Hốt Hết Đồ Tốt Xuyên Về Năm 70
Chương 36:
Chủ Bất Kiến Lâm An
28/12/2023
Edit: Mây
Đồng nghiệp nói chuyện quá nhiệt tình, tên mặt lạnh như anh cũng có hơi không chống đỡ được.
Đến giờ tan làm, Ninh Chiêu hỏi qua Lưu Vĩnh Quân, biết được người trong xưởng có thể mua thịt và tiết lợn còn dư lại hôm đó với giá nội bộ. Anh cũng không hàm hồ, lập tức bỏ tiền mua một hộp cơm kèm tiết lợn. Lưu Vĩnh Quân thấy anh mua tiết, hắn còn định khuyên anh nên mua thêm chút thịt ba chỉ về nhà, bồi bổ sức khoẻ, nhưng lời vừa đến miệng liền nghẹn lại, bởi vì hắn biết Ninh Chiêu là người dân ở dưới nông thôn.
Quên đi, dù sao vẫn còn cơ hội.
Ninh Chiêu ngược lại không cảm thấy tiết lợn thì có gì tốt, chỉ là có lần anh nghe Tống Ngọc Nhứ kể về mấy món đặc sản cô làm liền không nhịn được mua về, bởi vì cô nói cô làm món Mao Huyết Vượng cực kỳ ngon, nếu có bảng xếp hạng 20 món ăn ngon nhất thì món này chắc chắn phải xếp hạng 10.
Từ lúc ăn qua tay nghề của Tống Ngọc Nhứ, Ninh Chiêu không hề cảm thấy cô đang nói khoác lác, hơn nữa sau này ở mạt thế vật tư khan hiếm, đừng nói là Mao Huyết Vượng, ngay cả mấy món như củ cải muối chua cay cũng chỉ còn là kí ức đọng lại trong trí nhớ của anh.
Đừng hỏi, hỏi đến là thèm.
Trước kia mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nhiều nhất chắc anh chỉ dám thèm tay nghề nấu ăn của Tống Ngọc Nhứ, cũng không biết cô giỏi nấu nhiều món ăn ngon như vậy. Hiện tại anh đã biết Tống Ngọc Nhứ có trù nghệ nấu cực ngon, lại còn có hệ thống, muốn mua đồ gì cũng có, tâm tư thèm ăn bị phủi đầy bụi đã lâu ở mạt thế của Ninh Chiêu liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tuy bây giờ anh chỉ có tiết lợn, nhưng hẳn là Tống Ngọc Nhứ có thể mua được những gia vị đi kèm có trong hệ thống, rốt cuộc trong Hốt Đồ Tốt của cô còn có bán cả rau quả trái mùa nữa! Hữu dụng hơn nhiều so với không gian dị năng của anh.
Vạn nhất hôm nay nguyên liệu nấu ăn gom không đủ, anh có thể đợi đến ngày mai, chỉ cần có thể được ăn là được, anh cũng không vội.
Nhưng anh vẫn hy vọng chuyện này có thể mau chóng được thực hiện sớm!
Người phụ trách bán thịt trong xưởng thấy thanh niên tuấn tú Ninh Chiêu tay đang cầm hộp cơm kèm tiết lợn, lập tức lộ ý cười, tỏ vẻ hiểu biết nói: “Cậu mang về cho người nhà ăn hả? Bây giờ làm việc ở đây, khác nào chính là nói thịt có thịt, tiết lợn, xương ống thì không thiếu. Nếu cậu nhìn trúng chỗ thịt nào ngon thì có thể đánh tiếng trước với tôi, tôi có thể giúp cậu giữ lại phần đó, không thành vấn đề.”
Đúng là thanh niên đẹp trai, nhớ năm đó bản thân ông cũng là một chàng trai tuấn tú, còn có không ít cô nương nhà người ta muốn gả cho mình đâu. Kết quả sau nhiều năm mổ lợn, cả người tự dưng trở nên gân guốc phình to, tất cả vẻ tuấn lãng soái khí của ông đều không còn nữa, vợ ông vẫn luôn nói ông không còn phong độ như xưa!
Lúc này đồ tể nhìn Ninh Chiêu, tựa hồ như thấy bản thân mình năm đó.
Ông vỗ vai Ninh Chiêu: “Gương mặt cậu rất đẹp trai, nhất định phải bảo trì cho tốt, nếu không vợ cậu sẽ chê cậu già rồi."
Người bên cạnh nghe được mấy lời này, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Người đồ tể này họ Trương, câu chuyện Trương đồ tể sợ vợ ở xưởng thịt cũng không phải cái gì bí mật. Mọi người trong xưởng đều sống ở trong cùng một đại viện. Bọn họ thường nghe vợ ông Trương phàn nàn nói năm đó bản thân bị gương mặt của ông Trương lừa, ai mà ngờ đâu chưa đến hai mươi năm, từ một chàng trai tuấn tú bỗng chốc biến thành một ông chú luộm thuộm chứ?
Nếu Ninh Chiêu cùng Tống Ngọc Nhứ nghe được lời này, hai người nhất định có thể lý giải, này không phải chính là tiểu thịt tươi biến thành lão lạp xưởng sao.
“Cháu sẽ bảo trì tốt.” Ninh Chiêu nhìn Trương đồ tể một cái, gật đầu.
Trương đồ tể ném cho Ninh Chiêu cái ánh mắt "tin tôi, cậu sẽ không có bất lợi", sau đó nhìn Ninh Chiêu xách theo hộp cơm rời đi.
