Chương 35:
Tiểu Tam Bàn Tử
27/10/2024
Nếu tôi đoán không sai, thì Quỷ Vực này cũng chẳng phải là nơi quá nguy hiểm. Có lẽ nó chỉ đang phóng đại nỗi sợ hãi của tôi, giống như trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng nhìn cảnh thế này, nếu là nửa năm trước thì chắc chắn tôi đã bị dọa sợ tới mức tè ra quần rồi, còn bây giờ?
Tôi cũng chỉ sợ hãi một thoáng, dù sao thì những gì đã xảy ra trong thời gian qua cũng không phải là vô ích, thần kinh của tôi đã trở nên chai lì rồi.
Sau khi nhận ra điều này, tôi không còn ý định ở lại chỗ cũ nữa, ngược lại còn có cảm giác háo hức muốn thử, tôi tháo chiếc chăn nhỏ trên người đứa bé ra sau đó dùng nó buộc chặt đứa bé lên người mình, cầm rìu lên và bắt đầu tiến về phía trước.
Đi chưa được mười mét, một người phụ nữ tóc xõa dài, toàn thân mặc đồ trắng từ từ bò tới gần tôi, tôi lập tức bật cười, đại ca Lưu à, không có gì mới mẻ hơn sao, con mẹ nó đây chẳng phải là Sadako à? Ông tưởng tôi chưa từng xem bộ phim kinh điển này hả?
Thế nên tôi thật không thấy sợ hãi chút nào, tiến thẳng lên phía trước và vung rìu chém.
“Vụt.”
Nhưng kết quả lại khiến tôi hoảng loạn, cây rìu của tôi thế mà lại xuyên qua cơ thể cô ta, hoàn toàn không chém trúng, trong khi cô ta lại vươn tay ra trực tiếp bóp lấy cổ tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi có chút kích động muốn chửi thề. Con mẹ nó thế này quá là lừa đảo rồi, cô ta có thể đánh trúng tôi, còn tôi lại không thể đánh trúng cô ta? Ức hiếp người quá đấy.
Khuôn mặt của người phụ nữ đó cũng rất đáng sợ, hốc mắt đen ngòm chỉ là cái hố, khóe miệng rách toang đến tận cổ, nhưng biểu cảm trên mặt lại đang cười khiến người thấy là rùng mình.
Sức lực trên tay cô ta không ngừng tăng lên, cổ tôi đã rất đau, cảm giác nghẹt thở theo đó ập đến, đầu óc dần trở nên trống rỗng, khiến tôi cảm thấy vô cùng không ổn.
“Phụt”
Cuối cùng tôi cắn nát lưỡi, phun ra một ngụm máu, sau đó tôi nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, cơn đau trên cổ cũng giảm đi.
Tôi ôm lấy cổ, ngồi xuống ho sặc sụa, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, chỉ chút nữa thôi là tôi đã ngủm rồi.
Giờ phút này, tôi hoàn toàn không còn tâm trạng thoải mái như ban đầu nữa. Quả nhiên là tôi đã đánh giá quá cao bản thân, hoặc nên nói là quá coi thường Lưu Nhất Thủ, ngay cả ông nội cũng cẩn trọng như vậy, làm sao có chuyện đơn giản thế được.
May thay, tôi vẫn nhớ đến kỹ năng bảo vệ mạng sống mà ông nội đã dạy từ khi còn nhỏ, chính là chiêu cắn lưỡi vừa rồi. Khi tôi học lớp năm, từng có một học sinh trong trường bị mất tích, hiệu trưởng đã huy động cả trường đi tìm, cuối cùng cũng tìm thấy học sinh đó trên một đỉnh núi. Sau đó, khi hỏi học sinh kia tại sao ở trên núi không chịu xuống, học sinh đó nói mình bị lạc đường, cứ đi vòng quanh trên núi đó mà không ra được.
Đã tìm ra lý do, thì ra học sinh này gặp phải quỷ đập tường trong truyền thuyết. Sau khi về nhà, tôi đã kể chuyện này với ông nội, hỏi ông nếu tôi gặp phải tình huống như vậy thì phải làm sao, sau đó ông đã dạy cho tôi chiêu cắn lưỡi này. Ông nói rằng lưỡi của con người là nơi dương khí tập hợp nhiều nhất, máu lưỡi của trẻ em, đặc biệt là người có thân đồng tử* thì càng mạnh mẽ hơn, nếu gặp phải thứ bẩn thỉu, chỉ cần phun máu lưỡi ra là nó xong đời.
*ý chỉ trai tân.
Tôi ngồi tại chỗ cũ khoảng hai phút, cảm thấy cổ họng đã đỡ hơn nhiều rồi mới đứng dậy và tiếp tục đi về phía trước, lần này, tôi không dám chủ quan nữa, cẩn thận từng bước một.
