩnh vực, cái chết của nàng đối với lĩnh vực mà nói chính là đả kích mang tính hủy diệt. Tuy rằng Long Kiến Nữ Vương là trường hợp đặc biệt, nàng có thể thông qua phương thức nào đó truyền thừa lĩnh vực cho đời sau, nhưng loại truyền thừa này không phải dễ như trở bàn tay. Suy cho cùng, sinh mệnh của chúng ta quá yếu ớt, con kiến leo lên người cường giả cũng không chịu nổi sóng to gió lớn. Dù cho tiếp cận với sự tồn tại của Thần, cũng sẽ có một ngày ngã xuống, huống chi chúng ta chỉ là những người bình thường yếu ớt.”

Đáy lòng Tề Nhạc Nhân nặng trĩu, tại dòng thời gian ngắn ngủi mà dài lâu, cậu trải qua nhiều cảm xúc nơi niên đại hòa bình không lĩnh ngộ được. Quá nhiều người lang bạt kỳ hồ, ăn bữa nay lo bữa mai, còn phải giãy giụa cầu sinh; vô luận là sinh mệnh, tình cảm hay mối quan hệ giữa người với người, trong thế giới tàn khốc này đều quá yếu ớt. Ở chỗ này, sự quý trọng sẽ bị hủy hoại, được ký thác sẽ tan biến, được khen ngợi sẽ sa đọa, tất cả những điều tốt đẹp đều bị đánh nát, nhưng bạn thậm chí không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai.

Bởi vì thật sự, thật sự, quá yếu ớt... Đám người sinh hoạt trong “cảnh trong mơ” của Maria cũng phải sắp sửa đối mặt với ác ma hoành hành thế giới này; bởi vì “thần” đã từng che chở cho bọn họ cũng đã ngã xuống. Hiện giờ ai biết Vùng đất Hoàng Hôn sẽ an toàn được bao lâu?

Lão Ma Vương ngã xuống, thánh nữ tu sĩ ngã xuống, Long Kiến Nữ Vương cũng sắp ngã xuống; “Thần” tồn tại trong mắt đám người thường, tại thế giới phép tắc rộng lớn này cũng không thể siêu thoát.

Tề Nhạc Nhân cảm giác thật vô lực, cậu không biết liệu chính mình có thể đối kháng với thế giới tàn khốc này hay không. Cậu muốn bảo vệ một người, một người không được Giáo đình thừa nhận, một người không muốn thỏa hiệp với ác ma, một người phiêu bạt xuống địa ngục nhưng lại một lòng hướng tới thiên đường. Cậu muốn ở bên cạnh người này, là cảng tránh gió cuối cùng của hắn.

Nhưng mình thực sự có thể làm được sao? Tề Nhạc Nhân không khỏi hoài nghi bản thân, cho dù cậu đã đẩy ra cánh cửa nửa lĩnh vực, nhưng con đường phía trước vẫn xa xôi như cũ. Cậu tựa như một đứa trẻ nhìn lên bầu trời đêm, sau khi đám mây đen trên bầu trời dần trôi đi, cậu thấy ánh sao rực rỡ, điều này chứng tỏ cậu đã đi đúng hướng; nhưng đó là hàng tỉ năm ánh sáng, cách cậu hàng tỉ năm ánh sáng, cậu nhìn thấy nhưng không thể chạm tới.



Đầu ngón tay chợt truyền đến xúc cảm nho nhỏ, Tề Nhạc Nhân hơi do dự sau đó trở tay nắm lấy tay Ninh Chu.

Độ ấm đến từ một người khác khiến linh hồn bất an được trấn an. Tề Nhạc Nhân quên mất đang đứng trước mặt người liên lạc của Sở Thẩm Phán - Celia đang nhìn chằm chằm vào họ, quay đầu nói với Ninh Chu: “Chúng ta đi sòng bạc ngầm kia xem thử.”

Ninh Chu nắm chặt tay cậu: “Được.”

“Còn có, phiền Sở Thẩm Phán gửi một bức thư, nói rằng tôi đã tìm được Ninh Chu, đoạn thời gian này chúng tôi sẽ lưu lại Ngầm Kiến thành hỗ trợ tìm kiếm ảo thuật sư.” Tề Nhạc Nhân nói, đột nhiên phát hiện Celia đang im lặng nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ, không nhịn được thẹn thùng muốn rút tay về, kết quả Ninh Chu nắm rất chặt, một chút giãy giụa căn bản không có tác dụng.

Tề Nhạc Nhân liếc mắt trộm nhìn Ninh Chu một cái, trên khuôn mặt lạnh như băng của hắn không có bất kỳ biểu cảm nào. Tựa hồ không nhận thấy ánh mắt của người liên lạc có gì không đúng, trấn định thản nhiên, không coi ai ra gì nắm lấy tay người đồng giới.

Ngược lại là Tề Nhạc Nhân, dường như bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang đang nắm tay người yêu nhỏ, tim đập nhanh, mặt đỏ bừng.

Sao lại thế? Không phải Ninh Chu siêu thẹn thùng sao? Rõ ràng lúc hắn ở nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu mặt đặc biệt đỏ bừng!

Điều này khiến Tề Nhạc Nhân bối rối, trên đường đến sòng bạc ngầm, trong lòng Tề Nhạc Nhân đều là vấn đề này; thất thần, rất nhiều lần nói chuyện đều thất thần, sau khi bị Ninh Chu nhìn chằm chằm vài lần mới chột dạ mà nói bóng nói gió: “Ở đây nhiều người như vậy, chúng ta nắm tay nhau có phải không tốt lắm?”

Há phải không tốt lắm, quả thực là ảnh hưởng ghê gớm. Trong Ngầm Kiến thành tràn ngập lãnh đạm và ác ý, hai người đàn ông tay trong tay khác hẳn với đám người đi một mình xung quanh; họ hận không thể cách xa mấy mét với người xa lạ! Chỉ là ánh mắt kinh ngạc của nhóm người qua đường không hề ảnh hưởng đến Ninh Chu, hắn không dao động, cứ tiếp tục nắm tay.

Nghe thấy câu hỏi của Tề Nhạc Nhân, Ninh Chu ngừng lại nhìn cậu, trên khuôn mặt thoáng qua một tia khiếp sợ.

Tề Nhạc Nhân không hiểu, đứng đó ngây ngốc nhìn hắn.

Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai mở miệng nói chuyện.

“Chúng ta…” Ninh Chu nói được hai chữ thì dừng lại, Tề Nhạc Nhân mạc danh cảm thấy vẻ mặt lúc này của hắn tựa hồ có chút khẩn trương: “…Không phải sẽ kết hôn sao?”

Tề Nhạc Nhân: ??? !!!

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook