Chương 34:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Không đấu lại được thì phải chạy thôi. Thực ra tôi đã muốn chạy từ lâu rồi, thế giới này rộng lớn như vậy, tôi tùy tiện chạy đến một thành phố lớn nào đó, bọn họ có thể làm gì tôi chứ?
Nhưng dù có chạy cũng không thể chạy một mình. Ít nhất tôi phải mang theo đứa bé này, nếu để đứa bé ở lại trấn Thanh Hà thì chẳng bao lâu sẽ bị phát hiện ra ngay, chỉ cần điều tra kỹ lưỡng thì chẳng phải việc gì khó khăn.
Nhưng vấn đề là đứa trẻ trong lòng tôi đây không phải là con của Hồng Dao, tôi có chạy cũng vô ích, dù có đến trấn Thanh Hà cũng không qua được.
Nghĩ đi nghĩ lại, tất cả đều có vấn đề, thật sự khiến tôi sầu chết đi được, làm tôi vô cùng bực bội đi qua đi lại, không biết hiện tại nên làm gì mới đúng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là mười mấy phút, tôi thấy ông tôi từ phía trước loạng choạng chạy về, quần áo rách rưới, trên người còn dính máu, khiến tôi hú hồn, vội chạy đến đón.
“Ông ơi, ông làm sao vậy, có bị thương không?” Tôi vội hỏi.
“Ông không sao, Lưu Nhất Thủ kia đã bị ông xử lý rồi, chúng ta mau đi thôi.” Ông lắc đầu đáp.
“À, được, vậy chúng ta đi mau lên.”
Nghe vậy, tôi lập tức mừng rỡ, sau đó đi theo ông về phía trước.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, tôi đột nhiên dừng lại. Không đúng, có gì đó không đúng, ông quá kỳ lạ, với mức độ quan tâm của ông nội đối với đứa trẻ này, khi vừa thoát ra ngoài, lẽ ra ông phải lập tức yêu cầu tôi đưa đứa trẻ cho ông mới đúng chứ? Đó là phản ứng bản năng của ông nội, nhưng người ông trước mặt lại không làm vậy.
Còn một điều nữa, chính là vết thương của ông dường như cũng không đúng, dù tôi chưa từng chứng kiến cách họ đấu pháp, nhưng chắc chắn không phải như một trận ẩu đả bình thường mà khiến quần áo bị xé rách te tua như vậy.
“Có chuyện gì thế, Phi Dương, mau đi thôi!”
Thấy tôi dừng bước, ông quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng giục tôi.
“Ông ơi, lại đây đỡ cháu một chút, bụng cháu đau quá, ôi đau quá!”
Tôi vội vàng ôm bụng kêu lên, ông bước lại hai bước, đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi, nhưng tôi lập tức thay đổi sắc mặt, vì cánh tay tôi bị nắm chặt đến mức đau nhói.
“Thằng nhãi ranh này có tính cảnh giác cao thật đấy, tao cũng không biết mình lộ sơ hở ở đâu nữa.”
Người ông trước mặt lạnh lùng nói, giọng nói thâm độc lại tàn nhẫn.
“Phụt!”
Tôi cúi xuống nhìn thoáng qua lưỡi rìu đã đâm thẳng vào bụng của người ông trước mặt, nhưng lại không vui mừng chút nào. Tôi chỉ định dùng rìu chống vào bụng ông ta để thoát khỏi sự khống chế, nhưng lưỡi rìu lại đâm xuyên qua bụng ông ta như thể đâm qua một tờ giấy mỏng.
“Chết đi!”
Người ông trước mặt nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên đẩy tôi ra, tôi không kiểm soát được, loạng choạng bước vài bước mới đứng vững lại được.
Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên nhìn, cả thế giới đã thay đổi.
Khi tôi nhìn thấy cả thế giới xung quanh đều thay đổi, tôi đã biết không xong rồi, tôi lại bị mắc bẫy. Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn tôi đã bị Lưu Nhất Thủ đưa vào Quỷ Vực.
Nhưng dù có hối hận thế nào cũng vô ích, tôi chỉ có thể tập trung tinh thần để ứng phó.
Ở thế giới bên ngoài, dù là trong đêm khuya nhưng cũng không quá tối, ánh trăng trên bầu trời vẫn có thể rọi xuống một chút ánh sáng, hơn nữa tôi ở ngay cửa thôn, hai bên đều là đồng ruộng, tiếng côn trùng và ếch kêu không ngớt.
Nhưng thế giới trước mắt lại hoàn toàn tối đen, tầm nhìn chỉ trong vòng năm mét trở lại, xung quanh có những cơn gió lạnh vèo vèo thổi tới, khiến tay chân tôi lạnh ngắt. Nhìn ra phía xa xa, bóng tối dày đặc khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Thế giới trước mắt khiến tôi liên tưởng đến rất nhiều thứ, nó quá giống, quá giống với một cảnh trong bộ phim kinh dị nhiều năm trước mà tôi từng xem. Bộ phim đó rất kinh điển, tôi không nhớ rõ tên, nhưng cảnh tượng đó vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Nhưng dù có chạy cũng không thể chạy một mình. Ít nhất tôi phải mang theo đứa bé này, nếu để đứa bé ở lại trấn Thanh Hà thì chẳng bao lâu sẽ bị phát hiện ra ngay, chỉ cần điều tra kỹ lưỡng thì chẳng phải việc gì khó khăn.
