Chương 30:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
"Nếu gặp thì ở nhà cũng có thể gặp, chẳng phải đi theo ông sẽ an toàn hơn à, ông sẽ bảo vệ con mà."
Ông nội do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý, nhưng ông ấy dặn tôi đi theo thì tuyệt đối không được nói lung tung, cũng không được gây thêm chuyện gì nữa, tôi đồng ý.
Thế là tôi ra khỏi nhà cùng ông nội, chầm chậm rời làng, nhưng chẳng mấy chốc ông nội đã dừng lại, sắc mặt trở nên tái mét.
"Lưu Nhất Thủ, đồ khốn kiếp!"
Ông nội gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Tôi rất khó hiểu, không có chuyện gì mà ông nội lại mắng Lưu Nhất Thủ làm chi?
"Sao vậy ông nội, sao không đi nữa?"
"Đi, đi thế nào, phía trước là Quỷ Môn quan*!" Ông nội quát lên.
* Quỷ Môn quan: là cánh cổng dẫn đến âm tào địa phủ. Theo quan niệm của người xưa cho rằng vào rằm tháng 7 âm lịch hàng năm, Quỷ Môn quan sẽ mở cửa cho phép những linh hồn bị giam cầm hay bị đày đọa trong địa ngục được phép đi lại trong dương gian đến hết tháng 7 âm lịch thì sẽ đóng cổng.
Tôi càng ngạc nhiên hơn, tôi đã đi con đường đến trấn Thanh Hà này không biết bao lần rồi, sao giờ lại biến thành Quỷ Môn quan.
"Ông nội, ông đừng đùa nữa, Quỷ Môn quan gì chứ, thật hay giả vậy?"
Nói thực lòng thì tôi hơi không tin lời ông nội, đây không phải đang đùa hay sao.
"Có gì hay mà đùa chứ, nhất định là tên khốn Lưu Nhất Thủ đó muốn ngăn cản ông dâng đứa bé cho Thổ Địa, cho nên ông ta muốn hại chết hai ông cháu chúng ta!" Ông nội sa sầm mặt nói.
Tôi cố gắng nhìn về phía trước rất lâu, vẫn không nhìn ra lý do vì sao con đường đang êm đẹp lại biến thành Quỷ Môn quan.
"Phi Dương, cởi quần áo ra, hôm nay không đấu với Lưu Nhất Thủ một trận thì chúng ta không đi được, phải đánh bại ông ta." Ông nội nói với tôi.
Tôi không nghĩ nhiều nên cởi áo khoác ra, mặc dù bây giờ là giữa hè, nhưng tôi bị trúng tà nên vẫn cảm thấy lạnh run, vì vậy tôi mặc tận hai chiếc áo khoác, mặc nhiều hệt như lúc vào đông. Vừa cởi áo tôi đã thấy hơi lạnh, cảm giác không ổn lắm.
Ông nội bảo tôi xé áo khoác thành hai nửa, sau đó một tay ông nội đứa bé rồi cắn rách ngón tay của bàn tay kia, vẽ lên áo khoác của tôi những chữ như gà bới mà tôi không hiểu.
"Phi Dương, lát nữa dùng bật lửa đốt áo khoác, con nhìn theo bước chân của ông, ông đi một bước thì con đi một bước, đi sát mép đường, không được đi nhiều hơn cũng không được đi ít hơn, phía sau có xảy ra chuyện gì cũng đừng quay đầu lại, cũng đừng kêu, biết chưa?"
Ông nội dặn tôi, bản thân ông đã đi ra mép đường.
Con đường đến trấn Thanh Hà là đường bê tông cho xe chạy, bên cạnh là đồng ruộng, mép đường rất dễ tìm, tôi cũng làm theo ông ấy, ông nội gọi một tiếng, tôi lập tức châm lửa đốt áo khoác.
"Đi!"
Ông nội đi một bước, tôi cũng lập tức bước về trước một bước.
"Rầm!”
Chiếc áo khoác đang cháy trên tay đột ngột bùng lên một đám lửa khiến tôi giật mình, mặc dù ông nội đã dặn, nhưng tôi vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, tôi tức khắc sững sờ.
Bởi vì phía sau tôi có một hình nhân giấy đang cháy hừng hực, trông giống như Đầu Trâu trong Đầu Trâu Mặt Ngựa. Trước đầu trâu có một cành cây do người nào đó cắm xuống, chắc là cây liễu, nhìn sang phía ông nội thấy cũng giống như đúc, chỉ khác chỗ hình nhân giấy đang cháy là Mặt Ngựa.
"Phi Dương, tập trung tinh thần, đừng nhìn nữa."
Ông nội thấy tôi phân tâm thì liền nóng nảy, ông ấy gọi tôi rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tôi cũng không dám lơ là, vội bước theo nhịp chân của nội, ông ấy đi một bước tôi đi một bước, ngay cả sải chân cũng gần như y hệt, cơ bản là luôn đi song song, mà phía sau lưng chúng tôi, cứ cách ba bốn mét lại có một hình nhân giấy đang cháy, tất cả người giấy đều là loại dùng trong đám tang của người chết, trước mặt hình nhân giấy đều có cắm cành cây.
Ông nội do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý, nhưng ông ấy dặn tôi đi theo thì tuyệt đối không được nói lung tung, cũng không được gây thêm chuyện gì nữa, tôi đồng ý.
Thế là tôi ra khỏi nhà cùng ông nội, chầm chậm rời làng, nhưng chẳng mấy chốc ông nội đã dừng lại, sắc mặt trở nên tái mét.
"Lưu Nhất Thủ, đồ khốn kiếp!"
Ông nội gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Tôi rất khó hiểu, không có chuyện gì mà ông nội lại mắng Lưu Nhất Thủ làm chi?
"Sao vậy ông nội, sao không đi nữa?"
"Đi, đi thế nào, phía trước là Quỷ Môn quan*!" Ông nội quát lên.
* Quỷ Môn quan: là cánh cổng dẫn đến âm tào địa phủ. Theo quan niệm của người xưa cho rằng vào rằm tháng 7 âm lịch hàng năm, Quỷ Môn quan sẽ mở cửa cho phép những linh hồn bị giam cầm hay bị đày đọa trong địa ngục được phép đi lại trong dương gian đến hết tháng 7 âm lịch thì sẽ đóng cổng.
Tôi càng ngạc nhiên hơn, tôi đã đi con đường đến trấn Thanh Hà này không biết bao lần rồi, sao giờ lại biến thành Quỷ Môn quan.
"Ông nội, ông đừng đùa nữa, Quỷ Môn quan gì chứ, thật hay giả vậy?"
Nói thực lòng thì tôi hơi không tin lời ông nội, đây không phải đang đùa hay sao.
"Có gì hay mà đùa chứ, nhất định là tên khốn Lưu Nhất Thủ đó muốn ngăn cản ông dâng đứa bé cho Thổ Địa, cho nên ông ta muốn hại chết hai ông cháu chúng ta!" Ông nội sa sầm mặt nói.
Tôi cố gắng nhìn về phía trước rất lâu, vẫn không nhìn ra lý do vì sao con đường đang êm đẹp lại biến thành Quỷ Môn quan.
"Phi Dương, cởi quần áo ra, hôm nay không đấu với Lưu Nhất Thủ một trận thì chúng ta không đi được, phải đánh bại ông ta." Ông nội nói với tôi.
Tôi không nghĩ nhiều nên cởi áo khoác ra, mặc dù bây giờ là giữa hè, nhưng tôi bị trúng tà nên vẫn cảm thấy lạnh run, vì vậy tôi mặc tận hai chiếc áo khoác, mặc nhiều hệt như lúc vào đông. Vừa cởi áo tôi đã thấy hơi lạnh, cảm giác không ổn lắm.
Ông nội bảo tôi xé áo khoác thành hai nửa, sau đó một tay ông nội đứa bé rồi cắn rách ngón tay của bàn tay kia, vẽ lên áo khoác của tôi những chữ như gà bới mà tôi không hiểu.
"Phi Dương, lát nữa dùng bật lửa đốt áo khoác, con nhìn theo bước chân của ông, ông đi một bước thì con đi một bước, đi sát mép đường, không được đi nhiều hơn cũng không được đi ít hơn, phía sau có xảy ra chuyện gì cũng đừng quay đầu lại, cũng đừng kêu, biết chưa?"
Ông nội dặn tôi, bản thân ông đã đi ra mép đường.
Con đường đến trấn Thanh Hà là đường bê tông cho xe chạy, bên cạnh là đồng ruộng, mép đường rất dễ tìm, tôi cũng làm theo ông ấy, ông nội gọi một tiếng, tôi lập tức châm lửa đốt áo khoác.
"Đi!"
Ông nội đi một bước, tôi cũng lập tức bước về trước một bước.
"Rầm!”
Chiếc áo khoác đang cháy trên tay đột ngột bùng lên một đám lửa khiến tôi giật mình, mặc dù ông nội đã dặn, nhưng tôi vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, tôi tức khắc sững sờ.
Bởi vì phía sau tôi có một hình nhân giấy đang cháy hừng hực, trông giống như Đầu Trâu trong Đầu Trâu Mặt Ngựa. Trước đầu trâu có một cành cây do người nào đó cắm xuống, chắc là cây liễu, nhìn sang phía ông nội thấy cũng giống như đúc, chỉ khác chỗ hình nhân giấy đang cháy là Mặt Ngựa.
"Phi Dương, tập trung tinh thần, đừng nhìn nữa."
Ông nội thấy tôi phân tâm thì liền nóng nảy, ông ấy gọi tôi rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tôi cũng không dám lơ là, vội bước theo nhịp chân của nội, ông ấy đi một bước tôi đi một bước, ngay cả sải chân cũng gần như y hệt, cơ bản là luôn đi song song, mà phía sau lưng chúng tôi, cứ cách ba bốn mét lại có một hình nhân giấy đang cháy, tất cả người giấy đều là loại dùng trong đám tang của người chết, trước mặt hình nhân giấy đều có cắm cành cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.