Chương 11: Từ Giả Thành Thật
Túy Hậu Ngư Ca
02/05/2021
Kiều Chỉ cúi đầu, có chút chần chừ, cô không biết mở lời như thế nào. Cố Diệp Thần cũng không vội, im lặng chờ cô lên tiếng.
Như thể đã qua rất lâu, thật ra cùng lắm cũng chỉ mới mười phút, mấy lý do thoái thác cứ xoay chuyển trong đầu Kiều Chỉ, cuối cùng câu nói đầu tiên cô thốt lên lại khiến cả hai đều hơi kinh ngạc.
“Nếu anh muốn ly hôn, tôi không có ý kiến.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Chỉ cũng có phần phiền muộn, cô cắn môi dưới một cái. Hình như cô có hơi thẳng thắn quá rồi.
Cố Diệp Thần lạnh nhạt nhìn người con gái đang rũ đầu, ngón trỏ tay anh gõ lên gối theo một tiết tấu nhất định.
“Em có bạn trai rồi?”
“Tôi không có, không phải anh nghĩ…” Kiều Chỉ vội vã ngẩng đầu giải thích.
“Vậy em đã có người mình thích?” Từ đầu đến cuối, Cố Diệp Thần vẫn rất lý trí, không thể nhìn thấu tâm trạng anh.
“Tất nhiên cũng không phải. Tôi, tôi…” Kiều Chỉ lắp ba lắp bắp, có phần nóng nảy. Cô sợ anh hiểu lầm, lại không biết phải giải thích làm sao. Cô muốn nói nếu anh cảm thấy cuộc hôn nhân này không phải điều anh mong muốn, hoặc là cảm thấy cô như một gánh nặng, vậy cô không ngại ly hôn.
Trên thế gian này, người cô quan tâm nhất chính là cha mẹ Cố, mà người họ quan tâm nhất chính là Cố Diệp Thần. Dù giữa cô và anh không có chuyện gì đi nữa, thì trong lòng cô, Cố Diệp Thần cũng là người thân, cũng là người mà cô có thể cố gắng làm tất cả.
Cố Diệp Thần gật đầu. Nhìn cô gái nhỏ đang rất hoảng hốt, giữa đôi mắt đen của anh lóe lên một thứ ánh sáng.
“Tôi cảm thấy chuyện ly hôn quá phiền phức, tất nhiên chưa nói đến chuyện thủ tục, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Chắc em hiểu cái phiền tôi muốn nói đến là hai vị ở nhà kia, em cảm thấy em có thể qua mặt bọn họ sao?” Cố Diệp Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Một lời của anh đã đi vào chuyện chính: Nếu không phải vì vướng mắt hai vị kia, lúc đầu họ cũng sẽ không kết hôn, rồi bây giờ cả hai cũng không ngồi đây bàn chuyện ly dị.
Thấy cô không đáp, Cố Diệp Thần khẽ đổi vị trí hai chân: “Nếu tạm thời em chưa có bạn trai, cũng không có ngươi mình thích, vậy tôi vẫn sẽ ở bên em.”
Anh hơi ngừng một chút, như thể cho cô nửa nhịp để tiêu hóa kịp lời mình: “Hơn nữa chúng ta đều rất sợ đụng phải hai vị phiền phức kia. Nếu đã vậy, tôi có một cách, “nhất lao vĩnh dật”*, một nả ba chim, em có muốn nghe thử hay không?"
Kiều Chỉ chỉ cảm thấy đầu óc có hơi không đủ dùng nữa. Vốn cô là người mở đầu cuộc nói chuyện này, nhưng cô chỉ nói được một câu, quyền chủ đạo đã chuyển từ cô sang anh, hơn nữa cô lại không cảm thấy sai ở chỗ nào, thậm chí còn có cảm giác thinh thích việc không cần dùng đầu óc, để người khác dẫn mình đi.
“Cách gì?” Hai mắt Kiều Chỉ nhìn anh, sáng lấp lánh.
Cố Diệp Thần im lặng nhìn cô một lúc lâu, khẽ hé môi mỏng: “Từ giả thành thật.”
Kiều Chỉ chỉ cảm thấy đầu óc như nổ bùm một cái. Theo bản năng, cô cho là mình nghe lầm, hoảng hoảng hốt hốt: “Anh nói gì?’
Cô Diệp Thần nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đứng lên khỏi ghế sô pha, thản nhiên chỉnh lại quần áo trên người một chút, đoạn bước hai bước về phía Kiều Chỉ. Một thứ cảm giác bị áp bức theo anh đến, Kiều Chỉ cứng người, né ra phía sau, sau lưng cô lại là ghế sô pha, cô đã hết chỗ tránh.
Cố Diệp Thần đứng trước người cô, như từ trên cao nhìn xuống. Kiều Chỉ nắm một bên gối, ôm chặt khư khư, ngẩng lên nhìn vào mắt anh, hai tay siết thật chặt.
Cố Diệp Thần nhìn cô, cười khẽ, đột nhiên “thần lai nhất bút”*: “Tôi ăn cơm em nấu, cũng nên nói cho em biết ai đã thắng cuộc nhỉ. Em có còn muốn nghe không?”
*Tả một người có tài ngẫu nhiên, khiến người ta phải kinh ngạc
Kiều Chỉ đã không còn đầu óc để suy nghĩ nữa, chỉ hỏi lại theo bản năng: “Ai thắng?”
Cố Diệp Thần hơi cúi người, hai người chỉ còn cách nhau nửa mét, một khoảng cách vừa nguy hiểm vừa an toàn, vừa mập mờ vừa thân sĩ. Một mình anh khiến Kiều Chỉ có phần nghẹt thở, song vẫn miễn cưỡng hô hấp được.
“Em.” Cố Diệp Thần thì thầm.
“Tôi?”
Ánh mắt anh sáng rực như trăng sao, khiến Kiều Chỉ có hơi ngẩn ra.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, Cố Diệp Thần gật đầu, dường như rất hài lòng. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu nhỏ của cô, xong thì bước ra khỏi cửa.
Mãi đến khi có tiếng đóng cửa truyền đến, Kiều Chỉ vẫn còn ngồi ngây ra trên ghế sô pha. Chuyện ban nãy đã diễn ra như thế nào, cô đã nói những gì, đã làm chuyện gì, đột nhiên trống rỗng ngay lập tức. Kiều Chỉ không nhớ nổi gì nữa, chỉ nghe như có vô số chữ “em” trầm thấp vọng lại trong đầu, khiến mặt cô đỏ đến tận mang tai.
Tất nhiên đêm đó Kiều Chỉ đã được định trước là mất ngủ. Sáng hôm sau, cô thức dậy là thấy hai cái mắt có quầng đen thật to, suýt nữa là đuổi kịp quốc bảo của đất nước.
Dáng vẻ Diệp Thanh thì ỉu xìu, hẳn là còn đau xót cho món tiền thưởng ngày hôm qua.
Trưa hôm đó, lúc ăn cơm, họ lại đụng phải Thai Linh và Tô Tử trong nhà hàng. Diệp Thanh thấy hai người thì lập tức giận dữ, kéo Kiều Chỉ đi ngay ra ngoài.
Nhưng Thai Linh lại không biết điều mà ngăn hai người lại, đề nghị các cô đến dùng bữa chung. Thai Linh là ông chủ, lại mặt dày mày dạn, vốn Kiều Chỉ định kéo Diệp Thanh đi, nhưng cô nàng thấy bộ dạng kiêu căng của Tô Tử liền muốn khích tướng, bèn nhấn Kiều Chỉ ngồi xuống, vậy nên cuối cùng trở thành bốn người ngồi với nhau.
Mới lúc bắt đầu, họ còn trợn mắt nhìn nhau, rồi như không biết nghĩ đến điều gì, Diệp Thanh nở lại nụ cười, híp mắt nói: “Phục vụ, thực đơn.”
Sao Kiều Chỉ lại không hiểu ý Diệp Thanh, nhưng qua tiếp xúc mấy ngày nay, cô biết Thai Linh cũng không phải dạng người không có đầu óc. Cô lặng lẽ nhắc nhở Diệp Thanh, bảo cô nàng gọi có chừng mực, không nên chọc giận Thai Linh nữa.
Nhưng bây giờ Diệp Thanh chỉ khăng khăng muốn trả thù, nào nghe lọt lời kia, xua xua tay, che thực đơn ở trước mặt rồi nói bằng giọng để mấy người cũng nghe được: “Phó giám đốc là người ngay thẳng thế nào, sao cả một bữa cơm cũng nỡ không mời chúng ta được, cậu yên tâm đi!”
Từ lúc bắt đầu, mặt Tô Tử đã không có nụ cười nào, bây giờ thấy Diệp Thanh gọi cả bàn thức ăn, không nể mặt ai, còn Thai Linh chỉ cười, híp mắt mà nhìn, cô ta bèn thấy nổi giận: “Diệp Thanh, cô không nên được voi đòi tiên.”
Diệp Thanh thảy cái “xạch” cuốn menu lên bàn, mặt Tô Tử trắng bệch, hung ác nắm lấy cạnh bàn, xem ra đã kìm chế đến cực điểm, chỉ chờ Diệp Thanh bắt đầu khiêu khích trước.
Ai ngờ Diệp Thanh mới “mưa to” một tí đã nở lại một nụ cười, híp mắt nhìn Thai Linh: “Phó giám đốc, chúng ta có thể ăn cơm chưa?”
Thai Linh vẫn luôn ngồi cạnh “hít hà”, thấy vậy thì gật đầu tao nhã: “Tất nhiên rồi, động đũa đi!”
Kiều Chỉ ngồi đối diện Tô Tử, tất nhiên ăn không thấy ngon, nên chỉ ăn vài miếng đã buông đũa xuống. Tô Tử thì cứ nhìn về phía Diệp Thanh, tất nhiên cũng không ăn được, trái lại Thai Linh và Diệp Thanh thì cứ như đang tranh tài, ăn như gió cuốn mây tan, ăn ngấu ăn nghiến, ăn rất ngon lành.
Trông Diệp Thanh cứ như muốn bù lại hết số tiền thưởng Thai Linh đã trừ của mình vậy, ăn no thì hai mắt sáng rực. Còn Thai Linh, đường đường là một phó giám đốc của công ty niêm yết, vậy mà ăn cơm lại “không câu nệ tiểu tiết” như vậy, anh ta cũng khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
Lúc Kiều Chỉ uống đến ly cà phê thứ ba, cuối cùng hai người cũng buông đũa xuống, no nê rồi thì sảng khoái lau miệng. Thai Linh vẫy tay gọi phục vụ đến: “Tính tiền.”
“Tổng cộng tám trăm bốn mươi lăm tệ!” Phụ vụ đưa hóa đơn ra.
Thai Linh vừa mở ví vừa nói: “Tám trăm bốn mươi lăm, bốn người, AA, mỗi người…” Thai Linh ngừng lại một chút, lẩm nhẩm tính toán gì đó: “Một người chừng hai trăm tám mươi lăm tệ năm đồng, trả tiền đi!”
“Cái gì?” Vì quá kinh ngạc nên giọng Diệp Thanh có chút chói tai.
Thai Linh ngẩng lên đầy vô tội: “Sao thế? Tôi tính sai rồi? Phía sau có năm đồng, tôi trả nhiều hơn chút, mọi người đưa hai trăm tám mươi lăm là được!”
Cái miệng nhỏ của Diệp Thanh hả ra, hai con ngươi thì trợn tròn mà nhìn. Cô nàng trỏ vào Thai Linh, khẽ run: “… Đồ… Đồ độc ác.” Xem ra cô nàng đã bị sự keo kiệt của Thai Linh làm cho sợ ngây hoàn toàn.
Tô Tử thấy cô nàng như thế, trái lại có phần vui vẻ, bèn lấy thêm hai trăm năm mươi tệ ra, đặt lên bàn: “Tôi biết gia cảnh cô Diệp đây không giàu có gì, tôi trả giúp cô phần nhiều hơn. Cô tính thử xem trừ hai trăm năm mươi ra là còn bao nhiêu, cô chỉ cần trả phần còn lại là được!”
“Hừ, tôi mới không cần hai trăm năm mươi đó của cô, cô vẫn nên tự giữ lại đi!” Há Diệp Thanh chịu thua thiệt, tất nhiên cô nàng phản bác không chút do dự.
Tô Tử đã không thèm đếm xỉa đến sự khiêu khích ngoài mặt của Diệp Thanh nữa, lần này Thai Linh đã lấy lại đủ mặt mũi cho cô ta rồi.
Kiều Chỉ thầm thở dài. Tính cái tên Thai Linh này ất ơ, làm việc theo cảm hứng, Diệp Thanh chọn đối nghịch với anh ta là sai rồi.
Cô móp bóp ra đặt số tiền cho hai người lên bàn: “Đây là của tôi và Diệp Thanh, chúng tôi đi trước.” Nói xong, cô kéo ngay Diệp Thanh đứng dậy.
“Chờ đã.” Thai Linh gọi cô lại, Kiều Chỉ bèn quay người, anh ta lại lịch sự đưa số tiền kia cho cô, cười híp mắt: “Phần của cô, tôi mời.”
Mặt Tô Tử biến sắc ngay, ánh mắt nhìn về phía Kiều Chỉ cũng không còn bình thường nữa.
Kiều Chỉ có chút không chịu được. Trưa nay Thai Linh đã ấu trí quá rồi: Đầu tiên là khiến Tô Tử khó chịu, rồi khơi lửa giận trong lòng Diệp Thanh, cuối cùng đến cô lại là sao? Anh ta muốn làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì thấy vui?
Bản thân cô là kẻ ghét người phiền phức, nhất là cái loại thích đốt lửa khắp nơi như Thai Linh.
Kiều Chỉ không hề nhận tiền trong tay anh ta, trái lại còn mở ví móc ra một phần nữa, ném lên bàn: “Vậy chi bằng để tôi mời phó giám đốc ăn một bữa đi.”
Nói xong, không đợi Thai Linh phản ứng lại, cô đã kéo Diệp Thanh quay đi.
Thai Linh nhìn đống tiền tán loạn trên bàn, chậc chậc lắc đầu, có vẻ xúc động: “Kiếm tiền cũng không dễ, sao có thể phung phí được.” Nói xong, anh ta bỏ hết chúng vào ví mình, lại quay đầu cười với Tô Tử: “Hay là em mời bữa cơm này đi có được không?”
Tô Tử: “…”
Ở bên này, Diệp Thanh sùng bái nhìn Kiều Chỉ, hai mắt sáng lên: “Kiều Chỉ, càng ngày mình càng bái phục cậu rồi. Cậu không biết đâu, việc làm vừa rồi của cậu có bao nhiêu đẹp trai, bao nhiêu ngầu lòi khiến mình phải mê mẩn. Sự ngưỡng mộ của mình dành cho cậu giống như nước sông chảy cuồn cuộn, liên tiếp không ngừng…”
“Ban nãy mình đã tiêu hết tiền cải thiện cơm nước cho cậu tháng này rồi.” Kiều Chỉ lạnh nhạt nói một câu như ụp chậu nước lạnh xuống, dập hết ngọn lửa trong lòng Diệp Thanh.
“Sau này cậu cách tên Thai Linh đó xa một chút, cả Tô Tử nữa, nghe không?” Hiếm khi nào thấy Kiều Chỉ dặn dò Diệp Thanh nghiêm túc như vậy.
Diệp Thanh cũng không phải người ngốc, khôn ngoan gật đầu.
Như thể đã qua rất lâu, thật ra cùng lắm cũng chỉ mới mười phút, mấy lý do thoái thác cứ xoay chuyển trong đầu Kiều Chỉ, cuối cùng câu nói đầu tiên cô thốt lên lại khiến cả hai đều hơi kinh ngạc.
“Nếu anh muốn ly hôn, tôi không có ý kiến.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Chỉ cũng có phần phiền muộn, cô cắn môi dưới một cái. Hình như cô có hơi thẳng thắn quá rồi.
Cố Diệp Thần lạnh nhạt nhìn người con gái đang rũ đầu, ngón trỏ tay anh gõ lên gối theo một tiết tấu nhất định.
“Em có bạn trai rồi?”
“Tôi không có, không phải anh nghĩ…” Kiều Chỉ vội vã ngẩng đầu giải thích.
“Vậy em đã có người mình thích?” Từ đầu đến cuối, Cố Diệp Thần vẫn rất lý trí, không thể nhìn thấu tâm trạng anh.
“Tất nhiên cũng không phải. Tôi, tôi…” Kiều Chỉ lắp ba lắp bắp, có phần nóng nảy. Cô sợ anh hiểu lầm, lại không biết phải giải thích làm sao. Cô muốn nói nếu anh cảm thấy cuộc hôn nhân này không phải điều anh mong muốn, hoặc là cảm thấy cô như một gánh nặng, vậy cô không ngại ly hôn.
Trên thế gian này, người cô quan tâm nhất chính là cha mẹ Cố, mà người họ quan tâm nhất chính là Cố Diệp Thần. Dù giữa cô và anh không có chuyện gì đi nữa, thì trong lòng cô, Cố Diệp Thần cũng là người thân, cũng là người mà cô có thể cố gắng làm tất cả.
Cố Diệp Thần gật đầu. Nhìn cô gái nhỏ đang rất hoảng hốt, giữa đôi mắt đen của anh lóe lên một thứ ánh sáng.
“Tôi cảm thấy chuyện ly hôn quá phiền phức, tất nhiên chưa nói đến chuyện thủ tục, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Chắc em hiểu cái phiền tôi muốn nói đến là hai vị ở nhà kia, em cảm thấy em có thể qua mặt bọn họ sao?” Cố Diệp Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Một lời của anh đã đi vào chuyện chính: Nếu không phải vì vướng mắt hai vị kia, lúc đầu họ cũng sẽ không kết hôn, rồi bây giờ cả hai cũng không ngồi đây bàn chuyện ly dị.
Thấy cô không đáp, Cố Diệp Thần khẽ đổi vị trí hai chân: “Nếu tạm thời em chưa có bạn trai, cũng không có ngươi mình thích, vậy tôi vẫn sẽ ở bên em.”
Anh hơi ngừng một chút, như thể cho cô nửa nhịp để tiêu hóa kịp lời mình: “Hơn nữa chúng ta đều rất sợ đụng phải hai vị phiền phức kia. Nếu đã vậy, tôi có một cách, “nhất lao vĩnh dật”*, một nả ba chim, em có muốn nghe thử hay không?"
Kiều Chỉ chỉ cảm thấy đầu óc có hơi không đủ dùng nữa. Vốn cô là người mở đầu cuộc nói chuyện này, nhưng cô chỉ nói được một câu, quyền chủ đạo đã chuyển từ cô sang anh, hơn nữa cô lại không cảm thấy sai ở chỗ nào, thậm chí còn có cảm giác thinh thích việc không cần dùng đầu óc, để người khác dẫn mình đi.
“Cách gì?” Hai mắt Kiều Chỉ nhìn anh, sáng lấp lánh.
Cố Diệp Thần im lặng nhìn cô một lúc lâu, khẽ hé môi mỏng: “Từ giả thành thật.”
Kiều Chỉ chỉ cảm thấy đầu óc như nổ bùm một cái. Theo bản năng, cô cho là mình nghe lầm, hoảng hoảng hốt hốt: “Anh nói gì?’
Cô Diệp Thần nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đứng lên khỏi ghế sô pha, thản nhiên chỉnh lại quần áo trên người một chút, đoạn bước hai bước về phía Kiều Chỉ. Một thứ cảm giác bị áp bức theo anh đến, Kiều Chỉ cứng người, né ra phía sau, sau lưng cô lại là ghế sô pha, cô đã hết chỗ tránh.
Cố Diệp Thần đứng trước người cô, như từ trên cao nhìn xuống. Kiều Chỉ nắm một bên gối, ôm chặt khư khư, ngẩng lên nhìn vào mắt anh, hai tay siết thật chặt.
Cố Diệp Thần nhìn cô, cười khẽ, đột nhiên “thần lai nhất bút”*: “Tôi ăn cơm em nấu, cũng nên nói cho em biết ai đã thắng cuộc nhỉ. Em có còn muốn nghe không?”
*Tả một người có tài ngẫu nhiên, khiến người ta phải kinh ngạc
Kiều Chỉ đã không còn đầu óc để suy nghĩ nữa, chỉ hỏi lại theo bản năng: “Ai thắng?”
Cố Diệp Thần hơi cúi người, hai người chỉ còn cách nhau nửa mét, một khoảng cách vừa nguy hiểm vừa an toàn, vừa mập mờ vừa thân sĩ. Một mình anh khiến Kiều Chỉ có phần nghẹt thở, song vẫn miễn cưỡng hô hấp được.
“Em.” Cố Diệp Thần thì thầm.
“Tôi?”
Ánh mắt anh sáng rực như trăng sao, khiến Kiều Chỉ có hơi ngẩn ra.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, Cố Diệp Thần gật đầu, dường như rất hài lòng. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu nhỏ của cô, xong thì bước ra khỏi cửa.
Mãi đến khi có tiếng đóng cửa truyền đến, Kiều Chỉ vẫn còn ngồi ngây ra trên ghế sô pha. Chuyện ban nãy đã diễn ra như thế nào, cô đã nói những gì, đã làm chuyện gì, đột nhiên trống rỗng ngay lập tức. Kiều Chỉ không nhớ nổi gì nữa, chỉ nghe như có vô số chữ “em” trầm thấp vọng lại trong đầu, khiến mặt cô đỏ đến tận mang tai.
Tất nhiên đêm đó Kiều Chỉ đã được định trước là mất ngủ. Sáng hôm sau, cô thức dậy là thấy hai cái mắt có quầng đen thật to, suýt nữa là đuổi kịp quốc bảo của đất nước.
Dáng vẻ Diệp Thanh thì ỉu xìu, hẳn là còn đau xót cho món tiền thưởng ngày hôm qua.
Trưa hôm đó, lúc ăn cơm, họ lại đụng phải Thai Linh và Tô Tử trong nhà hàng. Diệp Thanh thấy hai người thì lập tức giận dữ, kéo Kiều Chỉ đi ngay ra ngoài.
Nhưng Thai Linh lại không biết điều mà ngăn hai người lại, đề nghị các cô đến dùng bữa chung. Thai Linh là ông chủ, lại mặt dày mày dạn, vốn Kiều Chỉ định kéo Diệp Thanh đi, nhưng cô nàng thấy bộ dạng kiêu căng của Tô Tử liền muốn khích tướng, bèn nhấn Kiều Chỉ ngồi xuống, vậy nên cuối cùng trở thành bốn người ngồi với nhau.
Mới lúc bắt đầu, họ còn trợn mắt nhìn nhau, rồi như không biết nghĩ đến điều gì, Diệp Thanh nở lại nụ cười, híp mắt nói: “Phục vụ, thực đơn.”
Sao Kiều Chỉ lại không hiểu ý Diệp Thanh, nhưng qua tiếp xúc mấy ngày nay, cô biết Thai Linh cũng không phải dạng người không có đầu óc. Cô lặng lẽ nhắc nhở Diệp Thanh, bảo cô nàng gọi có chừng mực, không nên chọc giận Thai Linh nữa.
Nhưng bây giờ Diệp Thanh chỉ khăng khăng muốn trả thù, nào nghe lọt lời kia, xua xua tay, che thực đơn ở trước mặt rồi nói bằng giọng để mấy người cũng nghe được: “Phó giám đốc là người ngay thẳng thế nào, sao cả một bữa cơm cũng nỡ không mời chúng ta được, cậu yên tâm đi!”
Từ lúc bắt đầu, mặt Tô Tử đã không có nụ cười nào, bây giờ thấy Diệp Thanh gọi cả bàn thức ăn, không nể mặt ai, còn Thai Linh chỉ cười, híp mắt mà nhìn, cô ta bèn thấy nổi giận: “Diệp Thanh, cô không nên được voi đòi tiên.”
Diệp Thanh thảy cái “xạch” cuốn menu lên bàn, mặt Tô Tử trắng bệch, hung ác nắm lấy cạnh bàn, xem ra đã kìm chế đến cực điểm, chỉ chờ Diệp Thanh bắt đầu khiêu khích trước.
Ai ngờ Diệp Thanh mới “mưa to” một tí đã nở lại một nụ cười, híp mắt nhìn Thai Linh: “Phó giám đốc, chúng ta có thể ăn cơm chưa?”
Thai Linh vẫn luôn ngồi cạnh “hít hà”, thấy vậy thì gật đầu tao nhã: “Tất nhiên rồi, động đũa đi!”
Kiều Chỉ ngồi đối diện Tô Tử, tất nhiên ăn không thấy ngon, nên chỉ ăn vài miếng đã buông đũa xuống. Tô Tử thì cứ nhìn về phía Diệp Thanh, tất nhiên cũng không ăn được, trái lại Thai Linh và Diệp Thanh thì cứ như đang tranh tài, ăn như gió cuốn mây tan, ăn ngấu ăn nghiến, ăn rất ngon lành.
Trông Diệp Thanh cứ như muốn bù lại hết số tiền thưởng Thai Linh đã trừ của mình vậy, ăn no thì hai mắt sáng rực. Còn Thai Linh, đường đường là một phó giám đốc của công ty niêm yết, vậy mà ăn cơm lại “không câu nệ tiểu tiết” như vậy, anh ta cũng khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
Lúc Kiều Chỉ uống đến ly cà phê thứ ba, cuối cùng hai người cũng buông đũa xuống, no nê rồi thì sảng khoái lau miệng. Thai Linh vẫy tay gọi phục vụ đến: “Tính tiền.”
“Tổng cộng tám trăm bốn mươi lăm tệ!” Phụ vụ đưa hóa đơn ra.
Thai Linh vừa mở ví vừa nói: “Tám trăm bốn mươi lăm, bốn người, AA, mỗi người…” Thai Linh ngừng lại một chút, lẩm nhẩm tính toán gì đó: “Một người chừng hai trăm tám mươi lăm tệ năm đồng, trả tiền đi!”
“Cái gì?” Vì quá kinh ngạc nên giọng Diệp Thanh có chút chói tai.
Thai Linh ngẩng lên đầy vô tội: “Sao thế? Tôi tính sai rồi? Phía sau có năm đồng, tôi trả nhiều hơn chút, mọi người đưa hai trăm tám mươi lăm là được!”
Cái miệng nhỏ của Diệp Thanh hả ra, hai con ngươi thì trợn tròn mà nhìn. Cô nàng trỏ vào Thai Linh, khẽ run: “… Đồ… Đồ độc ác.” Xem ra cô nàng đã bị sự keo kiệt của Thai Linh làm cho sợ ngây hoàn toàn.
Tô Tử thấy cô nàng như thế, trái lại có phần vui vẻ, bèn lấy thêm hai trăm năm mươi tệ ra, đặt lên bàn: “Tôi biết gia cảnh cô Diệp đây không giàu có gì, tôi trả giúp cô phần nhiều hơn. Cô tính thử xem trừ hai trăm năm mươi ra là còn bao nhiêu, cô chỉ cần trả phần còn lại là được!”
“Hừ, tôi mới không cần hai trăm năm mươi đó của cô, cô vẫn nên tự giữ lại đi!” Há Diệp Thanh chịu thua thiệt, tất nhiên cô nàng phản bác không chút do dự.
Tô Tử đã không thèm đếm xỉa đến sự khiêu khích ngoài mặt của Diệp Thanh nữa, lần này Thai Linh đã lấy lại đủ mặt mũi cho cô ta rồi.
Kiều Chỉ thầm thở dài. Tính cái tên Thai Linh này ất ơ, làm việc theo cảm hứng, Diệp Thanh chọn đối nghịch với anh ta là sai rồi.
Cô móp bóp ra đặt số tiền cho hai người lên bàn: “Đây là của tôi và Diệp Thanh, chúng tôi đi trước.” Nói xong, cô kéo ngay Diệp Thanh đứng dậy.
“Chờ đã.” Thai Linh gọi cô lại, Kiều Chỉ bèn quay người, anh ta lại lịch sự đưa số tiền kia cho cô, cười híp mắt: “Phần của cô, tôi mời.”
Mặt Tô Tử biến sắc ngay, ánh mắt nhìn về phía Kiều Chỉ cũng không còn bình thường nữa.
Kiều Chỉ có chút không chịu được. Trưa nay Thai Linh đã ấu trí quá rồi: Đầu tiên là khiến Tô Tử khó chịu, rồi khơi lửa giận trong lòng Diệp Thanh, cuối cùng đến cô lại là sao? Anh ta muốn làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì thấy vui?
Bản thân cô là kẻ ghét người phiền phức, nhất là cái loại thích đốt lửa khắp nơi như Thai Linh.
Kiều Chỉ không hề nhận tiền trong tay anh ta, trái lại còn mở ví móc ra một phần nữa, ném lên bàn: “Vậy chi bằng để tôi mời phó giám đốc ăn một bữa đi.”
Nói xong, không đợi Thai Linh phản ứng lại, cô đã kéo Diệp Thanh quay đi.
Thai Linh nhìn đống tiền tán loạn trên bàn, chậc chậc lắc đầu, có vẻ xúc động: “Kiếm tiền cũng không dễ, sao có thể phung phí được.” Nói xong, anh ta bỏ hết chúng vào ví mình, lại quay đầu cười với Tô Tử: “Hay là em mời bữa cơm này đi có được không?”
Tô Tử: “…”
Ở bên này, Diệp Thanh sùng bái nhìn Kiều Chỉ, hai mắt sáng lên: “Kiều Chỉ, càng ngày mình càng bái phục cậu rồi. Cậu không biết đâu, việc làm vừa rồi của cậu có bao nhiêu đẹp trai, bao nhiêu ngầu lòi khiến mình phải mê mẩn. Sự ngưỡng mộ của mình dành cho cậu giống như nước sông chảy cuồn cuộn, liên tiếp không ngừng…”
“Ban nãy mình đã tiêu hết tiền cải thiện cơm nước cho cậu tháng này rồi.” Kiều Chỉ lạnh nhạt nói một câu như ụp chậu nước lạnh xuống, dập hết ngọn lửa trong lòng Diệp Thanh.
“Sau này cậu cách tên Thai Linh đó xa một chút, cả Tô Tử nữa, nghe không?” Hiếm khi nào thấy Kiều Chỉ dặn dò Diệp Thanh nghiêm túc như vậy.
Diệp Thanh cũng không phải người ngốc, khôn ngoan gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.