“Chậc, thằng bé đẹp trai y như tôi hồi đó ấy.”
Một đám công nhân bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn.
Đồng nghiệp nói chuyện quá nhiệt tình, tên mặt lạnh như anh cũng có hơi không chống đỡ được.
Đến giờ tan làm, Ninh Chiêu hỏi qua Lưu Vĩnh Quân, biết được người trong xưởng có thể mua thịt và tiết lợn còn dư lại hôm đó với giá nội bộ. Anh cũng không hàm hồ, lập tức bỏ tiền mua một hộp cơm kèm tiết lợn. Lưu Vĩnh Quân thấy anh mua tiết, hắn còn định khuyên anh nên mua thêm chút thịt ba chỉ về nhà, bồi bổ sức khoẻ, nhưng lời vừa đến miệng liền nghẹn lại, bởi vì hắn biết Ninh Chiêu là người dân ở dưới nông thôn.
Quên đi, dù sao vẫn còn cơ hội.
Ninh Chiêu ngược lại không cảm thấy tiết lợn thì có gì tốt, chỉ là có lần anh nghe Tống Ngọc Nhứ kể về mấy món đặc sản cô làm liền không nhịn được mua về, bởi vì cô nói cô làm món Mao Huyết Vượng cực kỳ ngon, nếu có bảng xếp hạng 20 món ăn ngon nhất thì món này chắc chắn phải xếp hạng 10.
Từ lúc ăn qua tay nghề của Tống Ngọc Nhứ, Ninh Chiêu không hề cảm thấy cô đang nói khoác lác, hơn nữa sau này ở mạt thế vật tư khan hiếm, đừng nói là Mao Huyết Vượng, ngay cả mấy món như củ cải muối chua cay cũng chỉ còn là kí ức đọng lại trong trí nhớ của anh.
Đừng hỏi, hỏi đến là thèm.
Trước kia mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nhiều nhất chắc anh chỉ dám thèm tay nghề nấu ăn của Tống Ngọc Nhứ, cũng không biết cô giỏi nấu nhiều món ăn ngon như vậy. Hiện tại anh đã biết Tống Ngọc Nhứ có trù nghệ nấu cực ngon, lại còn có hệ thống, muốn mua đồ gì cũng có, tâm tư thèm ăn bị phủi đầy bụi đã lâu ở mạt thế của Ninh Chiêu liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tuy bây giờ anh chỉ có tiết lợn, nhưng hẳn là Tống Ngọc Nhứ có thể mua được những gia vị đi kèm có trong hệ thống, rốt cuộc trong Hốt Đồ Tốt của cô còn có bán cả rau quả trái mùa nữa! Hữu dụng hơn nhiều so với không gian dị năng của anh.
Vạn nhất hôm nay nguyên liệu nấu ăn gom không đủ, anh có thể đợi đến ngày mai, chỉ cần có thể được ăn là được, anh cũng không vội.
Nhưng anh vẫn hy vọng chuyện này có thể mau chóng được thực hiện sớm!
Người phụ trách bán thịt trong xưởng thấy thanh niên tuấn tú Ninh Chiêu tay đang cầm hộp cơm kèm tiết lợn, lập tức lộ ý cười, tỏ vẻ hiểu biết nói: “Cậu mang về cho người nhà ăn hả? Bây giờ làm việc ở đây, khác nào chính là nói thịt có thịt, tiết lợn, xương ống thì không thiếu. Nếu cậu nhìn trúng chỗ thịt nào ngon thì có thể đánh tiếng trước với tôi, tôi có thể giúp cậu giữ lại phần đó, không thành vấn đề.”
Đúng là thanh niên đẹp trai, nhớ năm đó bản thân ông cũng là một chàng trai tuấn tú, còn có không ít cô nương nhà người ta muốn gả cho mình đâu. Kết quả sau nhiều năm mổ lợn, cả người tự dưng trở nên gân guốc phình to, tất cả vẻ tuấn lãng soái khí của ông đều không còn nữa, vợ ông vẫn luôn nói ông không còn phong độ như xưa!
Lúc này đồ tể nhìn Ninh Chiêu, tựa hồ như thấy bản thân mình năm đó.
Ông vỗ vai Ninh Chiêu: “Gương mặt cậu rất đẹp trai, nhất định phải bảo trì cho tốt, nếu không vợ cậu sẽ chê cậu già rồi."
Người bên cạnh nghe được mấy lời này, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Người đồ tể này họ Trương, câu chuyện Trương đồ tể sợ vợ ở xưởng thịt cũng không phải cái gì bí mật. Mọi người trong xưởng đều sống ở trong cùng một đại viện. Bọn họ thường nghe vợ ông Trương phàn nàn nói năm đó bản thân bị gương mặt của ông Trương lừa, ai mà ngờ đâu chưa đến hai mươi năm, từ một chàng trai tuấn tú bỗng chốc biến thành một ông chú luộm thuộm chứ?
Nếu Ninh Chiêu cùng Tống Ngọc Nhứ nghe được lời này, hai người nhất định có thể lý giải, này không phải chính là tiểu thịt tươi biến thành lão lạp xưởng sao.
“Cháu sẽ bảo trì tốt.” Ninh Chiêu nhìn Trương đồ tể một cái, gật đầu.
Trương đồ tể ném cho Ninh Chiêu cái ánh mắt "tin tôi, cậu sẽ không có bất lợi", sau đó nhìn Ninh Chiêu xách theo hộp cơm rời đi.
“Chậc, thằng bé đẹp trai y như tôi hồi đó ấy.”
Một đám công nhân bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.