Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 208: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [7]

Bạc Mộ Băng Luân

04/01/2024

chương 208:

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ Lã đang thảo luận phương thức tình yêu với Đỗ Việt, bác sĩ Lã nhìn đồng hồ, 7 giờ 30 tối.

“Ai vậy? Phòng khám đóng cửa, không có chuyện gì gấp thì ngày mai tới sớm nhé!” Bác sĩ Lã là người trung thực, tan tầm tuyệt đối không tăng ca, sau khi chịu tra tấn tăng ca ở bệnh viện, thế là kiên quyết từ chối tiếp tục tăng ca ở Thế Giới Ác Mộng.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa tiếp tục vang, người tới thập phần kiên quyết.

“Tôi đi mở cửa.” Đỗ Việt đứng dậy.

“Để tôi!” Bác sĩ Lã bĩu môi, ông chủ không vui, từ sofa thoải mái đứng lên, không kiên nhẫn đi đến chỗ huyền quan.

Ánh đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt người tới.

“A! Tề Nhạc Nhân! Cậu đã trở lại!!!” Bác sĩ Lã vui mừng quá đỗi, nhào lên ôm cậu thật chặt; bởi vì vóc dáng nhỏ bé nên thoạt nhìn cả người giống như treo trên người Tề Nhạc Nhân.

“Tiền bối! Tiền bối anh còn sống?” Đỗ Việt cũng chạy ra khỏi phòng, vui sướng nói.

“Anh leo xuống nhanh, mệt chết tôi.” Tề Nhạc Nhân kéo bác sĩ Lã xuống, chưa kịp đổi giày đã đi vào phòng khách nằm liệt trên ghế sô pha: “Cho tôi một ly nước, khát muốn chết.”

Nhìn hơi thở Tề Nhạc Nhân thoi thóp, bác sĩ Lã kỳ quái nói: “Làm sao vậy? Cậu về khi nào đấy? Ninh Chu đâu? Lần trước gặp Trần Bách Thất tôi có hỏi thăm, cô ấy nói các người không sao, chỉ là bị trì hoãn một thời gian dưới Ngầm Kiến thành, sẽ sớm trở về.”

“Chúng tôi mới về ngày hôm qua, hôm nay liền bắt đầu huấn luyện, Trần Bách Thất tuyệt đối là muốn mưu sát tôi.” Tề Nhạc Nhân nhận ly nước Đỗ Việt đưa tới, uống một hơi cạn sạch, nằm liệt trên sô pha hữu khí vô lực nói: “Anh có biết tôi mất bao nhiêu dũng khí mới bò được tới đây báo bình an không?”

Kỳ thực huấn luyện hôm nay đã kết thúc, Tề Nhạc Nhân muốn về nhà ngủ, vừa lúc Ninh Chu đến đón, hai người liền cùng tới nhà Trần Bách Thất ăn tối —— do Ninh Chu làm. Buổi tối vốn dĩ Ninh Chu muốn bồi cậu tới đây, kết quả Sở Thẩm Phán có việc đột xuất tìm hắn, cuối cùng chỉ có Tề Nhạc Nhân một mình tới gặp bác sĩ Lã.

Bác sĩ Lã vui sướng khi người họa: “Haha, vậy chẳng phải tốt sao? Huấn luyện càng nhiều càng tiến bộ; cậu xem bây giờ tôi ngày nào cũng tập chạy bộ dựa theo phương thức huấn luyện mà cậu đưa, gần đây đỡ té rồi.”

“Tiền bối, hôm trước bác sĩ Lã lại từ cầu thang lăn xuống, ảnh mặc quần áo dày như quả bóng vậy, nhanh như chớp lăn xuống bên dưới.” Đỗ Việt ở một bên phá đám.

“Aaa, câm miệng! Đừng nói nữa!” Bác sĩ Lã ôm đầu kêu thảm thiết, ngã xuống ghế sofa giả chết.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy một trận buồn cười.

“Anh mặc nhiều như vậy làm sao chạy được?” Tề Nhạc Nhân nói.

“Mặc ít bị ngã rất đau! Hơn nữa thời tiết bây giờ lạnh, tôi sắp chết cóng rồi!” Bác sĩ Lã liếc nhìn áo phông dài đơn bạc của Tề Nhạc Nhân, không khỏi run lập cập: “Tốt xấu gì cậu cũng nên mặc thêm một cái áo khoác.”

“Không sao, tôi không lạnh.” Tề NhạcNhân nói.

Chưa thấy người nào cấp nửa lĩnh vực sẽ thấy lạnh.

