Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Chương 9: Không Có Tiền Thưởng

Túy Hậu Ngư Ca

18/04/2021

“Vậy nên bây giờ tôi chính thức thông báo cho cô biết, cô không có tiền thưởng tháng này.”

———–

Tăng ca gì đó, Kiều Chỉ làm cũng đã thành quen, trái lại không có vấn đề gì, nhưng điều khiến cô thấy bất đắc dĩ chính là cô gái nhỏ Diệp Thanh kia.

Vì kế hoạch nộp lên liên tục bị Thai Linh đánh trượt, Tô Tử cứ kiếm chuyện suốt ngày với cô nàng, không chỉ là công khai gây rối, cô ta còn lợi dụng chức vị để quát tháo Diệp Thanh. Cô nàng giận dữ lắm, gửi ngay thiết kế nhân vật mà Kiều Chỉ vẽ lúc rảnh rỗi vào hộp thư của Thai Linh.

Phải lúc họp Kiều Chỉ mới biết chuyện này, vì Thai Linh đã đồng ý hai thiết kế kia, còn tuyên bố thông qua chúng trước mặt mọi người.

Thai Linh liếc nhìn bản vẽ trong tay Lương Khải, lần này trái lại không nổi giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Cuối cùng thì vấn đề không phải ở khả năng của tổ thiết kế, mà là do cấp dưới hiểu sai chủ đề game khiến kế hoạch đi sai một trời một vực, tổ thiết kế không bắt được mạch của game, vậy nên mọi người cần sửa lại tất cả thiết kế.”

Sắc mặt Tô Tử khó coi ngay lập tức. Không ngờ Thai Linh lại phê bình cô ta trước mặt mọi người, tay nắm bút máy của cô ta siết thật chặt.

Thai Linh cũng không quan tâm đến vẻ mặt cô ta, chỉ giơ bản vẽ của Kiều Chỉ trong tay lên: “Nếu tổ kế hoạch đã không hiểu được ý của tôi, vậy chi bằng bàn giao lại một chút, mọi người hãy làm kế hoạch dựa trên bản vẽ của Kiều Chỉ, mọi người thấy thế nào?”

Giọng của Thai Linh rất ôn hòa, nhưng ai ai cũng cảm nhận được cái lạnh trong đó, họ im như thóc, không ai hó hé gì cả.

Lần này đúng là Diệp Thanh đã nở mày nở mặt, trông bộ dáng cô nàng đắc ý lắm, lúc đi ngang qua trước mặt Tô Tử còn cố ý “hừ” một tiếng, khiến sắc mặt ai kia kém đi ngay.

Vừa ra khỏi cửa phòng họp, Diệp Thanh thoáng cái đã lùn xuống vài xen – ti, nịnh bợ ôm lấy tay Kiều Chỉ: “Kiều Chỉ à, cậu đừng có trách mình, không phải mình chỉ trừng trị cái thứ kiêu căng phách lối thôi sao…”

Kiều Chỉ thở dài, không kìm được mà trừng cô nàng: “Cậu không biết cái gì là cây to đón gió* à?”

Công ty Thiên Thai có mấy trăm nhân viên tài giỏi, không lẽ công ty lớn như vậy mà nhân viên bên trong toàn “ăn chay?”, không lẽ không ai vẽ được ra hình ra dạng cái mong muốn của Thai Linh thật sao?

Tất nhiên là không! Bất cứ ai tỉnh táo cũng thấy được quan hệ giữa Tô Tử và Thai Linh, chuyện tự ý đưa quần áo cho Mễ Kỳ hôm trước đã truyền hết cả công ty, vậy mà cô ta vẫn bình an vô sự, vững vàng đứng đó. Cô ta muốn lập công một phen, ai mà không hiểu? Người nào có đầu óc một chút sẽ chọn cách dựa vào Tô Tử, còn không thì phải bo bo giữ mình rồi.

Kiều Chỉ chưa từng muốn dính vào những chuyện lục đục lẫn nhau thế này, còn hai bản vẽ kia… chằng qua hôm đó cô nghe Thai Linh nói “gợi nhớ lại game võ hiệp phong cách xưa cũ”, nên mới tiện tay vẽ, không ngờ lại bị Diệp Thanh phát hiện, càng không ngờ chuyện sẽ đi đến nước này.

Chỉ là cô cũng không ngờ thiết kề tầm xàm kia lại được Thai Linh thông qua, cô còn cho là người từ nước ngoài về sẽ có phong cách cởi mở, chủ nghĩa trường phái ấn tượng gì chứ?

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cửa thang máy, cửa vừa mở thì Thai Linh và Tô Tử cũng vừa ra khỏi phòng họp.



Tất nhiên thang máy dành cho cấp cao sẽ nhanh hơn, Thai Linh vừa bước vào, thì bỗng anh ta hướng mắt về phía Kiều Chỉ, đôi con ngươi chợt lóe lên:

“Kiều Chỉ, cô tới đây, vào thang máy chung với tôi.”

Chỉ trong nháy mắt, ai ai cũng nhìn hết về phía Kiều Chỉ, người lúc này cũng đang sửng sốt. Tô Tử, vốn định theo Thai Linh vào thang máy thì khựng lại, nhìn anh ta với vẻ không tin nổi.

Thai Linh thấy Kiều Chỉ còn bất động thì nhíu mày: “Sao còn chưa qua nữa?”

Kiều Chỉ nhìn anh ta, bình thản nói ra một sự thật: “Phó giám đốc, đây là tầng mười tám, ngài phải đến tầng hai mươi mốt. Bây giờ tôi xuống tầng mười ba, chúng ta không thuận đường, tôi vẫn nên đi thang máy dành cho nhân viên được rồi, ngài cứ thong thả.”

“Ngài cứ thong thả” Thai Linh nghe mà rùng hết cả mình. Sao lời này nghe khiếp người vậy? Nhưng anh ta vẫn trừng mắt: “Bảo cô vào thì cô vào đi, tôi cũng xuống lầu mười ba.”

Kiều Chỉ không thể không nhíu mày, còn Diệp Thanh, thấy mặt Tô Tử đã xanh đến mức không thể xanh hơn, bèn tươi cười như hoa nở.

“Kiều Chỉ, nếu phó giám đốc đã có ý tốt, vậy cậu đi ngay đi. Chắc chắn là phó giám đốc muốn hỏi chút chuyện về bản – thiết – kế – của – cậu đó…” Diệp Thanh nhìn Tô Tử mà kéo dài câu.

“… Sẽ giao cho cậu ấy việc gì đó, phải không phó giám đốc?” Diệp Thanh nhìn Thai Linh, híp mắt cười.

Thai Linh nhìn cô nàng, có vẻ anh ta thấy thú vị, bèn ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây, cô cũng đi chung luôn.”

Đối với cử chỉ gọi như gọi chó con của anh ta, Diệp Thanh không thèm để ý, nhưng thấy cái bộ dạng câm như hến của Tô Tử, cô nàng cũng thấy nở mày nở mặt, bèn ngẩng đầu ưỡn ngực kéo Kiều Chỉ vào thang máy.

Thang máy đóng lại trong nháy mắt, Diệp Thanh lại vẫy vẫy tay với Tô Tử đang đứng bên ngoài.

Sau khi đi vào trong, hai người bèn chọn một góc mà đứng ngay ngắn. Kiều Chỉ ngắm đôi giày của mình, cũng không tính trao đổi bất kỳ thứ gì với Thai Linh.

Diệp Thanh thì vẫn giữ cái vẻ tươi cười đến híp cả mắt đó, tâm trạng tốt vô cùng.

Thai Linh dựa hờ ở bên khác, khoanh hai tay vào nhau, ánh mắt vòng trên người Kiều Chỉ xong lại rơi xuống chỗ Diệp Thanh, hỏi: “Thư điện tử trong hộp thư của tôi là do cô gửi?”

Diệp Thanh gật đầu lia lịa: “Phải. Tôi cũng thấy gần đây ngài khá vất vả, nên muốn san sẻ với ngài một chút. Phó giám đốc à, ngài không cần cảm ơn tôi đâu, tất cả đều là bổn phận tôi phải làm.” Diệp Thanh không chần chừ mà phô diễn khả năng nịnh bợ.

Trước tiên là lông mày của Thai Linh dựng đứng, rồi thì chúng vểnh lên nhọn hoắc, anh ta lắc lắc đầu, cuối cùng nói với vẻ tiếc rẻ: “Không lẽ cô không biết báo cáo vượt cấp sẽ bị phạt à?”

Nụ cười trên mặt Diệp Thanh méo đi ngay, cả Kiều Chỉ cũng phải ngẩng lên nhìn Thai Linh.



Anh ta cười híp mắt: “Công ty có luật của công ty, nếu ai cũng tự do làm liều như cô Diệp đây, thì công ty phải quản lý thế nào nữa? Vậy nên bây giờ tôi chính thức thông báo cho cô biết, cô không có tiền thưởng tháng này.”

Diệp Thanh há mồm ra thật to, Kiều Chỉ vội vã kéo tay cô nàng lại, sợ cô nàng “xúc động nhất thời.”

“Phó giám đốc, chuyện này cũng không phải lỗi của một mình Diệp Thanh. Đó là bản vẽ của tôi, muốn phạt thì cũng nên là phạt tôi, không có liên quan gì đến Diệp Thanh cả.” Kiều Chỉ coi như bình tĩnh, giọng nói không hề thấy hoảng hốt.

Thai Linh gật đầu tán thưởng: “Vậy cô đang nhắc tôi phải phạt hết cả hai người?”

Kiều Chỉ há miệng ra, nhưng chưa kịp trả lời thì Diệp Thanh đã ngăn lại, nhìn Thai Linh cười nghiến răng: “Phó giám đốc anh minh thần vũ như thế, sao lại không thưởng phạt rõ ràng? Nhất định ngài sẽ không lạm sát người vô tội phải không?”

Lúc nói ra mấy chữ “lạm sát người vô tội”, Diệp Thanh nghiến răng đến mức sắp trẹo quai hàm.

Thai Linh cười: “Tất nhiên.”

“Đinh” Là tiếng cửa thang máy mở. Diệp Thanh bèn kéo tay Kiều Chỉ ra ngoài, cô nàng sợ không kìm nổi nữa mà đánh cho Thai Linh một trận.

“Cái tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo đó, dòng thứ qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, được lợi còn khoe tài…”

Diệp Thanh đi rất nhanh, Kiều Chỉ phải sải bước mới theo kịp.

“Kiều Chỉ, tối nay về mình sẽ đặt vé đi Hồng Kông ngay, mai mình bay đến đó.”

Kiều Chỉ kéo cô nàng lại: “Cậu đi Hồng Kông làm gì?”

Mặt Diệp Thanh đầy căm phẫn: “Mình phải đến cầu đánh tiểu nhân”

Kiều Chỉ hết cách: “Cậu thấy qua ảnh chụp nhiều rồi.”

Diệp Thanh bưng mặt, ôm lấy Kiều Chỉ đầy oan ức rồi nức nở: “May mà mình phản ứng kịp, không anh ta định trừ luôn lương của cậu, mình đã hy sinh thế nào có biết không, hu hu…”

Kiều Chỉ vỗ vỗ vai cô nàng: “Không sao, mình sẽ dùng hết tiền thưởng tháng này để cải thiện bữa ăn cho cậu được chưa?”

“Được…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook