Chương 12: Lăn Xuống Cầu Thang
Túy Hậu Ngư Ca
09/05/2021
Mấy ngày sau đó rất yên bình, không hề có chuyện gì xảy ra, toàn thể trên dưới công ty đều nỗ lực vì sản phẩm mới. Mấy ngày qua Thai Linh cũng không cố ý gây phiên phức, cuộc sống cứ như vậy mà tiếp diễn.
Thay đổi duy nhất là mỗi ngày, sáng sớm và chiều tối, Cố Diệp Thần đều sẽ gửi đến hai tin nhắn ngắn, bắt đầu từ cái đêm của hôm sau khi cả hai nói chuyện, tin nhắn đó được gửi đến lúc mười giờ, chỉ có hai chữ: “Ngủ ngon.”
Sau khi nhận được tin, Kiều Chỉ sửng sốt hồi lâu, thật sự không biết phải đáp lại anh như thế nào. Cô đành phải xử lý bằng cách im hơi, làm bộ như không nhìn thấy.
Tin nhắn ngắn thứ hai được gửi đến vào buổi sáng sau khi thức dậy, chỉ có một chữ: “Sớm.”
Kiều Chỉ không thể vờ như không nhìn thấy nữa, chỉ đáp lại một chữ: “Sớm.”
Rồi cứ mấy ngày liên tiếp như thế, ngày nào Cố Diệp Thần cũng gửi hai tin nhắn ba chữ kia, Kiều Chỉ cũng đáp lại y như vậy, thế là hai người cứ duy trì cái cách thức liên lạc ít ỏi, có hay không cũng được đó để “thực hành” kế hoạch “từ giả thành thật” của Cố Diệp Thần.
Lại một lần nữa, sáng hôm nay, tin nhắn bắt đầu thay dổi, Cố Diệp Thần gửi đến một cái tin ngắn mà số chữ bằng tổng số chữ mấy ngày nay cộng lại, cũng là tin đùa đầu tiên: “Sáng nay ba đã uống một ly cà phê nước tương.”
Kiều Chỉ nhận được tin nhắn ngắn này lúc đang ăn điểm tâm, cười khẽ mà thành tiếng: “Ba lại chọc giận mẹ à?”
“Ba nói kiểu tóc dự tiệc tối của mẹ đêm qua hệt như đặt một cái bánh Black Forrest lên đầu.”
Kiều Chỉ cười đến híp cả mắt, món cháo cũng trở nên ngọt ngào lạ thường, bỗng tâm trạng trở nên khá khẩm hơn.
Vì lần trước Diệp Thanh và Mễ Kỳ đã ồn ào không vui, nên lần này người theo Mễ Kỳ đến quay quảng cáo là Kiều Chỉ. Cô hoàn toàn không có ý kiến gì, vốn cô cũng muốn đi thay Diệp Thanh.
Lúc Kiều Chỉ đến nơi, Mê Kỳ vẫn chưa xuất hiện, mọi người cũng đang chuẩn bị. Kiều Chỉ và mọi người cũng xem như là có quen biết, ai cũng biết tính cô vốn ôn hòa, lần trước chuyện của Diệp Thanh cũng để người bên tổ Marketing có phần xa lánh Mễ Kỳ, nên lấy lý do quần áo lần này được thiết kế dựa theo ý tưởng của Kiều Chỉ, cô được phân đi theo Mễ Kỳ suốt cả quá trình.
Nói trắng ra là để cô làm người chết thay.
Vì lần trước chuyện Tô Tử tự quyết định đã khiến Mễ Kỳ rất giận dữ, nên sau khi đến, cô nàng vẫn luôn giữ cái mặt lạnh tanh, song cũng không hô tới quát lui với Kiều Chỉ, chỉ ngồi đó chê khả năng của chuyên viên Makeup: Không phải lông mày nhạt thì là son môi đậm, còn lại cũng không có vấn đề gì lớn.
Đến khi quần áo và phụ kiện được mang đến, hai mắt Mễ Kỳ tỏa sáng ngay.
Sau khi thay quần áo xong, cô nàng cứ đi tới đi lui trước gương, khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Cuối cùng Mễ Kỳ vừa soi gương vừa nói với Kiều Chỉ: “Cô là người thiết kế trang phục à?” Ban nãy lúc cô nàng mới đến, vì để tránh dẫm lên vết xe đổ, tổ Marketing đã báo tên nhà thiết kế cho Mễ Kỳ biết từ sớm, để tránh cô nàng giận lên rồi vạ lây người vô tội.
Kiều Chỉ gật đầu.
Mễ Kỳ bỉu môi nhướng mày: “Vậy còn được, cuối cùng cũng không phải thứ quần áo của phim cấp ba hôm trước.” Vừa nói, cô nàng vừa chống hông tạo ra một dáng “khí khái anh hùng” để tự sướng, rồi còn tự cười hì hì.
Trừ việc chạm tay một chút vào quần áo của cô nàng, Mễ Kỳ cũng không làm khó Kiều Chỉ, trái lại lúc giải lao còn hé mắt bảo cô nói về linh cảm khi thiết kế.
Kiều Chỉ bèn chọn chút chuyện không liên quan đến bí mật của công ty để nói cho Mễ Kỳ nghe, trái lại cô nàng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn thảo luận vài câu, nói về những kinh nghiệm chơi game của mình. Lúc này Kiều Chỉ mới vỡ lẽ thì ra cô nàng là fan của game online, chẳng trách lại khắt khe với chuyện phục trang trong game như vậy.
Tô Tử đến vừa lúc để thấy hai người cười cười nói nói, Mễ Kỳ còn tự tay đưa một tách cà phê cho cô.
Vốn Tô Tử đề nghị Lương Khải đưa Kiều Chỉ đi là để mượn tay Mễ Kỳ thể hiện oai phong của mình, không ngờ Mễ Kỳ “hung hăng càn quấy”* lại xoay chuyển vấn đề.
Đợi Mễ Kỳ đi chụp ảnh rồi, Tô Tử mới gọi Kiều Chỉ đến bên cầu thang.
Cửa giữa cầu thang không khóa, nhìn xuống là có thể thấy Mễ Kỳ đang chụp ảnh với “khí thế ngút trời”, Mễ Kỳ thấy Kiều Chỉ đứng ở xa xa còn vẫy vẫy tay với cô.
“Có chuyện gì, nói đi.” Kiều Chỉ lạnh nhạt nói.
Mắt của Tô Tử vòng một vòng trên người cô, đoạn mới từ từ mở miệng: “Kiều Chỉ…” Lần này cô ta không gọi cô là chị họ nữa, Kiều Chỉ nghe lọt tai hơn nhiều.
“Kiều Chỉ, lần này em cảm thấy vẫn nên bồi thường cho chị chút gì đó. Chị nói đi, chị cần gì, em có thể cho chị hết, hay là tiền có được không?”
Kiều Chỉ cười lạnh: “Cô cảm thấy tôi thiếu tiền lắm sao?”
Tô Tử quan sát trên dưới cô một phen. Mặc dù chất lượng quần áo trên người cô không tệ, nhưng cũng không phản nhãn hiệu nổi tiếng gì, trên người cũng không có món gì xa xỉ thì ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Em cũng không thấy chị khá khẩm lắm?” Không lẽ nhà họ Cố đã sa sút rồi?
Kiều Chỉ hừ khẽ một tiếng, ánh mắt trở nên sắc nhọn: “Bề ngoài thì có gì hay? Như cô vậy phải không? Cầm tiền của nhà họ Cố để đi du học nước ngoài, khảm vàng nạm bạc chứ gì?” Năm đó, để giành được quyền nuôi cô, cha Cố đã đưa cho nhà họ Tô một khoản tiền lớn.
Tô Tử nhíu mày, những lời này của Kiều Chỉ quá ác liệt, khác hoàn toàn tính cách ôn hòa bình thường của cô.
“Chuyện năm đó cũng qua rồi, chúng ta đâu cần nhắc lại? Chị cũng đâu cần phải khắt khe với tôi như thế? Tôi chỉ có ý tốt thôi, chị đừng hiểu lầm.” Tô Tử cố gắng kìm cái tính của mình lại.
Mắt Kiều Chỉ hơi rũ xuống, cô im lặng một lúc lâu mới nhếch miệng lên, trong mắt là một khoảng lạnh như băng: “Có phải cô rất sợ Thai Linh biết những chuyện mình làm trước kia, nên mới muốn dùng tiền chặn miệng tôi phải không?”
Tất nhiên Tô Tử cũng không muốn nhắc chuyện cũ, sắc mặt trở nên khó coi: “Kiều Chỉ, chị đừng có không biết phải trái. Chuyện gì qua đã qua rồi, hẳn chị phải là người muốn quên hơn bất cứ ai khác chứ? Chẳng lẽ chị còn muốn vết sẹo của mình bị vạch ra?”
Kiều Chỉ cười thành tiếng, giọng đầy giễu cợt: “Nếu mọi người đã không muốn nhớ, vậy sau này đừng gặp nhau nữa, mà có gặp cũng không nên nói chuyện với nhau, giống như chuyện lần trước cô tìm tôi vậy, không nên tái diễn nữa. Cô cũng đừng có vờ vĩnh làm người tốt trước mặt tôi.” Kiều Chỉ nói xong thì quay người đi.
Tô Tử đưa tay ra ngăn cô lại: “Đợi đã, tôi vẫn chưa nói hết. Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, chắc chị cũng biết quan hệ giữa tôi và Linh, đừng có nói bậy nói bạ trước mặt anh ấy, cách xa anh ấy ra một chút, bảo luôn cô bạn dở hơi kia của chị cách xa anh ấy ra.”
“Cô cảnh cáo tôi? Vậy chi bằng cô thực tế một chút, đến tìm Thai Linh của cô, tôi chỉ cô cách này, bảo anh ta đuổi hết hai chúng tôi, thế là cô nhất lao vĩnh dật.” Kiều Chỉ cảm thấy ngày càng không khống chế nổi mình nữa, lửa giận trong lòng như muốn trào ra ngoài.
“Kiều Chỉ, cô đừng có sống mà không biết phải trái, không khác gì trước kia, là cục đá dưới cống, vừa cứng vừa hôi. Cô đúng là đồ con hoang đê tiện, không có cha mẹ sinh, không có cha mẹ dạy.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Chỉ trở nên ảm đạm, không suy nghĩ gì mà vung một cái tát đến, dùng hết tất cả sức trên bàn tay để đánh vào mặt Tô Tử.
Tô Tử bị đánh thì lảo đảo, đế giày cao gót mười phân gãy nát, vừa ngã xuống, còn chưa kịp hét lên thì đã lăn ngay xuống cầu thang.
Vừa khéo lúc này Mễ Kỳ mới chụp xong, một đám người theo cô nàng cười cười nói nói đi chung tới, đến ngay chân cầu thang.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng tiếng la thất thanh mới vang lên, trong nháy mắt, cả hiện trường hoảng loạn, có người gọi điện báo cảnh sát, có người thì gọi 120, còn có người qua kiểm tra tình trạng của Mễ Kỳ, cũng có người ngăn Kiều Chỉ lại để cô không chạy mất.
Không biết là ai đã giữ chặt tay Kiều Chỉ, trong chớp mắt, mặt cô như không còn giọt máu, trán ướt đẫm mồ hôi mịn, nhưng lại không nói lời nào. Mễ Kỳ đi đến lạnh lùng trừng mắt với người nọ: “Bà nó buông cô ấy ra cho tôi, người lớn như vậy không lẽ chạy được.”
Thay đổi duy nhất là mỗi ngày, sáng sớm và chiều tối, Cố Diệp Thần đều sẽ gửi đến hai tin nhắn ngắn, bắt đầu từ cái đêm của hôm sau khi cả hai nói chuyện, tin nhắn đó được gửi đến lúc mười giờ, chỉ có hai chữ: “Ngủ ngon.”
Sau khi nhận được tin, Kiều Chỉ sửng sốt hồi lâu, thật sự không biết phải đáp lại anh như thế nào. Cô đành phải xử lý bằng cách im hơi, làm bộ như không nhìn thấy.
Tin nhắn ngắn thứ hai được gửi đến vào buổi sáng sau khi thức dậy, chỉ có một chữ: “Sớm.”
Kiều Chỉ không thể vờ như không nhìn thấy nữa, chỉ đáp lại một chữ: “Sớm.”
Rồi cứ mấy ngày liên tiếp như thế, ngày nào Cố Diệp Thần cũng gửi hai tin nhắn ba chữ kia, Kiều Chỉ cũng đáp lại y như vậy, thế là hai người cứ duy trì cái cách thức liên lạc ít ỏi, có hay không cũng được đó để “thực hành” kế hoạch “từ giả thành thật” của Cố Diệp Thần.
Lại một lần nữa, sáng hôm nay, tin nhắn bắt đầu thay dổi, Cố Diệp Thần gửi đến một cái tin ngắn mà số chữ bằng tổng số chữ mấy ngày nay cộng lại, cũng là tin đùa đầu tiên: “Sáng nay ba đã uống một ly cà phê nước tương.”
Kiều Chỉ nhận được tin nhắn ngắn này lúc đang ăn điểm tâm, cười khẽ mà thành tiếng: “Ba lại chọc giận mẹ à?”
“Ba nói kiểu tóc dự tiệc tối của mẹ đêm qua hệt như đặt một cái bánh Black Forrest lên đầu.”
Kiều Chỉ cười đến híp cả mắt, món cháo cũng trở nên ngọt ngào lạ thường, bỗng tâm trạng trở nên khá khẩm hơn.
Vì lần trước Diệp Thanh và Mễ Kỳ đã ồn ào không vui, nên lần này người theo Mễ Kỳ đến quay quảng cáo là Kiều Chỉ. Cô hoàn toàn không có ý kiến gì, vốn cô cũng muốn đi thay Diệp Thanh.
Lúc Kiều Chỉ đến nơi, Mê Kỳ vẫn chưa xuất hiện, mọi người cũng đang chuẩn bị. Kiều Chỉ và mọi người cũng xem như là có quen biết, ai cũng biết tính cô vốn ôn hòa, lần trước chuyện của Diệp Thanh cũng để người bên tổ Marketing có phần xa lánh Mễ Kỳ, nên lấy lý do quần áo lần này được thiết kế dựa theo ý tưởng của Kiều Chỉ, cô được phân đi theo Mễ Kỳ suốt cả quá trình.
Nói trắng ra là để cô làm người chết thay.
Vì lần trước chuyện Tô Tử tự quyết định đã khiến Mễ Kỳ rất giận dữ, nên sau khi đến, cô nàng vẫn luôn giữ cái mặt lạnh tanh, song cũng không hô tới quát lui với Kiều Chỉ, chỉ ngồi đó chê khả năng của chuyên viên Makeup: Không phải lông mày nhạt thì là son môi đậm, còn lại cũng không có vấn đề gì lớn.
Đến khi quần áo và phụ kiện được mang đến, hai mắt Mễ Kỳ tỏa sáng ngay.
Sau khi thay quần áo xong, cô nàng cứ đi tới đi lui trước gương, khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Cuối cùng Mễ Kỳ vừa soi gương vừa nói với Kiều Chỉ: “Cô là người thiết kế trang phục à?” Ban nãy lúc cô nàng mới đến, vì để tránh dẫm lên vết xe đổ, tổ Marketing đã báo tên nhà thiết kế cho Mễ Kỳ biết từ sớm, để tránh cô nàng giận lên rồi vạ lây người vô tội.
Kiều Chỉ gật đầu.
Mễ Kỳ bỉu môi nhướng mày: “Vậy còn được, cuối cùng cũng không phải thứ quần áo của phim cấp ba hôm trước.” Vừa nói, cô nàng vừa chống hông tạo ra một dáng “khí khái anh hùng” để tự sướng, rồi còn tự cười hì hì.
Trừ việc chạm tay một chút vào quần áo của cô nàng, Mễ Kỳ cũng không làm khó Kiều Chỉ, trái lại lúc giải lao còn hé mắt bảo cô nói về linh cảm khi thiết kế.
Kiều Chỉ bèn chọn chút chuyện không liên quan đến bí mật của công ty để nói cho Mễ Kỳ nghe, trái lại cô nàng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn thảo luận vài câu, nói về những kinh nghiệm chơi game của mình. Lúc này Kiều Chỉ mới vỡ lẽ thì ra cô nàng là fan của game online, chẳng trách lại khắt khe với chuyện phục trang trong game như vậy.
Tô Tử đến vừa lúc để thấy hai người cười cười nói nói, Mễ Kỳ còn tự tay đưa một tách cà phê cho cô.
Vốn Tô Tử đề nghị Lương Khải đưa Kiều Chỉ đi là để mượn tay Mễ Kỳ thể hiện oai phong của mình, không ngờ Mễ Kỳ “hung hăng càn quấy”* lại xoay chuyển vấn đề.
Đợi Mễ Kỳ đi chụp ảnh rồi, Tô Tử mới gọi Kiều Chỉ đến bên cầu thang.
Cửa giữa cầu thang không khóa, nhìn xuống là có thể thấy Mễ Kỳ đang chụp ảnh với “khí thế ngút trời”, Mễ Kỳ thấy Kiều Chỉ đứng ở xa xa còn vẫy vẫy tay với cô.
“Có chuyện gì, nói đi.” Kiều Chỉ lạnh nhạt nói.
Mắt của Tô Tử vòng một vòng trên người cô, đoạn mới từ từ mở miệng: “Kiều Chỉ…” Lần này cô ta không gọi cô là chị họ nữa, Kiều Chỉ nghe lọt tai hơn nhiều.
“Kiều Chỉ, lần này em cảm thấy vẫn nên bồi thường cho chị chút gì đó. Chị nói đi, chị cần gì, em có thể cho chị hết, hay là tiền có được không?”
Kiều Chỉ cười lạnh: “Cô cảm thấy tôi thiếu tiền lắm sao?”
Tô Tử quan sát trên dưới cô một phen. Mặc dù chất lượng quần áo trên người cô không tệ, nhưng cũng không phản nhãn hiệu nổi tiếng gì, trên người cũng không có món gì xa xỉ thì ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Em cũng không thấy chị khá khẩm lắm?” Không lẽ nhà họ Cố đã sa sút rồi?
Kiều Chỉ hừ khẽ một tiếng, ánh mắt trở nên sắc nhọn: “Bề ngoài thì có gì hay? Như cô vậy phải không? Cầm tiền của nhà họ Cố để đi du học nước ngoài, khảm vàng nạm bạc chứ gì?” Năm đó, để giành được quyền nuôi cô, cha Cố đã đưa cho nhà họ Tô một khoản tiền lớn.
Tô Tử nhíu mày, những lời này của Kiều Chỉ quá ác liệt, khác hoàn toàn tính cách ôn hòa bình thường của cô.
“Chuyện năm đó cũng qua rồi, chúng ta đâu cần nhắc lại? Chị cũng đâu cần phải khắt khe với tôi như thế? Tôi chỉ có ý tốt thôi, chị đừng hiểu lầm.” Tô Tử cố gắng kìm cái tính của mình lại.
Mắt Kiều Chỉ hơi rũ xuống, cô im lặng một lúc lâu mới nhếch miệng lên, trong mắt là một khoảng lạnh như băng: “Có phải cô rất sợ Thai Linh biết những chuyện mình làm trước kia, nên mới muốn dùng tiền chặn miệng tôi phải không?”
Tất nhiên Tô Tử cũng không muốn nhắc chuyện cũ, sắc mặt trở nên khó coi: “Kiều Chỉ, chị đừng có không biết phải trái. Chuyện gì qua đã qua rồi, hẳn chị phải là người muốn quên hơn bất cứ ai khác chứ? Chẳng lẽ chị còn muốn vết sẹo của mình bị vạch ra?”
Kiều Chỉ cười thành tiếng, giọng đầy giễu cợt: “Nếu mọi người đã không muốn nhớ, vậy sau này đừng gặp nhau nữa, mà có gặp cũng không nên nói chuyện với nhau, giống như chuyện lần trước cô tìm tôi vậy, không nên tái diễn nữa. Cô cũng đừng có vờ vĩnh làm người tốt trước mặt tôi.” Kiều Chỉ nói xong thì quay người đi.
Tô Tử đưa tay ra ngăn cô lại: “Đợi đã, tôi vẫn chưa nói hết. Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, chắc chị cũng biết quan hệ giữa tôi và Linh, đừng có nói bậy nói bạ trước mặt anh ấy, cách xa anh ấy ra một chút, bảo luôn cô bạn dở hơi kia của chị cách xa anh ấy ra.”
“Cô cảnh cáo tôi? Vậy chi bằng cô thực tế một chút, đến tìm Thai Linh của cô, tôi chỉ cô cách này, bảo anh ta đuổi hết hai chúng tôi, thế là cô nhất lao vĩnh dật.” Kiều Chỉ cảm thấy ngày càng không khống chế nổi mình nữa, lửa giận trong lòng như muốn trào ra ngoài.
“Kiều Chỉ, cô đừng có sống mà không biết phải trái, không khác gì trước kia, là cục đá dưới cống, vừa cứng vừa hôi. Cô đúng là đồ con hoang đê tiện, không có cha mẹ sinh, không có cha mẹ dạy.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Chỉ trở nên ảm đạm, không suy nghĩ gì mà vung một cái tát đến, dùng hết tất cả sức trên bàn tay để đánh vào mặt Tô Tử.
Tô Tử bị đánh thì lảo đảo, đế giày cao gót mười phân gãy nát, vừa ngã xuống, còn chưa kịp hét lên thì đã lăn ngay xuống cầu thang.
Vừa khéo lúc này Mễ Kỳ mới chụp xong, một đám người theo cô nàng cười cười nói nói đi chung tới, đến ngay chân cầu thang.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng tiếng la thất thanh mới vang lên, trong nháy mắt, cả hiện trường hoảng loạn, có người gọi điện báo cảnh sát, có người thì gọi 120, còn có người qua kiểm tra tình trạng của Mễ Kỳ, cũng có người ngăn Kiều Chỉ lại để cô không chạy mất.
Không biết là ai đã giữ chặt tay Kiều Chỉ, trong chớp mắt, mặt cô như không còn giọt máu, trán ướt đẫm mồ hôi mịn, nhưng lại không nói lời nào. Mễ Kỳ đi đến lạnh lùng trừng mắt với người nọ: “Bà nó buông cô ấy ra cho tôi, người lớn như vậy không lẽ chạy được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.