Nhìn trang phục thu đông của bác sĩ Lã và Đỗ Việt, Tề Nhạc Nhân đột nhiên hiểu được ý “cậu đã bước một chân vào thế giới mới” trong lời nói của Trần Bách Thất. Chờ Trần Bách Thất dạy tới phần ‘củng cố và phát triển nửa lĩnh vực’ hẳn là cậu sẽ hiểu sâu hơn.

Cốc cốc cốc.

Lại có tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?” Bác sĩ Lã buồn bực nói: “Đóng cửa không kinh doanh, ngày mai hãy tới sớm.”

Người tới bám riết không tha, lại tiếp tục gõ cửa ‘cốc cốc cốc’.

“Hay là Ninh Chu tới?” Tề Nhạc Nhân đứng lên, vừa nghĩ hẳn là không từ Sở Thẩm Phán về sớm như vậy, vừa mở cửa với cõi lòng đầy chờ mong.



Cánh cửa mở ra, một người vừa quen thuộc vừa xa lạ đứng ngoài cửa, cùng Tề Nhạc Nhân bên trong cánh cửa hai mặt nhìn nhau.

“Tề Nhạc Nhân?”

“Tiết Doanh Doanh?”

Tề Nhạc Nhân nhìn Tiết Doanh Doanh từ trên xuống dưới, sau khi tiến vào Vùng đất Hoàng Hôn từ Tân Thủ Thôn cậu chưa từng gặp lại vị ‘nữ hán tử’ này, không ngờ chạm mặt ở chỗ này.

“Cô.. tới khám bệnh?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Tôi tới gặp Đỗ Việt, anh ấy ở đây đúng không?” Tiết Doanh Doanh cười hì hì lách qua Tề Nhac Nhân hưng phấn chạy vào phòng khách: “Đỗ Việt! Tôi mới tới nhà anh nhưng không thấy ai, tôi đoán anh chắc chắn ở đây!”

Đỗ Việt bày ra vẻ mặt đau khổ: “À... ờ... tới đây ngồi, cũng sắp về rồi.”

Bác sĩ Lã huýt sáo: “Người ta từ xa tới tìm cậu, cậu ngồi cạnh tâm sự với người ta chút chứ.”

“Hai người quen nhau như thế nào?” Tề Nhạc Nhân ngoài ý muốn hỏi.

“Chẳng phải trước đó Đỗ Việt đã cứu một thai phụ muốn nhảy lầu sao?” Bác sĩ Lã nói.

Tề Nhạc Nhân không khỏi đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía bụng của Tiết Doanh Doanh, chẳng lẽ cô ấy lại... Nhớ tới lúc bắt đầu ở Tân Thủ Thôn, Tiết Doanh Doanh mới vừa sinh non liền dữ dằn đánh quái, thật là làm cậu ấn tượng khắc sâu.

“Không phải tôi! Là một người bạn tốt của tôi, lúc đó cô ấy sắp nhảy xuống, may mà Đỗ Việt kéo người lên, kết quả bản thân liền ngã xuống, cánh tay bị gãy xương. Tôi hỏi địa chỉ nhà ảnh để đưa bạn tới cửa nói lời cảm ơn, rồi sau đó dần quen thuộc với Đỗ Việt.” Trên mặt Tiết Doanh Doanh lộ ra nụ cười hạnh phúc, ánh mắt nhìn Đỗ Việt sáng lấp lánh.

Tề Nhạc Nhân: Ồ, hiểu rồi.

Đáng tiếc sự nhiệt tình của Tiết Doanh Doanh không được đáp lại. Đỗ Việt ứng phó bất đắc dĩ, bác sĩ Lã vui vẻ ăn bánh kem nhỏ Tiết Doanh Doanh mang đến, hiển nhiên đã bị mua chuộc.

“Tiền bối, anh đi ra ngoài đã lâu, mới về khi nào vậy? Bác sĩ Lã nói là một nhiệm vụ thế giới chủ, có thuận lợi không?” Đỗ Việt quay đầu, cùng hàn huyên với Tề Nhạc Nhân.

“Cũng được, hôm qua mới về." Tề Nhạc Nhân không nói chi tiết, nói giản lược mơ hồ: “Đụng một số khó khăn, bất quá thuận lợi, đã hoàn thành.”

Tiết Doanh Doanh bĩu môi, ông chủ không vui nhìn Tề Nhạc Nhân và Đỗ Việt bằng ánh mắt lửa nóng, bắt đầu vào vấn đề.

Nói chuyện phiếm quá mệt mỏi, Tề Nhạc Nhân vốn cạn thể lực vì huấn luyện rất nhanh cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái chuẩn bị cáo từ.

Đúng lúc này, lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lần này bác sĩ Lã nổi cơn tam bành: “Lần này lại là ai?! Tại sao cứ tới quấy rầy một bác sĩ đã tan ca vậy hả?!”

“Để tôi mở cửa!” Đỗ Việt lập tức nhảy khỏi ghế sô pha, nhiệt tình đi mở cửa.

Cánh cửa mở ra, Ninh Chu đứng trong góc tối ngược chiều với Đỗ Việt khẽ gật đầu, tầm mắt nhìn thẳng về phía Tề Nhạc Nhân.

Tề Nhạc Nhân vui sướng đứng dậy: “Xong rồi à?”

“Ừm.”

“Vậy về thôi.”

Tề Nhạc Nhân vẫy tay chào ba người kia, trên mặt vô thức hiện lên một nụ cười ngọt ngào: “Ninh Chu tới đón rồi, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”

Bác sĩ Lã làm mặt quỷ với cậu: “Đi thôi đi thôi, mau về nhà đi thôi.”

“Anh chính là Ninh Chu?” Sau khi mở cửa Đỗ Việt đứng ở mép cửa đánh giá Ninh Chu, rầu rĩ hỏi.



“Cậu là ai?” Ninh Chu hỏi.

“Đỗ Việt, lần trước tôi có nhắc qua với anh.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Ồ, quên mất.” Ninh Chu dời mắt, không đáp lại Đỗ Việt, tiến lên vài bước kéo tay Tề Nhạc Nhân, gật đầu chào tạm biệt với bác sĩ Lã và Tiết Doanh Doanh: “Hẹn gặp lại.”

Mãi đến khi hai người bước ra khỏi cửa, Tiết Doanh Doanh mới lấy lại tỉnh táo từ cơn chấn động: “Thiệt là đẹp trai quá đi! Tên là Ninh Chu hả? Cả tên cũng hay nữa!”

“Đừng nghĩ, có bạn trai rồi.” Bác sĩ Lã lãnh khốc nói.

“Hóa ra tiền bối thật sự có bạn trai, không phải anh nói người đó đã bỏ tiền bối đi mà không biết tung tích sao?” Đỗ Việt u buồn hỏi.

“Hả? Sao tự dưng cậu bỏ thêm cho Tề Nhạc Nhân nhiều đất diễn vậy? Tôi chỉ nói rằng trời xui đất khiến hắn tưởng Tề Nhạc Nhân đã chết nên mới đi lưu lạc thiên nhai thôi mà.” Bác sĩ Lã vẻ mặt mộng bức.

“Nhưng người kia đã trở lại!” Đỗ Việt vô cùng bi thương: “Sau này tiền bối chắc chắn sẽ bỏ mặc chúng ta.”

“Vậy phải cảm tạ trời đất, tôi không bao giờ muốn vào phó bản với cậu ta nữa.” Bác sĩ Lã buông tay: “Nếu không nể mặt tình bạn này, tôi mới không cùng cậu ta vào phó bản đâu; lần nào cũng xui!”

“Đợi đã, anh nói hai người bọn họ là gay hả?!” Tiết Doanh Doanh có cung phản xạ dài một vòng trái đất, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần.

“Đúng vậy, hai người bọn họ là một cặp.” Bác sĩ Lã liếc mắt nhìn cô nàng một cái.

Tim Tiết Doanh Doanh đau như bị dao cắt: “Soái ca, lập tức bớt đi hai người! A, tim tôi đau quá, em trai Đỗ Việt mau tới ôm một cái mới dễ chịu!”

Đỗ Việt: “Tôi phải về nhà!”

____

Trên đường trở về, Tề Nhạc Nhân hỏi Ninh Chu: “Đỗ Việt chính là người chơi mới ở trong nhà tôi, lần trước không phải tôi nói cho anh biết rồi sao?”

“Ừm.” Ninh Chu cau mày.

“Có phải anh không thích hắn không?” Ở bên Ninh Chu đã lâu, Tề Nhạc Nhân cũng có thể cảm giác được một ít cảm xúc của hắn —— Tuy cảm xúc của hắn thật sự rất ít, chẳng hạn như vừa rồi cùng là người xa lạ, nhưng thái độ Ninh Chu đối với Tiết Doanh Doanh rất bình thường, nhưng đối với Đỗ Việt, hắn không thích.

“Không có.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

“Không gạt tôi?”

“Không lừa cậu.”

Hai người tựa như những đôi tình nhân bình thường, tôi một câu anh một câu nói ra mấy lời thoại não tàn, cuối cùng Tề Nhạc Nhân nhướng mày: “Có phải bởi vì hắn chiếm nhà của tôi nên anh không thích hắn hay không?”

“……”

“Thật sự?”

“…… Ừ.”

Tề Nhạc Nhân buồn cười, vòng tay qua cổ Ninh Chu, nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Ninh Chu bảo bối, anh thật là quá đáng yêu!”

Ninh Chu: ????

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook