Chương 23:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
“Đại Hoàng, theo sát vào nào.” Tôi gọi một tiếng.
Nhưng không thấy tiếng Đại Hoàng, quay đầu lại thì thấy nó không đi theo.
Tôi lập tức lo lắng, định quay lại tìm Đại Hoàng. Tôi thả người xuống đất, nói: “Bà ơi, cháu phải đi tìm con chó...”
Nhưng khi nhìn kỹ người mình vừa thả xuống, tôi kinh hãi hét lên. Tôi cõng thứ gì đó chứ không phải người, là một bộ xương khô! Đôi hốc mắt đen sâu hoắm đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Sự biến đổi đột ngột này quả thực đã dọa tôi sợ hồn bay phách lạc. Tôi rõ ràng đang cõng một bà lão, hai người còn nói rất nhiều chuyện suốt dọc đường, sao bây giờ lại biến thành một bộ xương khô rồi.
Nhìn lại lần nữa, thì ngôi làng phía trước cũng đã biến mất không thấy đâu. Nào còn đèn đuốc gì, bây giờ chỉ là một mảng tối đen, vài ba căn nhà tồi tàn đã trở thành đống đổ nát đứng trơ trọi ở đó, khắp nơi đều là cỏ dại mọc cao quá đầu. Phải nói là có thể khiến người ta lạnh sống lưng, tim đập loạn khi đột nhiên nhìn thấy.
“Bà ơi, đừng trách.” Tôi thầm lẩm bẩm, rồi kéo chiếc áo rách nát trên người bà ấy phủ lên đầu lâu, bởi vì hốc mắt tối om kia giống như vẫn còn mắt, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng khiến tôi sởn tóc gáy.
“Làng...làng Ma...” Khi tôi nhìn lại tấm bia đá ở cổng, thì lập tức trợn tròn mắt. Rõ ràng lúc nãy khắc là thôn Phần, sao bây giờ lại trở thành hai chữ làng Ma rồi.
Tôi dụi mắt, rồi mở to mắt nhìn lại lần nữa, vẫn là hai chữ làng Ma.
“Chết tiệt, trúng kế rồi!” Vào lúc này cho dù có ngốc đi nữa thì tôi cũng biết mình đã trúng kế, bắt đầu trúng kế từ ban ngày. Ông già đốn củi kia chắc chắn có vấn đề, ông ta đã chỉ sai đường.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được nữa, thế là quay đầu bỏ chạy thục mạng. May mà chưa bước vào làng Ma, nếu không có muốn chạy cũng chẳng có đường mà chạy.
Sau khi chạy một mạch được trăm mét, tôi bắt đầu gọi Đại Hoàng. Con chó vàng này rất thông minh, nếu không có nó, chắc tôi đã mất hết can đảm.
“Đại Hoàng! Đại Hoàng! Mày ở đâu?”
“Gâu gâu gâu!”
Tiếng Đại Hoàng vọng lại, nhưng trong tiếng sủa có gì đó không đúng lắm, yếu hơn ngày thường rất nhiều, thế là tôi hoảng sợ, lập tức chạy đến, thì thấy chó vàng đang nằm trên đất.
“Đại Hoàng! Mày sao thế?”
Nhìn thấy chó vàng ngã trên đất, lòng tôi đau như cắt. Sau khi kiểm tra một lượt thì phát hiện trên người chó vàng có một vết thương dài hơn gang tay, đang chảy máu.
“Ai làm? Mẹ nó, là ai làm, mau ra đây!”
Tôi đau buồn và phẫn nộ hét lên, tiếng hét vang vọng nơi rừng núi mênh mông, nhưng ngoài tiếng rên rỉ của chó vàng, thì chẳng có sự đáp lại nào.
“Đại Hoàng, xin lỗi, tao xin lỗi mày.”
Tôi vuốt ve người chó vàng, tim đau như cắt. Con chó vàng thè lưỡi liếm tay tôi, nhưng đã không còn sức để kêu.
Tôi vội vàng cởi áo ra, băng bó vết thương cho con chó nhỏ, nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Lúc này tôi đã hơi hối hận, tại sao mình lại lỗ mãng như thế, chẳng biết gì đã xông về trước.
Một lúc sau, tôi lấy lại tinh thần, nhổ một ít cỏ dại khô bên đường, dùng bật lửa đốt lên, rồi tìm thêm vài cành cây buộc lại thành một cây đuốc đơn giản. Sau đó tôi bắt đầu tìm một vài cây thuốc có thể cầm máu ở xung quanh, xem có thể cầm máu cho chó vàng không.
Sau hơn mười phút tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng tìm được, thế là tôi vội vàng hái một mớ, sau đó chạy về bên chó vàng, nhai nát rồi đắp lên vết thương của chó vàng.
Nhưng đã muộn, tiếng rên rỉ của chó vàng càng lúc càng yếu, cuối cùng im bặt.
“Mày yên tâm, tao sẽ trả thù cho mày.”
Tôi nghiến răng nói, lúc này trong đầu tôi không còn nghĩ được gì nữa, chỉ muốn báo thù. Làng Ma phải không, kệ nó có phải quỷ không, cho dù là một con quỷ, thì tôi cũng phải chém nó thành trăm mảnh.
Nhưng không thấy tiếng Đại Hoàng, quay đầu lại thì thấy nó không đi theo.
Tôi lập tức lo lắng, định quay lại tìm Đại Hoàng. Tôi thả người xuống đất, nói: “Bà ơi, cháu phải đi tìm con chó...”
Nhưng khi nhìn kỹ người mình vừa thả xuống, tôi kinh hãi hét lên. Tôi cõng thứ gì đó chứ không phải người, là một bộ xương khô! Đôi hốc mắt đen sâu hoắm đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Sự biến đổi đột ngột này quả thực đã dọa tôi sợ hồn bay phách lạc. Tôi rõ ràng đang cõng một bà lão, hai người còn nói rất nhiều chuyện suốt dọc đường, sao bây giờ lại biến thành một bộ xương khô rồi.
Nhìn lại lần nữa, thì ngôi làng phía trước cũng đã biến mất không thấy đâu. Nào còn đèn đuốc gì, bây giờ chỉ là một mảng tối đen, vài ba căn nhà tồi tàn đã trở thành đống đổ nát đứng trơ trọi ở đó, khắp nơi đều là cỏ dại mọc cao quá đầu. Phải nói là có thể khiến người ta lạnh sống lưng, tim đập loạn khi đột nhiên nhìn thấy.
“Bà ơi, đừng trách.” Tôi thầm lẩm bẩm, rồi kéo chiếc áo rách nát trên người bà ấy phủ lên đầu lâu, bởi vì hốc mắt tối om kia giống như vẫn còn mắt, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng khiến tôi sởn tóc gáy.
“Làng...làng Ma...” Khi tôi nhìn lại tấm bia đá ở cổng, thì lập tức trợn tròn mắt. Rõ ràng lúc nãy khắc là thôn Phần, sao bây giờ lại trở thành hai chữ làng Ma rồi.
Tôi dụi mắt, rồi mở to mắt nhìn lại lần nữa, vẫn là hai chữ làng Ma.
“Chết tiệt, trúng kế rồi!” Vào lúc này cho dù có ngốc đi nữa thì tôi cũng biết mình đã trúng kế, bắt đầu trúng kế từ ban ngày. Ông già đốn củi kia chắc chắn có vấn đề, ông ta đã chỉ sai đường.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được nữa, thế là quay đầu bỏ chạy thục mạng. May mà chưa bước vào làng Ma, nếu không có muốn chạy cũng chẳng có đường mà chạy.
Sau khi chạy một mạch được trăm mét, tôi bắt đầu gọi Đại Hoàng. Con chó vàng này rất thông minh, nếu không có nó, chắc tôi đã mất hết can đảm.
“Đại Hoàng! Đại Hoàng! Mày ở đâu?”
“Gâu gâu gâu!”
Tiếng Đại Hoàng vọng lại, nhưng trong tiếng sủa có gì đó không đúng lắm, yếu hơn ngày thường rất nhiều, thế là tôi hoảng sợ, lập tức chạy đến, thì thấy chó vàng đang nằm trên đất.
“Đại Hoàng! Mày sao thế?”
Nhìn thấy chó vàng ngã trên đất, lòng tôi đau như cắt. Sau khi kiểm tra một lượt thì phát hiện trên người chó vàng có một vết thương dài hơn gang tay, đang chảy máu.
“Ai làm? Mẹ nó, là ai làm, mau ra đây!”
Tôi đau buồn và phẫn nộ hét lên, tiếng hét vang vọng nơi rừng núi mênh mông, nhưng ngoài tiếng rên rỉ của chó vàng, thì chẳng có sự đáp lại nào.
“Đại Hoàng, xin lỗi, tao xin lỗi mày.”
Tôi vuốt ve người chó vàng, tim đau như cắt. Con chó vàng thè lưỡi liếm tay tôi, nhưng đã không còn sức để kêu.
Tôi vội vàng cởi áo ra, băng bó vết thương cho con chó nhỏ, nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Lúc này tôi đã hơi hối hận, tại sao mình lại lỗ mãng như thế, chẳng biết gì đã xông về trước.
Một lúc sau, tôi lấy lại tinh thần, nhổ một ít cỏ dại khô bên đường, dùng bật lửa đốt lên, rồi tìm thêm vài cành cây buộc lại thành một cây đuốc đơn giản. Sau đó tôi bắt đầu tìm một vài cây thuốc có thể cầm máu ở xung quanh, xem có thể cầm máu cho chó vàng không.
Sau hơn mười phút tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng tìm được, thế là tôi vội vàng hái một mớ, sau đó chạy về bên chó vàng, nhai nát rồi đắp lên vết thương của chó vàng.
Nhưng đã muộn, tiếng rên rỉ của chó vàng càng lúc càng yếu, cuối cùng im bặt.
“Mày yên tâm, tao sẽ trả thù cho mày.”
Tôi nghiến răng nói, lúc này trong đầu tôi không còn nghĩ được gì nữa, chỉ muốn báo thù. Làng Ma phải không, kệ nó có phải quỷ không, cho dù là một con quỷ, thì tôi cũng phải chém nó thành trăm mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.