Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Chương 29:

Tiểu Tam Bàn Tử

27/10/2024

"Ông, ông không phải ông nội tôi, cút đi!" Tôi mắng to, trong lòng dâng lên nỗi bi ai và tuyệt vọng.

Có lẽ, tôi không thể ngăn ông nội làm điều ác nữa rồi.

"Thằng nhãi ranh, toàn nói bậy bạ, sau này sẽ có lúc con phải cảm ơn ông."

Ông nội không có phản ứng gì, cứ đứng đó ôm đứa bé rồi cười tủm tỉm như thể đứa bé trong tay ông ấy là một bảo vật vô giá.

"Phi Dương, con nhìn đứa bé này xem, thật đáng yêu, đây là một báu vật đấy. Tối nay ông sẽ đưa nó cho ông Thổ Địa, không chỉ có thể giúp con khôi phục sức khỏe mà còn có thể đổi lấy vinh hoa phú quý, nửa đời sau không cần lo lắng nữa." Ông nội vừa trêu đùa đứa bé, vừa cười nói.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của ông nội, không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy buồn nôn. Vinh hoa phú quý đổi lấy bằng phụ nữ và trẻ con, đây chẳng phải là ăn bám hay sao? Không, dù là ở rể ăn bám thì cũng không liên quan gì đến lương tâm, còn ông nội làm như vậy, là dùng lương tâm để đổi lấy.

Đứa bé bị ông nội trêu đùa cười khanh khách, nó không hề biết nó sắp phải đối mặt với cảnh ngộ gì, nhưng nụ cười ngây thơ của đứa bé lại khiến tôi cảm thấy đau nhói trong lòng. Bây giờ toàn thân tôi đều không có sức lực, nếu không tôi nhất định sẽ liều mạng để cứu nó.

"Thằng khốn Lưu Nhất Thủ đó muốn tranh giành tình cảm trước mặt ông Thổ Địa với ông à, nó còn non lắm, hơn hai mươi năm trước ông đây đã trị được nó thì bây giờ cũng vậy. Phi Dương, con yên tâm, đợi thêm một thời gian nữa, đợi con khỏe lại thì chúng ta sẽ đi tìm Lưu Nhất Thủ tính sổ, đến lúc đó ông sẽ để con tự tay báo thù."

Ông nội lại lẩm bẩm một mình, vẻ mặt vô cùng đắc ý, tôi quay phắt mặt đi không muốn nhìn ông ấy nữa.

Ông nội nâng niu đứa bé này như báu vật, bế mỏi tay cũng không chịu buông, thậm chí nấu cơm cũng bế bằng một tay không cho tôi chút cơ hội nào, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn trời tối dần.

"Phi Dương, ông đi vệ sinh một lát, con trông chừng đứa bé. Ông nói cho con biết, đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, bây giờ con không chạy thoát được đâu." Nhưng khi trời tối, ông nội lại ôm bụng nói với tôi.



Hơn nữa ông ấy không hề yên tâm về tôi, không chỉ cảnh cáo tôi mấy lần còn khóa cả cửa lại, nếu tôi muốn chạy thì ông ấy sẽ lập tức nghe thấy tiếng động.

Nhưng khi ông nội vừa đi vệ sinh, tôi vẫn lập tức lao đến bế đứa bé lên muốn bỏ chạy, nhưng đợi khi tôi bế đứa bé lên, tôi lại có một trực giác.

Đứa bé này, không phải con của Hồng Dao.

Trẻ mới sinh ra, dù là trai hay gái thì đều trông khá giống nhau, ít nhất là diện mạo sẽ không có quá nhiều khác biệt lớn, nếu không phải là những người thân ruột thịt ở bên con cái mỗi ngày thì rất khó phân biệt đứa nào là thật đứa nào là giả.

Nhưng khi tôi bế đứa trẻ này lên, tôi liền cảm thấy đây không phải là con của Hồng Dao. Tôi không thể giải thích được lý do, nhưng tôi lại có cảm giác như vậy, một loại khó có thể diễn tả bằng lời nói hay chữ nghĩa.

Mà trong khoảnh khắc đó, tôi lại nghĩ đến rất nhiều chuyện, nếu đây thực sự không phải là con của Hồng Dao, vậy ông nội đã tìm được đứa trẻ này ở đâu, lại vì sao phải tìm một đứa trẻ khác để thay thế, trong khi ông ấy đã biết rõ đứa trẻ thật đang ở đâu.

Hàng loạt câu hỏi khiến tôi cảm thấy đầu óc mình hơi phình to ra, tôi hoàn toàn không hiểu được những vấn đề này.

Chẳng mấy chốc, ông nội đã đi ra khỏi nhà vệ sinh. Khi ông ấy thấy tôi chưa đi, trên mặt ông ấy hiện ra nụ cười.

"Phi Dương, con ở nhà đợi ông, ông đi rồi sẽ về ngay."

Ông nội vừa cười vừa bế đứa trẻ lên chuẩn bị ra ngoài, nhưng tôi đã chặn trước mặt ông.

"Con cũng muốn đi, ông mang con đi cùng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook