Huyền Nữ Kinh

Quyển 1 - Chương 30: Lưu manh sự kiện

Vương Thiểu Thiểu

11/07/2014

Đêm Trung Châu thành rất náo nhiệt, một điểm cũng không tiêu điều cùng hoang lương như các thành thị trong chiến loạn khác. Công tử y phục hoa mĩ dắt tì dẫn nô, trong thương phố đèn đốt sáng rõ tiêu tiền như nước. Tiểu thư, phu nhân thâm khuê tịch mịch cũng đang nhộn nhịp mang theo gió thơm, ở trên nhai đạo rộng rãi tìm kiếm diễm ngộ.

Sau khi Khổng Tước vương triều diệt vong, hỗn chiến đã tiếp diễn trăm năm, phụ đạo nữ quy sớm bị ném ngoài mây xanh, chỉ có cực ít vài danh gia thế nữ dạng như Sở Sở mới có thể tuân theo một ít. Nếu ở thời đại phụ quy nghiêm cẩn, như dạng đó của Thượng Quan Đào Đào, thân thể bị Tiểu Lục Tử thấy được, trừ gả cho hắn, thì chỉ có tự sát bày tỏ thanh bạch.

Tiểu Lục Tử nghĩ đến chỗ này, không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười kì quái, không biết là vui mừng hay là tiếc hận. Hắn rời khỏi tiểu viện của Sở Sở đã có nửa thời thần, tuyệt không có mục đích nhàn rỗi ngao du trên đường. Hắn còn đang vì chuyện của Hỏa Phượng Kiếm lo âu, đang nghĩ làm sao ứng phó thông tập lệnh (lệnh truy nã), tuy đã tính xong trường hợp xấu nhất, nhưng đó là một nước cờ không muốn đi nhất.

Một trận cười vang rền loạn trước mặt, như là có chuyện gì thú vị phát sinh, dù cho nghệ nhân tốt nhất trên phố cũng không có loại vẻ náo nhiệt hiện tại, Tiểu Lục Tử hiếu kì chui vào đám người, muốn coi xem phát sinh chuyện gì, còn chưa chui đến trước đã nghe được thanh âm của Thượng Quan Đào Đào.

“Ngươi không phải muốn cô nãi nãi bồi ngươi chơi đùa sao, ngươi khóc cái gì chứ, chẳng lẽ không muốn đùa?” Thượng Quan Đào Đào đang thục luyện chơi đùa một cây chủy thủ trong tay, chủy thủ tựa như một vật sống, đang xoay tròn giữa mười ngón tay trắng nõn của nàng ta. Nàng ta đang giẫm lồng ngực của một công tử, mỗi một câu mắng liền dùng chủy thủ vạch một đạo huyết ngân trên mặt hắn.

“Ô a ô, cô nãi nãi tha mạng, bản công tử biết sai rồi, chỉ cần tha kẻ này, ta nguyện ý bồi thường tiền cho người, cầu xin người!” Một thanh niên tuấn tú đầu phấn mặt sơn trên đất, trên mặt tựa như mèo hoa, huyết châu đang thuận theo miệng vết thương ứa ra ngoài.

“Biết sai rồi? Sai ở đâu? Bản cô nương cảm thấy ngươi nói không sai nha, nói bản cô nương dung mạo xinh đẹp, thiên sinh lệ chất, còn nói cái gì đẹp tựa thiên tiên … chẳng lẽ những lời này của ngươi sai?” Thượng Quan Đào Đào lại vạch một đường trên mặt hắn, cười rất giống tiểu ác ma.

“Thiếu gia, thiếu gia … mau thả thiếu gia nhà ta ra, bằng không … bằng không …” Bốn hán tử béo tử run rẩy lẩy bẩy lời không thành câu, bởi vì Thượng Quan Bảo Bảo chính đang kéo cung tên ngắm bọn chúng.

“Bằng không cái gì a? Tay của tiểu gia nhà ngươi tê, tên này không biết có thể bắn đến nơi đâu?” Thượng Quan Bảo Bảo than vãn rất không biết làm sao, gương mặt nhỏ non nớt hoạt kê phi thường. Mỗi một câu hắn nói, ngươi vây quanh đều có thể cười lớn vài tiếng, đối với hài đồng kì quái này mang hảo cảm kì quái, đây đúng là hiệu dụng của khà ái đây.

Tiểu Lục Tử cười khổ, biết hai thư đệ này lại gây phiền phức rồi. Tuy tin tưởng bọn họ không phải chủ động gây chuyện, nhưng làm có chút quá đáng, đem gương mặt lấy làm tự hào của công tử người ta vạch thương, sau chuyện người ta không dốc sức báo phục mới quái. Vừa muốn làm người hòa giải khuyên bảo một cái, đột nhiên bốn hán tử nom nớp thấp thỏm đó đột nhiên làm loạn, nhất tề hướng tới Thượng Quan Bảo Bảo phóng tới. Bọn chúng muốn uy hiếp oa oa trắng nõn này, lấy đổi công tử nhà mình về, đáng tiếc bọn chúng tính sai thực lực của tiều nam hài.

“Vèo!” “Vèo!” “Vèo!” Ba tiếng bạch vũ phá phông vạch qua, ba hán tử phóng tới ở trước nhất kêu thảm ngã trên đất, trên đùi bọn chúng đều cắm một cây bạch linh tiễn, lực đạo cực lớn, tiễn đã chìm vào sâu trong huyết nhục.

Hán tử sau cùng nhất nhìn đầu tên gần đầu mũi, hai chân co giật như phát tác chứng động kinh, bịch một tiếng quỵ trên đất, cao giọng cầu xin: “Tiểu gia gia tha mạng, tha mạng a!”

“Ai da da, ngươi cầu tới cầu lui chính mấy câu như thế, nghe đến đầu ngón tay của tiểu gia nhà ngươi đều tê rồi.” Thượng Quan Bảo Bảo đắc ý cười lớn, đem thất thải bích ngọc cung trong tay thoáng kéo thoáng lỏng, cố ý dọa dẫm hán tử sớm đã mềm trên đất trên đất đó.

“Tay của đệ tê rồi, để huynh giúp đệ niết nha?!” Tiểu Lục Tử đành đứng ra, hắn nghĩ muộn một hồi nữa, hỗn tiểu tử vô pháp vô thiên này có thể gây ra phiền phức như thế nào. Đây nói cho cùng không phải thành trì của Thượng Quan gia, nếu thực chọc giận địa đầu xà nơi đây, bản thân bang chủ của Tế Bần Bang đây cũng không chiếu cố nổi bọn họ.

“A nha! Thư phu tới rồi!” Thượng Quan Bảo Bảo nhìn thấy liền kinh hãi, gương mặt đắc ý tức thì cười gượng vô cùng, “Thư thư nhanh dừng tay chút!” Hắn bản thân là không hãi sợ Tiểu Lục Tử, nhưng là sợ hình tượng dã man của thư thư lộ rõ, dọa chạy một thư phu tốt “tốt bụng” như vậy.

Kinh hãi này của hắn không quan trọng, đầu ngón tay mềm nõn đó tê thực, vèo một tiếng, bắn tới trêm bụng dưới của hán tử. Tiểu Lục Tử cũng không liệu được hắn có thể như thể, tên này nếu là bị hắn bắn trúng, hán tử béo tốt này không chết cũng mất nừa mạng. Lực đạo của bích ngọc cung này kì đại vô bì, trong vội vàng bắn ra một khối đá, cũng chỉ là đánh lệch một tí ti, một tên này vừa khéo bắn trên mệnh căn tử của nam nhân.

“A ôi!” Hai nam hài một lớn một nhỏ đồng thời ôm đầu ai thán, vì nam tử này mặc niệm. Hai nam hài cực có hiểu ngầm ngó đối phương, đồng thời nhún nhún vai, ý tứ đó là nói: “Không liên quan chuyện của ta!”

Bởi hai nam hài đều đã đùn đẩy trách nhiệm, xui xẻo chỉ có trung niên nam tử hộ vệ gào thảm không ngừng. Tiếng cười xung quanh biến mất, bị thủ đoạn của ngọc oa oa như Kim Đồng này hù dọa, có kẻ nhỏ gan đã lặng lẽ rời khỏi.

Nữ hài khả ái chính đang thi bạo kinh hãi kêu một tiếng nhảy tới, cuống cuồng đem chủy thủ giấu đến sau lưng, cong chiếc miệng nhỏ hồng nhuận, len lén quan sát nhãn thần của Tiểu Lục Tử, suy đoán tâm tư của hắn. Tiểu Lục Tử tựa cười không phải cười, vẻ mặt không bằng lòng, chỉ là phong thái trên mặt đó càng thêm mê người, đó là một loại mị lực thành thục nam nhân chân chính mới có.

Phương tâm của Đào Đào nhảy loạn bình bịch, không chắc tâm tư của Tiểu Lục Tử, sân oán lẩm bẩm nói: “Đem người ta ném đến trong khách sạn, nửa ngày không tới thăm hỏi bọn muội. Muội cùng đệ đệ khó chịu đến phát hoảng, ra ngoài đi lại, lại đụng trúng lưu manh vô lại này, còn muốn cướp tiểu muội về nhà làm tiểu thiếp, thế là liền như thế, thế nào huynh cũng đều đã nhìn được.”



“Ha ha, ta không có trách nàng, lưu manh như thế phải đánh.” Tiểu Lục Tử thấy thiếu nữ điêu man khả ái này dáng vẻ như thế, chợt cảm thấy hứng thú, vui vẻ cười lên.

“Khách khách, muội chính biết huynh có thể giúp muội!” Chủy thủ trong tay nữ hài sớm bị nàng ta giấu vào trong trữ vật giới chỉ, nhìn thấy vẻ tươi cười của Tiểu Lục Tử, tâm tình rất tốt, thỏa tình bổ vào trong lòng của hắn, trên thân người lên, hai chân tựa như rắn cuộn quanh trên eo nam hài.

Đám người xem náo nhiệt bên ngoài cười ầm một trận, ngoài ra huýt sáo. Có người nhận ra thân phận của Tiểu Lục Tử, nhao nhao vỗ tay tán thưởng cho hắn.

“Uy! Uy! Ban ngày ban mặt … kìa, lãng lãng càn khôn … cũng không đúng. Cái đó, dù sao hai người các người cũng không nên trước mắt mọi người thân mật, càng không nên trước mặt đệ như thế nữa, chẳng lẽ chưa nghe qua cái nói không thích hợp nhi đồng sao?” Thượng Quan Bảo Bảo loay hoay bích ngọc cung, dáng vẻ quái dị la lên.

Người vây quanh lại là một trận cười lớn thiện ý, tiếng cười cười một nửa, lại cắt đứt, một trận tiếng quát hét mãnh liệt từ bên ngoài đám người truyền lại. Còn có hai thanh âm căm giận mà oán hận hét lên the thé: “Minh Cơ đại nhân, hung thủ đả thương bọn hèn chính đang ở đây!”

Một hồng y thiếu phụ mĩ diễm, thân mặc khinh giáp sát người, ngực lớn lưng ong, hương đồn tươi tốt căng phồng miếng da nhẹ lên, nàng ta đang dẫn theo hơn 30 mươi thủ hạ hung hãn hùng hùng hổ hổ chạy tới, người xem náo nhiệt tức thì nuốt mạnh nước bọt, lại lui đến rất xa, như là cực sợ nữ nhân này.

Nhìn thấy Minh Cơ diễm quang tứ tán, Tiểu Lục Tử liền trương vẻ mặt như trái khổ qua, hắn biết chức nghiệp của Minh Cơ là dược tế sư, một loại kĩ năng kì đặc ở giữa võ kĩ với huyền thuật, do y thuật bình thường tiến hóa mà nên, năng công năng thủ, đơn công quần công đều thuộc thượng thành. Nhưng thân thể của dược tế sư tương đối yếu ớt, không có thân thể cường hoàng của võ sĩ, cũng không có nguyên tố hộ thuẫn bền chắc của thuật sĩ. Nhưng Minh Cơ thuộc về đặc thù giả trong dược tế sư, võ kĩ của nàng ta một chút cũng không yếu hơn trình độ dược tế của nàng ta.

Minh Cơ là một trong tứ đại hộ vệ của Kim Tiền Bang, toàn thân là độc, giết người trong vô hình, được nhiều sủng ái của Cao Cầu. Diễm danh của nàng ta tuy tại ngoại, lại tựa một con bò cạp mang đuôi độc, kẻ nào đụng kẻ đó vong. Trong này có độc thuật của nàng ta, cũng có đố kị ám sát của Cao Cầu. Dần dà lâu ngày, nàng ta đã thành bò cạp độc chỉ có thể nhìn không thể đụng trong Trung Châu thành.

Tiểu Lục Tử không biết khi nào đắc tội qua nàng ta, Độc Hạt Tử Minh Cơ luôn là thích tìm hắn phiền hà. Bốn hán tử Kim Tiền Bang sáng sớm hôm nay ẩu đả A Tinh, chính ở trong đám người sau lưng nàng ta. Khi nàng ta nhìn thấy Tiểu Lục Tử đang ôm một phấn y nữ hài. Trên gương mặt mĩ diễm tức thì cười nở hoa, chỉ có ở sâu trong con mắt nàng ta mới có thể thấy được hận ý mờ mờ.

“A, nguyên lai là Lục gia, không biết trở về Trung Châu lúc nào, tiểu nữ tử cũng phải vì gia tiếp phong tẩy trần nha! Vị tiểu mĩ nữ này là …? Tiểu nữ nhớ dáng vẻ của Sở Sở tiểu thư không phải như vậy nha, chẳng lẽ đây là nữ nhân Lục gia mới tìm?” Minh Cơ nhẹ lắc lư uốn éo, xoay vặn phì đồn, cười tới gần Tiểu Lục Tử.

Thượng Quan Bảo Bảo cảm thấy Minh Cơ nguy hiểm phi thường, ba cây bạch linh tiễn đã kéo trên dây, con mắt to đen lay láy không chớp một cái chăm chú nhìn thiếu phụ diêm dúa càng lúc càng gần, kiều thanh kiều khí quát lên: “Phía trước nguy hiểm, lữ khách dừng bước! Bằng không, tay của tiểu gia gia nhà ngươi lại phải tê rồi!”

“Khách khác khách, tiểu oa oa, thư thư nơi đây có chỉ ma dược (thuống chống tê) rất tốt, giúp đệ trị căn bệnh cũ này, được chứ?” Bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của Minh Cơ liền vung, một đoàn khinh yên bay tới Thượng Quan Bảo Bảo.

“Nó còn là hài tử!” Không nghĩ được Minh Cơ có thể hạ thủ đối với Bảo Bảo, Tiểu Lục Tử ném Thượng Quan Đào Đào ý ghen nồng nặc ra, vội vàng kích ra một chưởng, một đợt khí lãng trong suốt ngăn cản phía trước yên vụ, đồng thời bọc lấy yên vụ hướng tới thủ hạ hung hãn Minh Cơ dẫn tới.

Khí cơ chịu lôi kéo, Thượng Quan Bảo Bảo cũng phát ra tam tiễn. “Vèo vèo vèo”, một dây tam tiễn, bắn tới diễm nữ Minh Cơ ngoài ba mét, thượng trung hạ ba đường, bức thẳng yết hầu, tâm tạng cùng tiểu phúc của Minh Cơ.

Minh Cơ sắc diện bi thảm, cực kì u oán trừng mắt nhìn Tiểu Lục Tử, cũng không né tránh tiễn vũ. Tiểu Lục Tử cau mày, lần nữa kích rơi ba cây tiễn vũ. May mà lần này hắn sớm có chuẩn bị, bằng không một tên này vẫn thực có thể khiến Minh Cơ chịu vài thương nhẹ.

“Đủ rồi! Tất cả dừng tay cho lão tử!” Tiểu Lục Tử tức giận, hai bên này để ai chịu thương đều không dễ xử lí. Thương Minh Cơ, Tế Bần Bang của bản thân liền khỏi phải nghĩ lập chân ở Trung Châu, thương hai thư đệ Thượng Quan, chẳng những lương tâm của bản thân áy náy, càng có thể chọc giận Thượng Quan thế gia.

Một tiếng của Tiểu Lục Tử chấn dừng người tại trường, tiếp tục lãnh nhạt quát lên: “Nói đi, Minh Cơ, nàng tới làm gì? Hai vị đây là bằng hữu của ta, đây là tiểu công chúa Thượng Quan Đào Đào của Thượng Quan thế gia, đây là tiểu công tử Thượng Quan Bảo Bảo.” Hắn biết phiền phức của hai thư đệ không dừng một việc, dứt khoát công khai thân phận của bọn họ, để người khác cố kị lực lượng của Thượng Quan thế gia, tốt nhất biết khó mà lui, không cần tự mình động thủ.

