Chương 24:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Tôi lại buộc một cây đuốc mới, rút con dao giết lợn ra, rồi quay đầu đi về phía làng Ma.
“Thổ Địa, ra đây cho tôi! Không phải ông kêu tôi tới làng Ma sao? Tôi tới rồi đây, có giỏi thì ra đây!”
Tôi xông vào làng Ma, mặc kệ tất cả hét lớn.
Nhưng vẫn là không có bất cứ sự đáp lại nào. Tôi chỉ cảm thấy trên người càng lúc càng lạnh, như thể đang trong một chiếc tủ đông lớn vậy.
Một cơn gió lạnh thổi tới, cây đuốc trong tay tôi lập tức tắt ngấm.
“Giả thần giả quỷ, có giỏi thì ra đây! Tao không sợ mày, giao ông nội tao ra đây!”
Tôi giơ con dao giết lợn lên, hét lớn.
Đột nhiên, một tiếng thở dài nặng nề vang lên, tôi quay phắt đầu lại, thì thấy hình như trong đống đổ nát có một bóng người ở đó. Nhưng tôi không hề sợ, sau khi cười khẩy một tiếng thì lao lên.
“Leng keng!” Nhưng ngay khi tôi sắp lao vào bóng người đó, thì chân tôi đạp vào khoảng không. Vì không hề có sự chuẩn bị nào, nên tôi ngã nhào xuống đất, con dao giết lợn trên tay cũng văng mất.
“Còn tưởng mày giỏi lắm, hóa ra vẫn là một tên ngốc.”
Một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên bên tai tôi, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy ai.
“Giả thần giả quỷ, tôi biết ông là đồ giả mạo, ông Thổ Địa chó má gì, haha, ra đây đi, có giỏi thì ra đây!”
Tôi cố chịu đựng cơn đau, gượng đứng dậy, cố gắng tìm ra kẻ đó, nhưng kẻ đó vốn không dám lộ diện.
“Muốn chết, tao cho mày toại nguyện!”
Giọng nói âm u lạnh lẽo ấy lại vang lên, tôi thầm nói không hay rồi. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, tôi liền cảm nhận được một luồng gió mạnh ập tới từ phía sau, sau đó đập mạnh vào lưng, thổi cả người tôi bay ra ngoài.
Người tôi đập vào đống đổ nát “rầm” một tiếng. Những căn nhà ở đó đã gần như muốn đổ, bị tôi đâm vào như thế, những viên ngói vỡ vụn còn sót lại liền rơi xuống người tôi.
Tôi bị đánh lén, cơ thể đau đớn rã rời, rồi bị những viên ngói vỡ nện vào, liền cảm thấy cả bầu trời như xoay chuyển, trước mắt tối sầm từng đợt.
“Các người muốn làm gì, tạo phản sao, hả?”
Đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng hét đầy giận dữ. Tôi khó khăn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hàng chục bóng người đang chậm rãi đi tới từ mọi hướng. Vậy mà tôi lại quen biết một người trong đó, chính là bà lão tôi đã cõng không lâu trước đó.
Nhưng tôi thực sự không cầm cự nổi nữa, hai mắt tối sầm, rồi hoàn toàn mất ý thức.
“Phi Dương, Phi Dương, kiên trì nào!”
Một giọng nói cứ vang lên bên tai tôi, tôi từ từ mở mắt, nào ngờ lại bị ánh mặt trời chiếu vào. Đầu thì như sắp nổ tung, còn cổ họng thì khô tới mức muốn phun ra lửa.
“Nước, nước!” Tôi vội kêu lên, nhưng lại nghe thấy giọng mình khàn đặc.
“Mau mau, đưa nước cho cậu ấy, uống chậm thôi, chậm thôi.”
Một chai nước được đưa đến trước mặt tôi, tôi lập tức chộp lấy, uống ừng ực một hơi hết sạch. Uống xong, tôi mới thấy dễ chịu hơn chút, nhưng khi nhìn quanh, tôi lập tức trợn tròn mắt.
“Ông Lục, trưởng làng, sao lại là các ông, đây là đâu?”
Tôi kinh ngạc thốt lên. Những người xung quanh tôi đều là người trong làng, bên cạnh tôi là ông Lục và trưởng làng.
“Cháu còn nói à, Trần Phi Dương? Có phải cháu không cần mạng nữa đúng không? Phải không hả?”
Ông Lục giận run cả người, quở mắng tôi một trận với khuôn mặt nghiêm túc. Hóa ra, sau khi tôi hỏi thăm ông ấy về chuyện làng Ma vào tối hôm trước, thì ông ấy luôn lo lắng không yên, sợ tôi sẽ lén đi một mình. Qua hôm sau khi đến nhà tôi xem, thấy không có ai thì liền biết không hay, thế là ông ấy báo với trưởng làng, sau đó gọi thêm bảy tám người cùng đến làng Ma.
Vào làng Ma, nhìn thấy tôi nằm ở giữa đường, đã bất tỉnh. Họ đành phải nhanh chóng chặt vài cái cây, sau đó làm thành một cái cáng đơn giản, khiêng tôi đi. Chỉ là đường núi khó đi, nên bây giờ còn đang nghỉ ngơi giữa chừng.
“Thổ Địa, ra đây cho tôi! Không phải ông kêu tôi tới làng Ma sao? Tôi tới rồi đây, có giỏi thì ra đây!”
Tôi xông vào làng Ma, mặc kệ tất cả hét lớn.
Nhưng vẫn là không có bất cứ sự đáp lại nào. Tôi chỉ cảm thấy trên người càng lúc càng lạnh, như thể đang trong một chiếc tủ đông lớn vậy.
Một cơn gió lạnh thổi tới, cây đuốc trong tay tôi lập tức tắt ngấm.
“Giả thần giả quỷ, có giỏi thì ra đây! Tao không sợ mày, giao ông nội tao ra đây!”
Tôi giơ con dao giết lợn lên, hét lớn.
Đột nhiên, một tiếng thở dài nặng nề vang lên, tôi quay phắt đầu lại, thì thấy hình như trong đống đổ nát có một bóng người ở đó. Nhưng tôi không hề sợ, sau khi cười khẩy một tiếng thì lao lên.
“Leng keng!” Nhưng ngay khi tôi sắp lao vào bóng người đó, thì chân tôi đạp vào khoảng không. Vì không hề có sự chuẩn bị nào, nên tôi ngã nhào xuống đất, con dao giết lợn trên tay cũng văng mất.
“Còn tưởng mày giỏi lắm, hóa ra vẫn là một tên ngốc.”
Một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên bên tai tôi, tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy ai.
“Giả thần giả quỷ, tôi biết ông là đồ giả mạo, ông Thổ Địa chó má gì, haha, ra đây đi, có giỏi thì ra đây!”
Tôi cố chịu đựng cơn đau, gượng đứng dậy, cố gắng tìm ra kẻ đó, nhưng kẻ đó vốn không dám lộ diện.
“Muốn chết, tao cho mày toại nguyện!”
Giọng nói âm u lạnh lẽo ấy lại vang lên, tôi thầm nói không hay rồi. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, tôi liền cảm nhận được một luồng gió mạnh ập tới từ phía sau, sau đó đập mạnh vào lưng, thổi cả người tôi bay ra ngoài.
Người tôi đập vào đống đổ nát “rầm” một tiếng. Những căn nhà ở đó đã gần như muốn đổ, bị tôi đâm vào như thế, những viên ngói vỡ vụn còn sót lại liền rơi xuống người tôi.
Tôi bị đánh lén, cơ thể đau đớn rã rời, rồi bị những viên ngói vỡ nện vào, liền cảm thấy cả bầu trời như xoay chuyển, trước mắt tối sầm từng đợt.
“Các người muốn làm gì, tạo phản sao, hả?”
Đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng hét đầy giận dữ. Tôi khó khăn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hàng chục bóng người đang chậm rãi đi tới từ mọi hướng. Vậy mà tôi lại quen biết một người trong đó, chính là bà lão tôi đã cõng không lâu trước đó.
Nhưng tôi thực sự không cầm cự nổi nữa, hai mắt tối sầm, rồi hoàn toàn mất ý thức.
“Phi Dương, Phi Dương, kiên trì nào!”
Một giọng nói cứ vang lên bên tai tôi, tôi từ từ mở mắt, nào ngờ lại bị ánh mặt trời chiếu vào. Đầu thì như sắp nổ tung, còn cổ họng thì khô tới mức muốn phun ra lửa.
“Nước, nước!” Tôi vội kêu lên, nhưng lại nghe thấy giọng mình khàn đặc.
“Mau mau, đưa nước cho cậu ấy, uống chậm thôi, chậm thôi.”
Một chai nước được đưa đến trước mặt tôi, tôi lập tức chộp lấy, uống ừng ực một hơi hết sạch. Uống xong, tôi mới thấy dễ chịu hơn chút, nhưng khi nhìn quanh, tôi lập tức trợn tròn mắt.
“Ông Lục, trưởng làng, sao lại là các ông, đây là đâu?”
Tôi kinh ngạc thốt lên. Những người xung quanh tôi đều là người trong làng, bên cạnh tôi là ông Lục và trưởng làng.
“Cháu còn nói à, Trần Phi Dương? Có phải cháu không cần mạng nữa đúng không? Phải không hả?”
Ông Lục giận run cả người, quở mắng tôi một trận với khuôn mặt nghiêm túc. Hóa ra, sau khi tôi hỏi thăm ông ấy về chuyện làng Ma vào tối hôm trước, thì ông ấy luôn lo lắng không yên, sợ tôi sẽ lén đi một mình. Qua hôm sau khi đến nhà tôi xem, thấy không có ai thì liền biết không hay, thế là ông ấy báo với trưởng làng, sau đó gọi thêm bảy tám người cùng đến làng Ma.
Vào làng Ma, nhìn thấy tôi nằm ở giữa đường, đã bất tỉnh. Họ đành phải nhanh chóng chặt vài cái cây, sau đó làm thành một cái cáng đơn giản, khiêng tôi đi. Chỉ là đường núi khó đi, nên bây giờ còn đang nghỉ ngơi giữa chừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.