Chương 25:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
“Đại Hoàng đâu? Có mang Đại Hoàng ra ngoài giúp cháu không? Con chó của cháu.” Nghĩ đến việc mình được cứu, tôi thầm cảm thấy may mắn, nhưng khi nghĩ đến chó vàng, lòng tôi lại đau nhói.
“Còn lo chó gì nữa, cháu lo cho bản thân cháu trước đi! Cháu có biết cháu sắp chết rồi không?” Ông Lục lớn tiếng quát.
“Hả?”
“Hả cái quần gì? Cháu tự nhìn đi!”
Ông Lục vô cùng tức giận, kéo tay áo tôi lên, rồi đưa tay đặt trước mắt tôi. Tôi liền nhìn thấy trên tay có vài đốm màu đỏ tía, to bằng đồng xu.
“Cái này, cái này...cái đốm này.”
Giọng tôi đã hơi run lên. Ở vùng nông thôn hẻo lánh này, có rất nhiều chuyện liên quan đến tập tục người thành phố không nhìn thấy. Ví dụ như người ở đây sau khi qua đời thì vẫn dùng quan tài để chôn cất, thi thể sẽ đặt trong nhà một đến ba ngày. Nếu là mùa hè, thi thể đó sẽ hiện vết hoen tử thi.
Lúc nhỏ tôi đã từng theo ông nội giúp người khác làm tang sự, nên nhận ra vết hoen tử thi. Đốm màu đỏ tía trên tay tôi đây, chính là vết hoen tử thi.
Vết hoen tử thi là mảng sắc tố do máu tụ lại sau khi ngừng chảy của người sau khi chết. Thường thì phải sau vài giờ kể từ khi chết mới xuất hiện, nhưng mà giờ nó lại hiện trên cơ thể một người đang sống như tôi, sao không khiến tôi sợ hãi cho được.
“Ông Lục, con chết rồi phải không?” Tôi như hồn bay phách lạc hỏi ông Lục.
“Không có, nhưng cũng sắp rồi. Con là bị trúng tà, ông không có cách nào chữa được.” Trần Nhất Phát trả lời.
Lời của ông Lục khiến tôi rơi vào im lặng lần nữa. Trúng tà, lại là trúng tà, lần này phải làm thế nào mới tốt đây.
“Chú Lục, thằng nhóc Phi Dương này luôn ngoan ngoãn nghe lời, chú không thể bỏ mặc không lo, chú nghĩ cách gì đi!” Trưởng làng cũng lên tiếng giúp tôi, cầu xin ông Lục cứu giúp.
“Về rồi tính tiếp, tôi bàn bạc với Nhất Sơn một chút.” Trần Nhất Phát trầm ngâm một lát rồi nói.
Thế là họ tiếp tục xuất phát về nhà. Đi thêm vài tiếng nữa mới về đến làng, và điều khiến tôi vô cùng sốc chính là, ông nội thế mà lại từ nhà bước ra.
Tôi choáng váng, không phải ông nội bị ông Thổ Địa bắt cóc sao, sao có thể từ nhà bước ra? Hôm qua tôi tới làng Ma nhưng lại không cứu được ông nội về.
“Phi Dương, con...con đây là...” Ông nội vừa nhìn thấy vết hoen tử thi trên tay tôi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ xen lẫn giận dữ.
Ông Lục mời đám người trưởng làng rời đi, sau đó đóng cửa lại, nghiêm khắc răn dạy quở mắng ông nội: “Nhất Sơn, ông nói rõ cho tôi biết, dạo này các người đang làm gì, tại sao trong làng cứ liên tiếp xảy ra chuyện, còn có, Hồng Dao đâu?”
Ông Lục không phải kẻ ngốc. Kể từ sau khi Hồng Dao được ông nội đón về làng, thì trong làng bắt đầu không bất thường. Đầu tiên là Nhị Mao liên tiếp xảy ra chuyện, bây giờ thì đến lượt tôi xảy ra chuyện, ông ấy đã thấy có gì đó không đúng rồi.
“Không có, tôi không có làm gì hết. Còn Hồng Dao thì tôi đã đưa lên thành phố, nói là bệnh của cô ấy có thể chữa được.” Ông nội nói dối mà không hề đỏ mặt.
“Thật không, ông không lừa tôi đấy chứ?” Trần Nhất Phát lạnh lùng nói.
“Không có, anh Lục, sao tôi dám lừa ông. Ôi, tạm thời đừng nói chuyện này nữa, ông xem thằng nhóc Phi Dương phải làm sao đây?” Ông nội có vẻ mất kiên nhẫn, dứt khoát đổi chủ đề.
Ông Lục nhìn chằm chằm ông nội bằng ánh mắt sắc bén, nhưng không phát hiện được điều gì, sau đó đành thở dài nói: “Phi Dương đã tới làng Ma, chỗ đó là chỗ để người tới sao. Chỗ đó oán khí tích tụ, bây giờ tà khí đã xâm nhập vào cơ thể, tôi chỉ là thầy thuốc Đông Y, nào có bản lĩnh này.”
“Vậy phải làm sao đây, anh Lục? Ông cũng biết, với chút bản lĩnh này của tôi, thì cũng không làm được gì. Ông cứu Phi Dương đi.” Ông nội cũng bắt đầu lo lắng, cầu xin ông Lục.
“Còn lo chó gì nữa, cháu lo cho bản thân cháu trước đi! Cháu có biết cháu sắp chết rồi không?” Ông Lục lớn tiếng quát.
“Hả?”
“Hả cái quần gì? Cháu tự nhìn đi!”
Ông Lục vô cùng tức giận, kéo tay áo tôi lên, rồi đưa tay đặt trước mắt tôi. Tôi liền nhìn thấy trên tay có vài đốm màu đỏ tía, to bằng đồng xu.
“Cái này, cái này...cái đốm này.”
Giọng tôi đã hơi run lên. Ở vùng nông thôn hẻo lánh này, có rất nhiều chuyện liên quan đến tập tục người thành phố không nhìn thấy. Ví dụ như người ở đây sau khi qua đời thì vẫn dùng quan tài để chôn cất, thi thể sẽ đặt trong nhà một đến ba ngày. Nếu là mùa hè, thi thể đó sẽ hiện vết hoen tử thi.
Lúc nhỏ tôi đã từng theo ông nội giúp người khác làm tang sự, nên nhận ra vết hoen tử thi. Đốm màu đỏ tía trên tay tôi đây, chính là vết hoen tử thi.
Vết hoen tử thi là mảng sắc tố do máu tụ lại sau khi ngừng chảy của người sau khi chết. Thường thì phải sau vài giờ kể từ khi chết mới xuất hiện, nhưng mà giờ nó lại hiện trên cơ thể một người đang sống như tôi, sao không khiến tôi sợ hãi cho được.
“Ông Lục, con chết rồi phải không?” Tôi như hồn bay phách lạc hỏi ông Lục.
“Không có, nhưng cũng sắp rồi. Con là bị trúng tà, ông không có cách nào chữa được.” Trần Nhất Phát trả lời.
Lời của ông Lục khiến tôi rơi vào im lặng lần nữa. Trúng tà, lại là trúng tà, lần này phải làm thế nào mới tốt đây.
“Chú Lục, thằng nhóc Phi Dương này luôn ngoan ngoãn nghe lời, chú không thể bỏ mặc không lo, chú nghĩ cách gì đi!” Trưởng làng cũng lên tiếng giúp tôi, cầu xin ông Lục cứu giúp.
“Về rồi tính tiếp, tôi bàn bạc với Nhất Sơn một chút.” Trần Nhất Phát trầm ngâm một lát rồi nói.
Thế là họ tiếp tục xuất phát về nhà. Đi thêm vài tiếng nữa mới về đến làng, và điều khiến tôi vô cùng sốc chính là, ông nội thế mà lại từ nhà bước ra.
Tôi choáng váng, không phải ông nội bị ông Thổ Địa bắt cóc sao, sao có thể từ nhà bước ra? Hôm qua tôi tới làng Ma nhưng lại không cứu được ông nội về.
“Phi Dương, con...con đây là...” Ông nội vừa nhìn thấy vết hoen tử thi trên tay tôi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ xen lẫn giận dữ.
Ông Lục mời đám người trưởng làng rời đi, sau đó đóng cửa lại, nghiêm khắc răn dạy quở mắng ông nội: “Nhất Sơn, ông nói rõ cho tôi biết, dạo này các người đang làm gì, tại sao trong làng cứ liên tiếp xảy ra chuyện, còn có, Hồng Dao đâu?”
Ông Lục không phải kẻ ngốc. Kể từ sau khi Hồng Dao được ông nội đón về làng, thì trong làng bắt đầu không bất thường. Đầu tiên là Nhị Mao liên tiếp xảy ra chuyện, bây giờ thì đến lượt tôi xảy ra chuyện, ông ấy đã thấy có gì đó không đúng rồi.
“Không có, tôi không có làm gì hết. Còn Hồng Dao thì tôi đã đưa lên thành phố, nói là bệnh của cô ấy có thể chữa được.” Ông nội nói dối mà không hề đỏ mặt.
“Thật không, ông không lừa tôi đấy chứ?” Trần Nhất Phát lạnh lùng nói.
“Không có, anh Lục, sao tôi dám lừa ông. Ôi, tạm thời đừng nói chuyện này nữa, ông xem thằng nhóc Phi Dương phải làm sao đây?” Ông nội có vẻ mất kiên nhẫn, dứt khoát đổi chủ đề.
Ông Lục nhìn chằm chằm ông nội bằng ánh mắt sắc bén, nhưng không phát hiện được điều gì, sau đó đành thở dài nói: “Phi Dương đã tới làng Ma, chỗ đó là chỗ để người tới sao. Chỗ đó oán khí tích tụ, bây giờ tà khí đã xâm nhập vào cơ thể, tôi chỉ là thầy thuốc Đông Y, nào có bản lĩnh này.”
“Vậy phải làm sao đây, anh Lục? Ông cũng biết, với chút bản lĩnh này của tôi, thì cũng không làm được gì. Ông cứu Phi Dương đi.” Ông nội cũng bắt đầu lo lắng, cầu xin ông Lục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.