Chương 26:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
“Cao nhân? Cao nhân ở đâu? Tôi còn không biết bản lĩnh của mấy thầy cúng bà đồng trong bán kính mấy chục dặm sao, còn không bằng tôi, nào cứu được Phi Dương.” Ông nội đáp.
Người có bản lĩnh nhất ở trấn Thanh Hà này chính là bản thân ông ấy và ông Lục - Trần Nhất Phát. Ở mấy thôn trấn lân cận cũng có vài người như thầy phong thủy hoặc bà đồng các kiểu, ai có thể không biết, nhưng ông ấy thì biết rõ bản lĩnh của những người đó trong lòng bàn tay.
“Ở đây không có, nhưng núi Xích Công có.” Ông Lục nói.
“Núi Xích Công? Đó là ở đâu?” Ông ấy hỏi, xung quanh trấn Thanh Hà này không hề có nơi nào như thế.
“Núi Xích Công cách nơi này hơn trăm cây số. Trên núi có một ngôi đền cũng tên Xích Công, ông nội tôi từng làm đạo sĩ ở đó vài năm, y thuật chính là học từ đó. Lúc bố tôi còn sống vẫn hay tới lui, lần cuối cùng tôi tới đó là hơn hai mươi năm trước.” Trần Nhất Phát giải thích.
Lúc ông ấy nhắc đến đền Xích Công, trên mặt đều là vẻ kính trọng và khâm phục. Thật không biết đền Xích Công đó là thần thánh phương nào.
“Anh Lục, người ở đền Xích Công thật sự có thể chữa khỏi cho Phi Dương?” Ông nội hơi không tin lắm.
“Không biết, có điều tôi nghĩ nếu ngay cả họ cũng không có cách, vậy thì số phận của Phi Dương chính là như thế. Tôi sẽ tới núi Xích Công một chuyến, tính đi lẫn về thì có thể phải mất khoảng hai ba ngày. Trong mấy ngày này ông hãy cho Phi Dương phơi nắng nhiều để tiêu trừ âm khí. Còn cụ thể thế nào, thì đợi tôi mời người về rồi tính tiếp.” Ông Lục lắc đầu nói.
Sau khi nói xong thì ông ấy dặn dò ông nội thêm vài chuyện rồi rời đi. Ông nội cũng theo ra ngoài, hơn nửa tiếng sau mới quay lại.
“Ông nội, không phải ông đã bị ông Thổ Địa bắt cóc sao? Sao ông về được?”
Đợi ông Lục đi rồi, tôi vội hỏi. Tôi đã suýt mất mạng vì ông nội, nhưng ông nội lại tự mình trở về, đây chẳng phải là chuyện nực cười sao?
“Bắt cóc? Con nói ai? Ông Thổ Địa? Sao có thể, ông chỉ ra ngoài thôi.” Ông nội ngạc nhiên đáp.
Tôi lập tức trợn tròn mắt, sau đó vội vàng kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua. Sau khi ông nội biết chuyện Nhị Mao đã đốt miếu Thổ Địa, còn tôi thì xông vào làng Ma lúc đêm, trên mặt liền lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa tức giận.
“Lưu Nhất Thủ! Tên khốn kiếp, chắc chắn là Lưu Nhất Thủ giở trò!”
Ông nội lập tức chửi ầm lên. Sau đó tôi hỏi thì mới biết, hóa ra tôi thật sự đã bị trúng kế, trúng kế từ lúc bắt đầu nhìn thấy tờ giấy trong phòng ông nội.
Ông nội hoàn toàn không bị bắt cóc, ông ấy chỉ ra ngoài thôi. Còn chuyện này suy cho cùng vẫn là do tôi. Trước đó ông nội gặng hỏi tôi về chuyện đứa con của Hồng Dao, tôi liền buột miệng nói dối rằng đã giao đứa trẻ cho một tài xế xe tải chạy ngang qua, bảo người đó muốn cho ai thì cho.
Và ông nội đã tưởng thật, khi sức khỏe tốt hơn một chút đã thật sự đi tìm những tài xế xe tải kia hỏi thăm. Chuyến đi này lại kéo dài hơn một ngày, nên mới bị người khác lợi dụng.
“Không được, không được, ông phải tìm Lưu Nhất Thủ tính sổ! Tên khốn đó suýt đã hại chết con, ông không thể tha cho ông ta được.” Ông nội đi tới đi lui, cuối cùng nghiến răng nói.
Lần trước Lưu Nhất Thủ dùng hình nhân giấy ông ta làm ra hãm hại tôi, ông nội đã rất tức giận. Lần này Lưu Nhất Thủ lại lừa tôi tới làng Ma, suýt thì mất mạng, nên giờ đây ông nội đã rất muốn giết người, quyết không tha cho Lưu Nhất Thủ.
“Ông nội, ông định làm gì? Giết Lưu Nhất Thủ thì có ích sao? Người hại con là ông Thổ Địa, ông phải tìm ông Thổ Địa tính sổ mới đúng!” Tôi hét lớn nói.
Thật không biết trong đầu ông nội đang nghĩ gì nữa. Suy cho cùng, thì ông Thổ Địa mới là tai họa thực sự.
Người có bản lĩnh nhất ở trấn Thanh Hà này chính là bản thân ông ấy và ông Lục - Trần Nhất Phát. Ở mấy thôn trấn lân cận cũng có vài người như thầy phong thủy hoặc bà đồng các kiểu, ai có thể không biết, nhưng ông ấy thì biết rõ bản lĩnh của những người đó trong lòng bàn tay.
“Ở đây không có, nhưng núi Xích Công có.” Ông Lục nói.
“Núi Xích Công? Đó là ở đâu?” Ông ấy hỏi, xung quanh trấn Thanh Hà này không hề có nơi nào như thế.
“Núi Xích Công cách nơi này hơn trăm cây số. Trên núi có một ngôi đền cũng tên Xích Công, ông nội tôi từng làm đạo sĩ ở đó vài năm, y thuật chính là học từ đó. Lúc bố tôi còn sống vẫn hay tới lui, lần cuối cùng tôi tới đó là hơn hai mươi năm trước.” Trần Nhất Phát giải thích.
Lúc ông ấy nhắc đến đền Xích Công, trên mặt đều là vẻ kính trọng và khâm phục. Thật không biết đền Xích Công đó là thần thánh phương nào.
“Anh Lục, người ở đền Xích Công thật sự có thể chữa khỏi cho Phi Dương?” Ông nội hơi không tin lắm.
“Không biết, có điều tôi nghĩ nếu ngay cả họ cũng không có cách, vậy thì số phận của Phi Dương chính là như thế. Tôi sẽ tới núi Xích Công một chuyến, tính đi lẫn về thì có thể phải mất khoảng hai ba ngày. Trong mấy ngày này ông hãy cho Phi Dương phơi nắng nhiều để tiêu trừ âm khí. Còn cụ thể thế nào, thì đợi tôi mời người về rồi tính tiếp.” Ông Lục lắc đầu nói.
Sau khi nói xong thì ông ấy dặn dò ông nội thêm vài chuyện rồi rời đi. Ông nội cũng theo ra ngoài, hơn nửa tiếng sau mới quay lại.
“Ông nội, không phải ông đã bị ông Thổ Địa bắt cóc sao? Sao ông về được?”
Đợi ông Lục đi rồi, tôi vội hỏi. Tôi đã suýt mất mạng vì ông nội, nhưng ông nội lại tự mình trở về, đây chẳng phải là chuyện nực cười sao?
“Bắt cóc? Con nói ai? Ông Thổ Địa? Sao có thể, ông chỉ ra ngoài thôi.” Ông nội ngạc nhiên đáp.
Tôi lập tức trợn tròn mắt, sau đó vội vàng kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua. Sau khi ông nội biết chuyện Nhị Mao đã đốt miếu Thổ Địa, còn tôi thì xông vào làng Ma lúc đêm, trên mặt liền lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa tức giận.
“Lưu Nhất Thủ! Tên khốn kiếp, chắc chắn là Lưu Nhất Thủ giở trò!”
Ông nội lập tức chửi ầm lên. Sau đó tôi hỏi thì mới biết, hóa ra tôi thật sự đã bị trúng kế, trúng kế từ lúc bắt đầu nhìn thấy tờ giấy trong phòng ông nội.
Ông nội hoàn toàn không bị bắt cóc, ông ấy chỉ ra ngoài thôi. Còn chuyện này suy cho cùng vẫn là do tôi. Trước đó ông nội gặng hỏi tôi về chuyện đứa con của Hồng Dao, tôi liền buột miệng nói dối rằng đã giao đứa trẻ cho một tài xế xe tải chạy ngang qua, bảo người đó muốn cho ai thì cho.
Và ông nội đã tưởng thật, khi sức khỏe tốt hơn một chút đã thật sự đi tìm những tài xế xe tải kia hỏi thăm. Chuyến đi này lại kéo dài hơn một ngày, nên mới bị người khác lợi dụng.
“Không được, không được, ông phải tìm Lưu Nhất Thủ tính sổ! Tên khốn đó suýt đã hại chết con, ông không thể tha cho ông ta được.” Ông nội đi tới đi lui, cuối cùng nghiến răng nói.
Lần trước Lưu Nhất Thủ dùng hình nhân giấy ông ta làm ra hãm hại tôi, ông nội đã rất tức giận. Lần này Lưu Nhất Thủ lại lừa tôi tới làng Ma, suýt thì mất mạng, nên giờ đây ông nội đã rất muốn giết người, quyết không tha cho Lưu Nhất Thủ.
“Ông nội, ông định làm gì? Giết Lưu Nhất Thủ thì có ích sao? Người hại con là ông Thổ Địa, ông phải tìm ông Thổ Địa tính sổ mới đúng!” Tôi hét lớn nói.
Thật không biết trong đầu ông nội đang nghĩ gì nữa. Suy cho cùng, thì ông Thổ Địa mới là tai họa thực sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.