Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Chương 10: Sống Chung Ấm Áp

Túy Hậu Ngư Ca

25/04/2021

“Hệt như được uống một cốc chocolate nóng hôi hổi giữa trời đông giá rét của tháng mười hai, cảm giác ấm nóng lan khắp cơ thể, thoải mái vô cùng.”

——–

Kiều Chỉ tan việc lúc bảy giờ tối. Mùa hè ngày dài, trời cũng chỉ mới sập tối. Cô vừa xuống dưới lầu thì nhìn thấy Cố Diệp Thần đang tựa nghiêng vào thân xe nghe điện thoại.

Lúc này, nhìn thấy anh, Kiều Chỉ cũng không còn sợ run như trước nữa, cùng lắm cũng chỉ hơi kinh ngạc. Cố Diệp Thần thấy cô đến thì nhẹ nhàng vẫy tay một cái, tiếp tục nói chuyện với người trong điện thoại.

Kiều Chỉ bèn ngoan ngoãn đứng đợi một bên, chán nản nhìn ngó bốn phía xung quanh. Gió thổi nhè nhẹ, không khí ngập tràn hương thơm trong vắt của mùa hè.

Thời gian này vừa đúng lúc để tan bữa tối, ra ngoài hóng gió, dắt chó đi dạo, trông trẻ, múa kiếm, khiêu vũ… Tiểu khu náo nhiệt vô cùng.

Kiều Chỉ nhìn một vòng, cuối cùng vẫn không tự chủ được mà để ánh mắt rơi trên người Cố Diệp Thần… Áo sơ mi màu xanh đen, tay áo được xắn lên một phần nhỏ nơi cánh tay, trên tay trái còn vắt một cái áo khoác tây trang màu đen. Làn da lộ ra bên ngoài của anh không còn mang màu tiểu mạch như mấy ngày trước, mà trái lại có phần trắng nõn.

“Em đợi một chút, tôi tìm cái này…” Cố Diệp Thần vừa nói vừa lục lọi trong túi vest, cầm điện thoại bằng một tay. Trông anh có vẻ bất tiện.

Kiều Chỉ bèn tiến lên đón lấy áo khoác trên khuỷu tay anh. Cố Diệp Thần gật đầu với cô một cái, đoạn móc một tờ giấy ra khỏi túi áo, đọc lên cho người đầu bên kia nghe.

Kiều Chỉ nhìn bộ vest, càng nhìn càng thấy quen. Cố Diệp Thần cúp điện thoại thì thấy Kiều Chỉ nhìn chằm chằm bộ âu phục, mắt không dời đi đâu cả, bèn có hơi nghi ngờ: “Sao vậy?”

Kiều Chỉ bừng tình, ngẩng lên rồi mỉm cười: “Không có gì đâu.”

Tầm mắt Cố Diệp Thần lướt qua cái áo khoác âu trong tay Kiều Chỉ, bỗng, anh cười khẽ: “Em muốn biết ai đã thắng đúng không? Ba hay mẹ?”

Kiều Chỉ quay đầu nhìn anh, có hơi chần chừ: “Vậy rốt cuộc là ai thắng?” Chuyện là trước khi anh về, cha mẹ Cố đã quyết định đánh cược, mỗi người sẽ mua cho anh một bộ quần áo, Cố Diệp Thần mặc của ai trước thì người đó thắng, còn người thua phải để người thắng vẽ lên mặt mình một con rùa. Đúng là cô có hơi hiếu kỳ, không biết sau cùng ai là người thắng trong vụ cá cược buồn tẻ đó.

Hiếm khi nào thấy Cố Diệp Thần nhíu mày cười khẽ: “Em đoán thử xem?”

Mắt Kiều Chỉ đảo mấy vòng: “Mẹ?”

Cha Cố mua cho Cố Diệp Thần một bộ vest màu xanh da trời, mẹ Cố lại mua một bộ màu đen, chính là bộ anh đang mặc. Mấy ngày nay anh cũng chỉ mặc quần áo bình thường, không lẽ là mẹ thắng?



Cố Diệp Thần cười khẽ, không nói gì. Sau khi mở cửa xe ra ngồi vào, anh lấy ra một túi lớn, lại quay người nhìn cô: “Em chưa ăn cơm phải không?”

Kiều Chỉ hơi sửng sốt: “Sao?”

Cố Diệp Thần giơ cái túi trong tay lên: “Em giúp tôi no bụng, tôi giải đáp thắc mắc của em, vậy được chứ?”

Kiều Chỉ ngẩn ra, rồi sau đó có hơi buồn cười mà gật đầu: “Được.”

Trong cái túi lớn của Cố Diệp Thần, vật gì cũng có, chỉ là chưa đến mức dọn hết siêu thị. Kiều Chỉ nhìn đống thức ăn đó một lát, đoạn thò đầu ra khỏi bếp, hỏi anh: “Anh muốn ăn cái gì?”

Cố Diệp Thần đang đứng trước tủ sách, nhìn lướt qua một loạt sách vở cũ, cũng không ngẩng lên mà trả lời: “Em biết làm gì?”

“Hẳn cũng một chút thôi. Hay là tôi làm cá hấp cà, thịt băm xào đậu chua cay, rồi thêm một chút cá chua cay, vậy được không?” Nghe thì là hỏi, nhưng thật ra Kiều Chỉ đã quyết định.

Cố Diệp Thần đặt sách trên tay xuống, đi đến: “Đều là món tôi thích, tất nhiên là được.”

Mặt nhỏ của Kiều Chỉ đỏ lên, cô xoay người rửa rau.

Cố Diệp Thần đứng ở cửa bếp, chống tay dựa tường: “Có cần tôi giúp gì không?” Những lời này của anh cũng chỉ là tượng trưng, anh không nghĩ cô sẽ để mình giúp.

“Phòng bếp nhỏ lắm, đứng hai người hơi chật, anh cứ chờ ăn là được.” Kiều Chỉ bỏ mấy món mình thích vào chậu nước màu xanh nhạt, đoạn lại cầm dao trên thớt lên, bắt đầu thái thức ăn.

Cô gái nhỏ loay hoay trong cái bếp be bé, mặc một cái tạp dề màu tím nhạt của hoa oải hương, mái tóc dài được buộc hờ sau gáy, thỉnh thoảng lại thấy một vài sợi tóc rũ xuống khuôn mặt trắng nõn. So với bốn năm trước, cô đã mập hơn nhiều, nhưng nhìn chung vẫn hơi gầy, tuy cao một mét sáu mươi ba, song cùng lắm cô chỉ nặng chín mươi cân. Cái eo thon kia, sợ là anh dùng một bàn tay cũng ôm hết được.

Kiều Chỉ quay lưng về phía cửa, nhưng cũng cảm giác được một ánh mắt cứ nhìn đăm đăm vào mình. Cô chỉ thấy mặt nóng lên một chút, tay chân cũng có phần không nghe lời nữa, quả cà bị gọt đến mức chỉ còn một sợi mỏng.

“… Hay là anh đến phòng khách đợi trước đi?” Anh đứng đây tôi không cách nào nấu cơm được.” Giọng Kiều Chỉ lạnh nhạt, cố gắng không để giọng mình nghe run rẩy.

Cố Diệp Thần ngẩn người, lúc thấy mặt nhỏ của Kiều Chỉ sắp chín luôn thì cũng có hơi lúng túng: “Xin lỗi, tôi ra ngoài đây.”

Đợi anh đi rồi, Kiều Chỉ mới thở hắt một hơn, phẩy phẩy tay nhỏ trên mặt mình.



Thức ăn đã được nấu xong, Kiều Chỉ mở cửa phòng bếp ra, liếc mắt đã thấy người kia đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha nhỏ. Anh không mở đèn lớn, chỉ bật đèn tường hình hoa bách hợp. Dưới thứ ánh sáng có hơi ố vàng, đôi gò má lạnh nhạt của anh lóe lên chút êm dịu, hình ảnh đó khiến lòng Kiều Chỉ bỗng sinh ra một ảo tưởng ấm áp.

Nghe được tiếng cửa mở, Cố Diệp Thần ngước mắt lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt có phần run rẩy của Kiều Chỉ, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười: “Được ăn cơm rồi.”

Giọng anh nghe trầm ấm mà quyến rũ, như khiến người khác mụ mẫm. Ti vi đang phát một bộ phim Hồng Kông đã chiếu được chín trăm tập, lúc này một nhà các nhân vật chính của bộ phim đang tụ họp lại để ăn bữa cơm giao thừa, âm nhạc được lồng vào được hát bằng tiếng Quảng Đông: “Trên đường về nhà, cảnh vui bao trùm khắp nơi. Càng đi càng xa, những lúc mỏi mệt, luôn có cửa nhà này rộng mở. Lúc ta gục ngã, thế gian vẫn luôn có một tình yêu không hình không lời, dịu dàng đến mức cây sắt cũng nở hoa…”

Nghe bài hát quen thuộc bên tai, nhìn người đàn ông cô chỉ mới gặp mấy lần bước từng bước về phía mình, giờ phút này đây, tim Kiều Chỉ đập trật vài nhịp. Không hiểu vì sao, cô lại cảm giác được không khí gia đình, hệt như được uống một cốc chocolate nóng hôi hổi giữa trời đông giá rét của tháng mười hai, cảm giác ấm nóng lan khắp cơ thể, thoải mái vô cùng, là cảm giác mà mấy năm gần đây cô chưa từng có được.

Cố Diệp Thần ăn tận ba bát cơm, Kiều Chỉ lén thở phào, may mà cô nấu nhiều cơm một chút, bằng không sợ là đã mất mặt rồi.

Nhìn dáng vẻ ăn uống khoái chí của Cố Diệp Thần, Kiều Chỉ cũng vui lây, miệng cũng không khỏi hơi nhếch lên.

Cơm nước xong, mặc sự ngăn cản của Kiều Chỉ, Cố Diệp Thần vẫn khăng khăng đi rửa chén. Kiều Chỉ cản không được, đành phải mặc anh làm. Trong tưởng tượng của cô, anh vẫn luôn là một cậu ấm nhà giàu được cưng chiều từ nhỏ, dù biết anh đã từng nhập ngũ, nhưng chung quy thì cô vẫn không tài nào liên hệ được anh với mấy người lính mặc quần áo rằn ri.

Nhưng khi nhìn anh lúc này, người thoáng cái đã rửa sạch bát đũa, động tác đâu vào đấy, sợ là còn thành thạo hơn cô mấy phần. Rửa xong, anh còn lấy giẻ lau hết nhà bếp một phen. Chưa đến nửa giờ, toàn bộ căn bếp đã chỉnh tề như trước, hơn nữa anh còn tiện tay phân loại xong mấy thứ mình đã mua. Đúng là Kiều Chỉ phải nhìn anh bằng con mắt khác xưa.

Rửa chén xong, hai người ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

Kiều Chỉ không an tâm mà nhìn chằm chằm ti vi, vì căng thẳng mà tay nhỏ cứ nắm khư khư vạt áo.

Cố Diệp Thẫn vẫn về lại với quyển sách kia như cũ, xem đến say xưa, trông không có vẻ gì là sắp đi cả.

Kiều Chỉ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại liếc sang người vẫn đang ngồi rất điềm tĩnh, lấy can đảm ho nhẹ một tiếng.

Cố Diệp Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen hướng về phía Kiều Chỉ. Cô thẳng lưng ngay, dịu dàng mở lời: “Mấy ngày trước đã muốn nói với anh chút chuyện, nếu hôm nay đã trùng hợp như vậy, chi bằng tối nay…”

Cố Diệp Thần đặt cuốn sách trong tay xuống, cũng không hề ngạc nhiên. Anh vắt hai chân vào nhau, một tay đặt trên đùi, tay kia lại gác lên tay cầm ghế, dựa lưng ra phía sau, cơ thể bày ra một dáng ngồi thoải mái.

“Được, em nói đi.”

Thấy Cố Diệp Thần thoái mái như vậy, cảm giác căng thẳng của Kiều Chỉ cũng dần dịu xuống. Cô ôm chân bằng hai tay, rúc vào một góc sô pha, tư thế này khiến cô thấy vừa an toàn vừa dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Lâu Sẽ Thành Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook