Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Chương 22:

Tiểu Tam Bàn Tử

27/10/2024

Nhưng khi ông lão vừa nghe thấy hai chữ làng Ma thì lập tức run lên, sắc mặt biến đổi, ngay cả tay đang định nhận bánh quy cũng rụt lại, vội nói: “Chàng trai trẻ, cháu đừng đến đó, nơi đó đầy tà ma, mau quay về đi.”

“Chuyện là thế này ạ, cháu đến tìm ông nội. Ông nội cháu là thầy phong thủy, mấy hôm trước có người đến nhờ ông nội tìm đất tốt, họ nói là ở gần làng Ma, nhưng ông cháu đã đi một ngày mà vẫn chưa về. Cháu lo quá nên phải đi tìm xem sao.” Tôi vội bịa ra một lý do.

Đất tốt ở chỗ bọn họ chính là nghĩa địa, nhưng chữ mộ không hay, nên người ta hay gọi là đất tốt để ám chỉ.

“Vậy à, đúng là đứa cháu hiếu thảo, nhưng có khi ông nội cháu bị người ta lừa rồi. Làng Ma thì làm gì có đất tốt chứ?” Ông lão đáp.

“Cháu cũng nghĩ thế, nhưng chủ nhà trả nhiều tiền quá, không còn cách nào khác. Ông ơi, ông chỉ đường giúp cháu nhé.” Tôi cười nói.

“Được, thấy cháu hiếu thảo như vậy, ông sẽ chỉ cho. Cháu cứ tiếp tục đi thêm hai ngọn núi nữa, phía trước có một thôn gọi là thôn Phần, thôn đó gần làng Ma nhất, đường đi cụ thể thì phải đến đó hỏi người dân trong thôn.” Ông lão chỉ đường.

Trong đầu tôi nghĩ lại, trấn Thanh Hà không có thôn Phần này, có lẽ là thôn thuộc trấn khác rồi. Trong núi có nhiều thôn, có khi chỉ mười mấy hộ dân đã gọi là một thôn. Đó không phải là thôn hành chính mà là thôn tự nhiên, người không phải dân bản địa cũng khó mà phân biệt được.

Nhưng ít nhất có người biết đường đi đến làng Ma là tốt rồi. Tôi cảm ơn ông lão đốn củi, chia cho ông lão một túi bánh quy rồi dẫn chó vàng đi tiếp.

Hai ngọn núi tiếp theo đặc biệt khó đi, không chỉ núi cao mà còn dốc, điều quan trọng nhất là không có đường nữa. Ngay cả lối mòn của người đi đốn củi cũng khó nhìn rõ. Đến khi tôi trèo qua hai ngọn núi, mặt trời đã lặn.

“Ối, cứu tôi với...”

Đang đi, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, Đại Hoàng cũng sủa lên khiến tôi giật mình thon thót.



Tôi chạy theo hướng âm thanh phát ra và thấy một bà lão ngã bên lề đường, trên người còn bị đè bởi một gánh củi.

“Bà ơi, bà có sao không?” Tôi vội chạy đến, nhấc gánh củi ra rồi đỡ bà lão dậy.

“Đau quá, chân đau quá, có lẽ là bị gãy rồi, phải làm sao đây.” Bà lão lập tức bật khóc.

Tôi nhìn chân bà lão thì giật mình. Một cành củi gãy cắm sâu vào chân bà lão, máu chảy ra trên đường. Bên lề đường có một vết trượt dài, có lẽ bà lão đã bị trượt xuống núi khi đang gánh củi.

“Bà ơi, đừng sợ, chỉ là vết thương do bị củi cắm vào thôi, không gãy đâu.” Tôi vội vàng trấn an, rồi giúp bà nhổ cành củi ra, dùng khăn của bà để băng tạm lại.

“Chàng trai trẻ, bà là người thôn Phần, thôn đó ở ngay phía trước cách đây không xa lắm, cháu có thể cõng bà đến đó được không?” Bà lão nói với tôi.

Tôi nghĩ một lát rồi đồng ý. Dù sao tôi cũng đang định đi đến thôn Phần, hơn nữa tôi cũng không đành lòng để mình bà lão lại đây.

Tôi cõng bà lão lên, rồi tiếp tục đi về hướng thôn Phần. Bà lão bắt đầu kể lể chuyện nhà, toàn là chuyện con trai con dâu bà bất hiếu thế nào, toàn những chuyện vụn vặt, tôi nghe mà phát phiền, chỉ đành ậm ừ đáp lại cho qua.

Đi qua một khúc quanh, từ xa vài trăm mét, tôi thấy có ánh đèn. Trông có vẻ là một thôn nhỏ trong núi với khoảng hai ba mươi hộ dân. Quả thật là một thôn nhỏ tự nhiên trên núi.

Nhưng vừa cõng vừa đi, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Sao bà lão sau lưng càng lúc càng nhẹ? Nếu không phải bà lão vẫn luôn nói chuyện, tôi đã nghĩ mình không cõng gì cả. Tôi lén quay lại nhìn mấy lần, cũng may, vẫn là người.

Rất nhanh, tôi đã đến cổng thôn Phần. Bên cạnh cổng thôn có một tấm bia đá lớn, trên đó khắc chữ thôn Phần, khiến tôi rất vui mừng. Đi suốt cả ngày trời, cuối cùng cũng đến nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook