Chương 32:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Ông nội lui, nhưng tôi không thể lùi, chắc chắn tên này đang nhắm vào chúng tôi, tôi lập tức rút chiếc rìu nhỏ trên người ra rồi xông về phía trước, chém về phía bóng người đó, lần này không phải là mặt sau của rìu nữa.
"Ầm"
Nhưng tốc độ của bóng người đó khiến tôi há hốc mồm, mắt thấy chiếc rìu sắp chém xuống, ông ta chỉ khẽ lách người một cái đã né được nhát chém chí mạng của tôi. Sau đó ông ta đụng về trước một cái, tôi liền thấy như mình bị xe tông phải, cả người đều ngã ngửa ra sau.
Tôi té ngã, trong lòng nghĩ lần này xong đời rồi, nhưng một tia sáng trắng lại lướt qua trước mắt tôi, tia sáng đó tức thì đẩy lùi bóng người kia, sau đó tôi cảm thấy quần áo trên vai bị ai đó kéo lại, đang kéo tôi về sau.
"Nhóc con, lòng dạ độc thật, vừa gặp đã muốn giết người."
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, bóng người đó không phải là Lưu Nhất Thủ hay sao? Nhưng lần này ông ta có hơi khác, không còn rụt rè sợ hãi như lần trước tôi gặp ông ta nữa, trái lại vẻ mặt nham hiểm âm độc đó của ông ta khiến tôi rùng mình ớn lạnh.
Quả nhiên là Lưu Nhất Thủ đang giở trò ma quỷ, mặc dù trước đây chúng tôi đã mắng ông ta không biết bao lần, nhưng khi ông ta thực sự xuất hiện trước mắt thì chúng tôi vẫn có cảm giác sợ hết hồn hết vía. Bởi tất cả chúng tôi đều biết, nếu ông ta không chắc chắn tuyệt đối sẽ đánh bại được chúng tôi, ông ta sẽ không dám ló mặt ra.
“Lưu Nhất Thủ, tên khốn, mày còn nhớ rõ chuyện hơn hai mươi năm trước khi mày gây hại cho tên đồ tể trong thôn mày không? Nếu không phải năm xưa ông đây nể tình mà giữ chút thể diện cho mày, mày đã bị tên đồ tể đó hành cho tàn phế rồi, giờ còn dám xuất hiện trước mặt tao nữa sao?”
Ông nội nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Lưu Nhất Thủ mà chửi rủa, thậm chí còn nhắc lại chuyện hơn hai mươi năm trước.
Nghe ông nói vậy, tôi thầm nói không ổn. Ông ơi là ông, hồ đồ quá đi mà, sao lại nói đến chuyện cũ vào lúc này chứ? Hơn nữa lại còn là nỗi nhục nhã của Lưu Nhất Thủ, không phải đang chọc tức ông ta sao?
Quả nhiên, ông nội vừa dứt câu thì ánh mắt của Lưu Nhất Thủ bừng lên ngọn lửa giận dữ, tràn đầy hận thù và căm phẫn nhìn chằm chằm ông ấy.
“Lão già khốn nạn, năm xưa tên đồ tể đó cậy cao to mà bắt nạt bọn tôi nhiều năm trời. Tôi chỉ dạy cho gã một bài học nho nhỏ thôi. Còn ông, ông đánh tôi đến mức ba ngày không thể xuống giường, suýt nữa khiến vợ tôi ly hôn với tôi rồi. Mối hận này, tôi đã ghi nhớ suốt hơn hai mươi năm. Hôm nay tôi sẽ tính sổ với ông!” Lưu Nhất Thủ gầm lên.
Sự kiện năm đó dù ông ta có sai, nhưng ông ta không phải là kẻ có lỗi trước, mà là tên đồ tể kia bắt nạt ông ta trước. Ông ta không còn cách nào nên mới dùng chút thủ đoạn để đáp trả, nhưng lão già chết tiệt này lại đánh ông ta một trận ra trò, khiến ông ta không thể xuống giường ba ngày trời, suýt nữa thì tan nhà nát cửa.
“Báo thù sao, chỉ dựa vào mày? Hai mươi năm trước tao đã có thể đánh mày như chó thì hôm nay cũng vậy. Xem thử ai chết trước!” Ông nội không chút sợ hãi đáp trả lại.
Nghe xong ân oán của họ, tôi thực sự không biết phải nói gì cho đúng. Phải nói là mỗi người đều có lý do riêng của mình. Trong cái thời đại hơn hai mươi năm về trước, người nào trong thôn có thể giết heo đều là kẻ khá lợi hại. Nếu nói tên đồ tể kia bắt nạt người trước thì cũng rất có khả năng, nhưng ân oán này ai mà phân giải cho rõ được, giữ mối hận lâu đến vậy có đáng không?
"Ầm"
Nhưng tốc độ của bóng người đó khiến tôi há hốc mồm, mắt thấy chiếc rìu sắp chém xuống, ông ta chỉ khẽ lách người một cái đã né được nhát chém chí mạng của tôi. Sau đó ông ta đụng về trước một cái, tôi liền thấy như mình bị xe tông phải, cả người đều ngã ngửa ra sau.
Tôi té ngã, trong lòng nghĩ lần này xong đời rồi, nhưng một tia sáng trắng lại lướt qua trước mắt tôi, tia sáng đó tức thì đẩy lùi bóng người kia, sau đó tôi cảm thấy quần áo trên vai bị ai đó kéo lại, đang kéo tôi về sau.
"Nhóc con, lòng dạ độc thật, vừa gặp đã muốn giết người."
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, bóng người đó không phải là Lưu Nhất Thủ hay sao? Nhưng lần này ông ta có hơi khác, không còn rụt rè sợ hãi như lần trước tôi gặp ông ta nữa, trái lại vẻ mặt nham hiểm âm độc đó của ông ta khiến tôi rùng mình ớn lạnh.
Quả nhiên là Lưu Nhất Thủ đang giở trò ma quỷ, mặc dù trước đây chúng tôi đã mắng ông ta không biết bao lần, nhưng khi ông ta thực sự xuất hiện trước mắt thì chúng tôi vẫn có cảm giác sợ hết hồn hết vía. Bởi tất cả chúng tôi đều biết, nếu ông ta không chắc chắn tuyệt đối sẽ đánh bại được chúng tôi, ông ta sẽ không dám ló mặt ra.
“Lưu Nhất Thủ, tên khốn, mày còn nhớ rõ chuyện hơn hai mươi năm trước khi mày gây hại cho tên đồ tể trong thôn mày không? Nếu không phải năm xưa ông đây nể tình mà giữ chút thể diện cho mày, mày đã bị tên đồ tể đó hành cho tàn phế rồi, giờ còn dám xuất hiện trước mặt tao nữa sao?”
Ông nội nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Lưu Nhất Thủ mà chửi rủa, thậm chí còn nhắc lại chuyện hơn hai mươi năm trước.
Nghe ông nói vậy, tôi thầm nói không ổn. Ông ơi là ông, hồ đồ quá đi mà, sao lại nói đến chuyện cũ vào lúc này chứ? Hơn nữa lại còn là nỗi nhục nhã của Lưu Nhất Thủ, không phải đang chọc tức ông ta sao?
Quả nhiên, ông nội vừa dứt câu thì ánh mắt của Lưu Nhất Thủ bừng lên ngọn lửa giận dữ, tràn đầy hận thù và căm phẫn nhìn chằm chằm ông ấy.
“Lão già khốn nạn, năm xưa tên đồ tể đó cậy cao to mà bắt nạt bọn tôi nhiều năm trời. Tôi chỉ dạy cho gã một bài học nho nhỏ thôi. Còn ông, ông đánh tôi đến mức ba ngày không thể xuống giường, suýt nữa khiến vợ tôi ly hôn với tôi rồi. Mối hận này, tôi đã ghi nhớ suốt hơn hai mươi năm. Hôm nay tôi sẽ tính sổ với ông!” Lưu Nhất Thủ gầm lên.
Sự kiện năm đó dù ông ta có sai, nhưng ông ta không phải là kẻ có lỗi trước, mà là tên đồ tể kia bắt nạt ông ta trước. Ông ta không còn cách nào nên mới dùng chút thủ đoạn để đáp trả, nhưng lão già chết tiệt này lại đánh ông ta một trận ra trò, khiến ông ta không thể xuống giường ba ngày trời, suýt nữa thì tan nhà nát cửa.
“Báo thù sao, chỉ dựa vào mày? Hai mươi năm trước tao đã có thể đánh mày như chó thì hôm nay cũng vậy. Xem thử ai chết trước!” Ông nội không chút sợ hãi đáp trả lại.
Nghe xong ân oán của họ, tôi thực sự không biết phải nói gì cho đúng. Phải nói là mỗi người đều có lý do riêng của mình. Trong cái thời đại hơn hai mươi năm về trước, người nào trong thôn có thể giết heo đều là kẻ khá lợi hại. Nếu nói tên đồ tể kia bắt nạt người trước thì cũng rất có khả năng, nhưng ân oán này ai mà phân giải cho rõ được, giữ mối hận lâu đến vậy có đáng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.