Chương 29: Xung đột
Yuki_Nhimsun
20/01/2014
Đêm lạnh và trầm uất khiến khu ký túc xá dù vẫn vẫn ồn ào
nhưng không náo nhiệt như như mọi khi. Trên dãy hàng lang dài dằng dặc, ánh đèn
hắt từng mảng trắng đục xuống nền nhà, tạo thành những vệt mờ nhòa loang lổ.
Minh Vy im lặng đi về phòng. Dù thế nào, không khí ở đây vẫn quá khác biệt, nó
làm cô có cảm giác lạc lõng với xung quanh. Căn phòng của cô có lẽ an toàn hơn.
Minh Vy tra chiếc chìa khóa vào ổ. Hôm nay là một ngày khá mệt mỏi, nhưng buổi tập kịch thì diễn ra quá ổn, trừ cánh cửa với lực khá mạnh suýt đập trúng người và chậu hoa rơi từ trên cao xuống mà cô tránh được ra. Những trò nho nhỏ này tuyệt nhiên không thể gây cho cô chút xây xát nào. Muốn thắng cô, cần phải cao tay hơn nhiều.
- Chắc cậu vui lắm nhỉ?
Giọng nói mỉa mai lanh lảnh không thể nhầm lẫn vào đâu được của Bảo Ngọc không làm Minh Vy mảy may để ý. Cô vẫn cứ thản nhiên mở cửa phòng, hệt như chưa từng nghe thấy gì. Thái độ đó làm cô nàng tiểu thư rất bực tức. Bảo Ngọc với tay kéo mạnh vai cô gái phía trước.
- Tôi đang nói với cậu đó, Minh Vy.
Liếc nhìn bàn tay vẫn còn ở trên vai mình, cô gỡ xuống nhẹ nhàng như người ta gỡ tay trẻ con. Cất giọng hết sức tỉnh queo, Minh Vy nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt, nhướn mày chờ đợi.
- Sao nào?
Bảo Ngọc cười nửa miệng.
- Cậu đừng nghĩ là có thể đóng tốt vai diễn này. Buổi tập hôm nay suôn sẻ không có nghĩa là ngày công diễn cũng suôn sẻ. Cậu nghĩ là cậu tài giỏi hơn tôi hay sao mà có quyền giễu cợt tôi?
- Tôi giễu cợt cậu?
- Đừng tưởng tôi không nhìn thấy nụ cười mỉa đó của cậu. Hừ, người khác cứ nghĩ cậu hiền lành chứ tôi thì đừng hòng cậu lừa gạt được. Tôi nhường cậu vai diễn không có nghĩ là tôi sẽ chịu thua đâu. Cậu cứ chờ đấy!
Thản nhiên nhún vai, Minh Vy thờ ơ đáp.
- Ờ. Tôi sẽ chờ.
Bảo Ngọc cảm thấy máu trong người mình đang dồn cả lên não và cái đầu sắp bốc khói. Cô ta dám coi thường cô? Chỉ vì được nhận vai chính trong vở kịch cùng với Uyên Nhi mà dám coi thường cô sao?
- Cậu không phải là đối thủ của tôi đâu. Tôi biết hết những trò của cậu. Dùng mọi cách leo lên bảng xếp hạng, xuất hiện mờ ám quanh cái chết của Hạ An, lại còn quyến rũ Nguyên Vũ…- Bảo Ngọc nhướn mày, ghé sát lại tai Minh Vy – Cậu có mục đích gì?
Một cơn gió xoáy lạnh buốt thổi qua làm mái tóc hạt dẻ bay tứ tung. Minh Vy vuốt lại lọn tóc, ánh mắt lành lạnh, nhàn nhạt trả lời.
- Mục đích của tôi là gì…cậu thông minh như vậy thì chắc phải biết chứ Bảo Ngọc?...Hay là…
Bỏ lửng câu nói, Vy xoay người chầm chậm đi vào phòng. Bảo Ngọc dễ bị kích động, vội túm lấy vai cô ấn mạnh vào cánh cửa, tư thế áp sát và đầy uy hiếp. Sự dửng dưng này chẳng khác nào khinh thường với cô nàng tiểu thư.
- Hay là cái gì nói rõ ra xem nào, đừng có chơi cái kiểu cợt nhả ấy!
Minh Vy hơi cười, chính là nụ cười nhếch môi lên mà Bảo Ngọc ghét nhất.
- Hay là tôi nhầm, đầu óc cậu toàn…rác?
Câu nói ấy như một giọt nước làm tràn ly, khiến mọi sự ức chế của Bảo Ngọc bùng nổ. Sự kiêu hãnh bị xúc phạm khiến cô không khống chế được bản thân mình. Cô nàng gằn giọng, đưa tay lên với lực thật mạnh.