Nhưng vấn đề là đứa trẻ trong lòng tôi đây không phải là con của Hồng Dao, tôi có chạy cũng vô ích, dù có đến trấn Thanh Hà cũng không qua được.
Nghĩ đi nghĩ lại, tất cả đều có vấn đề, thật sự khiến tôi sầu chết đi được, làm tôi vô cùng bực bội đi qua đi lại, không biết hiện tại nên làm gì mới đúng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là mười mấy phút, tôi thấy ông tôi từ phía trước loạng choạng chạy về, quần áo rách rưới, trên người còn dính máu, khiến tôi hú hồn, vội chạy đến đón.
“Ông ơi, ông làm sao vậy, có bị thương không?” Tôi vội hỏi.
“Ông không sao, Lưu Nhất Thủ kia đã bị ông xử lý rồi, chúng ta mau đi thôi.” Ông lắc đầu đáp.
“À, được, vậy chúng ta đi mau lên.”
Nghe vậy, tôi lập tức mừng rỡ, sau đó đi theo ông về phía trước.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, tôi đột nhiên dừng lại. Không đúng, có gì đó không đúng, ông quá kỳ lạ, với mức độ quan tâm của ông nội đối với đứa trẻ này, khi vừa thoát ra ngoài, lẽ ra ông phải lập tức yêu cầu tôi đưa đứa trẻ cho ông mới đúng chứ? Đó là phản ứng bản năng của ông nội, nhưng người ông trước mặt lại không làm vậy.
Còn một điều nữa, chính là vết thương của ông dường như cũng không đúng, dù tôi chưa từng chứng kiến cách họ đấu pháp, nhưng chắc chắn không phải như một trận ẩu đả bình thường mà khiến quần áo bị xé rách te tua như vậy.
“Có chuyện gì thế, Phi Dương, mau đi thôi!”
Thấy tôi dừng bước, ông quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng giục tôi.
“Ông ơi, lại đây đỡ cháu một chút, bụng cháu đau quá, ôi đau quá!”
Tôi vội vàng ôm bụng kêu lên, ông bước lại hai bước, đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi, nhưng tôi lập tức thay đổi sắc mặt, vì cánh tay tôi bị nắm chặt đến mức đau nhói.
“Thằng nhãi ranh này có tính cảnh giác cao thật đấy, tao cũng không biết mình lộ sơ hở ở đâu nữa.”
Người ông trước mặt lạnh lùng nói, giọng nói thâm độc lại tàn nhẫn.
“Phụt!”
Tôi cúi xuống nhìn thoáng qua lưỡi rìu đã đâm thẳng vào bụng của người ông trước mặt, nhưng lại không vui mừng chút nào. Tôi chỉ định dùng rìu chống vào bụng ông ta để thoát khỏi sự khống chế, nhưng lưỡi rìu lại đâm xuyên qua bụng ông ta như thể đâm qua một tờ giấy mỏng.
“Chết đi!”
Người ông trước mặt nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên đẩy tôi ra, tôi không kiểm soát được, loạng choạng bước vài bước mới đứng vững lại được.
Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên nhìn, cả thế giới đã thay đổi.
Khi tôi nhìn thấy cả thế giới xung quanh đều thay đổi, tôi đã biết không xong rồi, tôi lại bị mắc bẫy. Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn tôi đã bị Lưu Nhất Thủ đưa vào Quỷ Vực.
Nhưng dù có hối hận thế nào cũng vô ích, tôi chỉ có thể tập trung tinh thần để ứng phó.
Ở thế giới bên ngoài, dù là trong đêm khuya nhưng cũng không quá tối, ánh trăng trên bầu trời vẫn có thể rọi xuống một chút ánh sáng, hơn nữa tôi ở ngay cửa thôn, hai bên đều là đồng ruộng, tiếng côn trùng và ếch kêu không ngớt.
Nhưng thế giới trước mắt lại hoàn toàn tối đen, tầm nhìn chỉ trong vòng năm mét trở lại, xung quanh có những cơn gió lạnh vèo vèo thổi tới, khiến tay chân tôi lạnh ngắt. Nhìn ra phía xa xa, bóng tối dày đặc khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Thế giới trước mắt khiến tôi liên tưởng đến rất nhiều thứ, nó quá giống, quá giống với một cảnh trong bộ phim kinh dị nhiều năm trước mà tôi từng xem. Bộ phim đó rất kinh điển, tôi không nhớ rõ tên, nhưng cảnh tượng đó vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.