Nhưng chưa đi được bao xa, tôi lại nhìn thấy một người khác. Lần này là một người đàn ông, khi đến gần mới thấy người đó mặt mày xanh mét, tròng mắt lồi ra ngoài, lưỡi thè dài ngoằn, nhìn qua là biết chính là quỷ thắt cổ.
Tôi cũng chỉ sợ hãi một thoáng, dù sao thì những gì đã xảy ra trong thời gian qua cũng không phải là vô ích, thần kinh của tôi đã trở nên chai lì rồi.
Sau khi nhận ra điều này, tôi không còn ý định ở lại chỗ cũ nữa, ngược lại còn có cảm giác háo hức muốn thử, tôi tháo chiếc chăn nhỏ trên người đứa bé ra sau đó dùng nó buộc chặt đứa bé lên người mình, cầm rìu lên và bắt đầu tiến về phía trước.
Đi chưa được mười mét, một người phụ nữ tóc xõa dài, toàn thân mặc đồ trắng từ từ bò tới gần tôi, tôi lập tức bật cười, đại ca Lưu à, không có gì mới mẻ hơn sao, con mẹ nó đây chẳng phải là Sadako à? Ông tưởng tôi chưa từng xem bộ phim kinh điển này hả?
Thế nên tôi thật không thấy sợ hãi chút nào, tiến thẳng lên phía trước và vung rìu chém.
“Vụt.”
Nhưng kết quả lại khiến tôi hoảng loạn, cây rìu của tôi thế mà lại xuyên qua cơ thể cô ta, hoàn toàn không chém trúng, trong khi cô ta lại vươn tay ra trực tiếp bóp lấy cổ tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi có chút kích động muốn chửi thề. Con mẹ nó thế này quá là lừa đảo rồi, cô ta có thể đánh trúng tôi, còn tôi lại không thể đánh trúng cô ta? Ức hiếp người quá đấy.
Khuôn mặt của người phụ nữ đó cũng rất đáng sợ, hốc mắt đen ngòm chỉ là cái hố, khóe miệng rách toang đến tận cổ, nhưng biểu cảm trên mặt lại đang cười khiến người thấy là rùng mình.
Sức lực trên tay cô ta không ngừng tăng lên, cổ tôi đã rất đau, cảm giác nghẹt thở theo đó ập đến, đầu óc dần trở nên trống rỗng, khiến tôi cảm thấy vô cùng không ổn.
“Phụt”
Cuối cùng tôi cắn nát lưỡi, phun ra một ngụm máu, sau đó tôi nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, cơn đau trên cổ cũng giảm đi.
Tôi ôm lấy cổ, ngồi xuống ho sặc sụa, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, chỉ chút nữa thôi là tôi đã ngủm rồi.
Giờ phút này, tôi hoàn toàn không còn tâm trạng thoải mái như ban đầu nữa. Quả nhiên là tôi đã đánh giá quá cao bản thân, hoặc nên nói là quá coi thường Lưu Nhất Thủ, ngay cả ông nội cũng cẩn trọng như vậy, làm sao có chuyện đơn giản thế được.
May thay, tôi vẫn nhớ đến kỹ năng bảo vệ mạng sống mà ông nội đã dạy từ khi còn nhỏ, chính là chiêu cắn lưỡi vừa rồi. Khi tôi học lớp năm, từng có một học sinh trong trường bị mất tích, hiệu trưởng đã huy động cả trường đi tìm, cuối cùng cũng tìm thấy học sinh đó trên một đỉnh núi. Sau đó, khi hỏi học sinh kia tại sao ở trên núi không chịu xuống, học sinh đó nói mình bị lạc đường, cứ đi vòng quanh trên núi đó mà không ra được.
Đã tìm ra lý do, thì ra học sinh này gặp phải quỷ đập tường trong truyền thuyết. Sau khi về nhà, tôi đã kể chuyện này với ông nội, hỏi ông nếu tôi gặp phải tình huống như vậy thì phải làm sao, sau đó ông đã dạy cho tôi chiêu cắn lưỡi này. Ông nói rằng lưỡi của con người là nơi dương khí tập hợp nhiều nhất, máu lưỡi của trẻ em, đặc biệt là người có thân đồng tử* thì càng mạnh mẽ hơn, nếu gặp phải thứ bẩn thỉu, chỉ cần phun máu lưỡi ra là nó xong đời.
*ý chỉ trai tân.
Tôi ngồi tại chỗ cũ khoảng hai phút, cảm thấy cổ họng đã đỡ hơn nhiều rồi mới đứng dậy và tiếp tục đi về phía trước, lần này, tôi không dám chủ quan nữa, cẩn thận từng bước một.
Nhưng chưa đi được bao xa, tôi lại nhìn thấy một người khác. Lần này là một người đàn ông, khi đến gần mới thấy người đó mặt mày xanh mét, tròng mắt lồi ra ngoài, lưỡi thè dài ngoằn, nhìn qua là biết chính là quỷ thắt cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.