- Cậu là cái thá gì mà dám coi thường tôi?
Chát!
Hai cô gái sững người.
Mất mấy giây để nhìn rõ tình hình. Bàn tay nhỏ nhắn với những chiếc móng sơn đỏ điệu đà của Bảo Ngọc buông thõng. Nét mặt cô nàng tái đi hoảng loạn. Đôi mắt ánh lên sự sợ hãi không hề che giấu. Giọng run run, cô quên cả việc đỡ cô bạn của mình dây.
- Uyên…Uyên Nhi…?
Một bên má bị sưng vẫn còn in dấu đỏ của cái tát mạnh dùng hết lực, Nhi vịn vai Minh Vy đứng dậy. Dù tỏ ra lãnh đạm và khó chịu, nhưng đôi mắ đen láy kia vẫn trong sáng như một thiên thần, không chút tì vết.
- Cậu đang làm gì vậy, Bảo Ngọc?
-Tớ…cậu…
- Bạn bè với nhau, có gì cứ nói thẳng ra, sao lại đánh nhau.
Bảo Ngọc bối rối đến cứng đờ người. Đúng lúc cái tát ấy gần sát mặt Minh Vy, Uyên Nhi bỗng từ đâu xông ra đỡ lấy. Cô không hiểu Nhi làm vậy là có ý gì, nhưng có một điều làm cô sợ hãi hơn.
- Sao cậu lại làm thế Nhi? Cậu ta đáng bị như vậy mà.
- Đủ rồi. – Uyên Nhi cắt ngang, giọng gay gắt, nhưng quay sang Minh Vy lại có vẻ dịu hơn – Hai cậu đang cãi nhau, hôm nay cậu hãy qua phòng tớ đi Vy.
- Uyên Nhi…- Bảo Ngọc hốt hoảng.
- Được. Tớ sẽ làm theo lời cậu.
Minh Vy gật đầu, quay vào phòng lấy vài đồ dùng cá nhân rồi trở ra. Bảo Ngọc trân trối đứng nhìn, hai tay vặn vào nhau không biết nên làm sao. Có vẻ như cô vừa phạm vào một sai lầm ngu ngốc. Con người Minh Vy đúng như Nhi nói, không hề đơn giản. Cô tuyệt nhiên không thể dò xét được bất cứ điều gì sau đôi mắt màu tím biếc lạnh tanh ấy. Nhưng cô biết, Minh Vy đang che giấu điều gì đó đằng sau cái vỏ bọc hoàn hảo kia, và cô nhất định sẽ bóc nó ra cho bằng được.
“Cứ chờ đấy, Trần Minh Vy…”
Minh Vy tra chiếc chìa khóa vào ổ. Hôm nay là một ngày khá mệt mỏi, nhưng buổi tập kịch thì diễn ra quá ổn, trừ cánh cửa với lực khá mạnh suýt đập trúng người và chậu hoa rơi từ trên cao xuống mà cô tránh được ra. Những trò nho nhỏ này tuyệt nhiên không thể gây cho cô chút xây xát nào. Muốn thắng cô, cần phải cao tay hơn nhiều.
- Chắc cậu vui lắm nhỉ?
Giọng nói mỉa mai lanh lảnh không thể nhầm lẫn vào đâu được của Bảo Ngọc không làm Minh Vy mảy may để ý. Cô vẫn cứ thản nhiên mở cửa phòng, hệt như chưa từng nghe thấy gì. Thái độ đó làm cô nàng tiểu thư rất bực tức. Bảo Ngọc với tay kéo mạnh vai cô gái phía trước.
- Tôi đang nói với cậu đó, Minh Vy.
Liếc nhìn bàn tay vẫn còn ở trên vai mình, cô gỡ xuống nhẹ nhàng như người ta gỡ tay trẻ con. Cất giọng hết sức tỉnh queo, Minh Vy nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt, nhướn mày chờ đợi.
- Sao nào?
Bảo Ngọc cười nửa miệng.
- Cậu đừng nghĩ là có thể đóng tốt vai diễn này. Buổi tập hôm nay suôn sẻ không có nghĩa là ngày công diễn cũng suôn sẻ. Cậu nghĩ là cậu tài giỏi hơn tôi hay sao mà có quyền giễu cợt tôi?
- Tôi giễu cợt cậu?
- Đừng tưởng tôi không nhìn thấy nụ cười mỉa đó của cậu. Hừ, người khác cứ nghĩ cậu hiền lành chứ tôi thì đừng hòng cậu lừa gạt được. Tôi nhường cậu vai diễn không có nghĩ là tôi sẽ chịu thua đâu. Cậu cứ chờ đấy!
Thản nhiên nhún vai, Minh Vy thờ ơ đáp.
- Ờ. Tôi sẽ chờ.
Bảo Ngọc cảm thấy máu trong người mình đang dồn cả lên não và cái đầu sắp bốc khói. Cô ta dám coi thường cô? Chỉ vì được nhận vai chính trong vở kịch cùng với Uyên Nhi mà dám coi thường cô sao?
- Cậu không phải là đối thủ của tôi đâu. Tôi biết hết những trò của cậu. Dùng mọi cách leo lên bảng xếp hạng, xuất hiện mờ ám quanh cái chết của Hạ An, lại còn quyến rũ Nguyên Vũ…- Bảo Ngọc nhướn mày, ghé sát lại tai Minh Vy – Cậu có mục đích gì?
Một cơn gió xoáy lạnh buốt thổi qua làm mái tóc hạt dẻ bay tứ tung. Minh Vy vuốt lại lọn tóc, ánh mắt lành lạnh, nhàn nhạt trả lời.
- Mục đích của tôi là gì…cậu thông minh như vậy thì chắc phải biết chứ Bảo Ngọc?...Hay là…
Bỏ lửng câu nói, Vy xoay người chầm chậm đi vào phòng. Bảo Ngọc dễ bị kích động, vội túm lấy vai cô ấn mạnh vào cánh cửa, tư thế áp sát và đầy uy hiếp. Sự dửng dưng này chẳng khác nào khinh thường với cô nàng tiểu thư.
- Hay là cái gì nói rõ ra xem nào, đừng có chơi cái kiểu cợt nhả ấy!
Minh Vy hơi cười, chính là nụ cười nhếch môi lên mà Bảo Ngọc ghét nhất.
- Hay là tôi nhầm, đầu óc cậu toàn…rác?
Câu nói ấy như một giọt nước làm tràn ly, khiến mọi sự ức chế của Bảo Ngọc bùng nổ. Sự kiêu hãnh bị xúc phạm khiến cô không khống chế được bản thân mình. Cô nàng gằn giọng, đưa tay lên với lực thật mạnh.
- Cậu là cái thá gì mà dám coi thường tôi?
Chát!
Hai cô gái sững người.
Mất mấy giây để nhìn rõ tình hình. Bàn tay nhỏ nhắn với những chiếc móng sơn đỏ điệu đà của Bảo Ngọc buông thõng. Nét mặt cô nàng tái đi hoảng loạn. Đôi mắt ánh lên sự sợ hãi không hề che giấu. Giọng run run, cô quên cả việc đỡ cô bạn của mình dây.
- Uyên…Uyên Nhi…?
Một bên má bị sưng vẫn còn in dấu đỏ của cái tát mạnh dùng hết lực, Nhi vịn vai Minh Vy đứng dậy. Dù tỏ ra lãnh đạm và khó chịu, nhưng đôi mắ đen láy kia vẫn trong sáng như một thiên thần, không chút tì vết.
- Cậu đang làm gì vậy, Bảo Ngọc?
-Tớ…cậu…
- Bạn bè với nhau, có gì cứ nói thẳng ra, sao lại đánh nhau.
Bảo Ngọc bối rối đến cứng đờ người. Đúng lúc cái tát ấy gần sát mặt Minh Vy, Uyên Nhi bỗng từ đâu xông ra đỡ lấy. Cô không hiểu Nhi làm vậy là có ý gì, nhưng có một điều làm cô sợ hãi hơn.
- Sao cậu lại làm thế Nhi? Cậu ta đáng bị như vậy mà.
- Đủ rồi. – Uyên Nhi cắt ngang, giọng gay gắt, nhưng quay sang Minh Vy lại có vẻ dịu hơn – Hai cậu đang cãi nhau, hôm nay cậu hãy qua phòng tớ đi Vy.
- Uyên Nhi…- Bảo Ngọc hốt hoảng.
- Được. Tớ sẽ làm theo lời cậu.
Minh Vy gật đầu, quay vào phòng lấy vài đồ dùng cá nhân rồi trở ra. Bảo Ngọc trân trối đứng nhìn, hai tay vặn vào nhau không biết nên làm sao. Có vẻ như cô vừa phạm vào một sai lầm ngu ngốc. Con người Minh Vy đúng như Nhi nói, không hề đơn giản. Cô tuyệt nhiên không thể dò xét được bất cứ điều gì sau đôi mắt màu tím biếc lạnh tanh ấy. Nhưng cô biết, Minh Vy đang che giấu điều gì đó đằng sau cái vỏ bọc hoàn hảo kia, và cô nhất định sẽ bóc nó ra cho bằng được.
“Cứ chờ đấy, Trần Minh Vy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.