Tiểu Lục Tử mới vừa đem độc yên vung vào trong đám người của Kim Tiền Bang, tức thì có năm người nối tiếp ngã trên đất, giống như hóa đá, không biết sống chết. Mà Minh Cơ sau khi nghe được thân phận của hai thư đệ, sắc mặc càng thêm khó coi, có vui mừng chưa có thương đến bọn họ, cũng có oán hận đối với Tiểu Lục Tử. Tóm lại, biểu tình của nàng ta phức tạp nhất.

Minh Cơ lùi sau hơn mười bước, chỉ lo Thượng Quan Bảo Bảo lần nữa “tê tay”, nàng ta mới vừa không chú ý, xem nhẹ chỗ nguy hiểm của oa oa trắng nõn này. Nàng ta chỉ vào hai hán tử thụ thương sau lưng, lí trực khí tráng hỏi: “Hai thuộc hạ của ta bị bọn họ đả thương, chẳng là thì không thể vì bọn chúng đòi lại công đạo sao?”

“A?” Tiểu Lục Tử cười đem hai thư đệ bảo hộ sau lưng, nhìn hai hán tử bởi mất máu mà sắc mặt trắng bệch, “Bằng hữu của ta trước giờ không chủ động gây chuyện, sợ nàng hay là thũ hạ của nàng quen thói hung hăng càn quấy chăng? Tiểu huynh đệ A Tinh của ta hôm nay bị bốn tên bọn chúng đánh gần chết, món nợ này lại phải tính như thế nào đây?”



Bằng nhãn tuyến của Tế Bần Bang ở Trung Châu thành, Tiểu Lục Tử về tổ nửa thời thần liền tra ra bốn tên đánh A Tinh, chỉ là kiềm chế thế vậy, tạm thời nhẫn nại mà thôi. Hiện giờ thấy hai thư đệ của Thượng Quan Gia bị người chỉ trách, dứt khoát cũng làm rõ, hi vọng Minh Cơ có thể đem chuyện này kéo bằng.

Tiểu Lục Tử liền chỉ bốn kẻ đó, Minh Cơ nhìn thấy thủ hạ bởi hãi sợ Tiểu Lục Tử mà né tránh, chỉ để trống ra bốn tên run rẩy bất an đó.

Thượng Quan Bảo Bảo ha hả cười lớn, đùa giỡn thất thải bích ngọc cung, từ sau lưng Tiểu Lục Tử lộ ra nửa cái đầu, cười nói: “Thư phu quả nhiên anh minh thần vũ, liệu sự như thần, hai tên ngu ngốc bọc chúng lại muốn cướp bích ngọc cung của đệ, thế nhưng bảo cung chỉ có một cây, mà bạch linh tiễn lại có rất nhiều … thế là, chuyện sau đó huynh cũng phải đoán được, đệ không nhẫn tâm tay không mà về, cho bọn chúng một người một tiễn, cho ngực phải.”

Ngực trái có tâm tạng, người trúng toi mạng, ngực phải lại có không gian hồi hoãn rất lớn. Bảo Bảo sở dĩ như thể, không ngoài là muốn cáo tố mọi người, nó khả ái thiện tâm, không muốn sát sinh.

“Ha ha, Minh Cơ, nàng có thể nghe rõ rồi.” Tiểu Lục Tử cười hề hề chăm chú nhìn Minh Cơ sắc diện biến đến biến lui, tiếp tục nói, “Còn may thủ hạ của nàng không cướp đi thất thải bích ngọc cung, nói bằng không, sợ rằng có thể có 10 vạn binh mã tiến tới Trung Châu đòi lấy vậy!”

Mặt Minh Cơ có sắc thẹn, chỉ là liền lóe qua, quay đầu giận dữ nhìn hai thủ hạ thụ thương, quát hỏi: “Hắn kể đúng là thực tình?”

Ở dưới quát hỏi của Minh Cơ, bọn chúng không dám bịn chuyện, đành phải kinh sợ bất an gật đầu.

“Cẩu nô tài đáng chết, lại dám ta!” Ngọc thủ Minh Cơ liền búng, hai đạo yên đoàn màu nâu như thiểm điện bay ra.

Hai hán tử thụ thương tiếp xúc hạt sắc yên đoàn, kêu thảm thê lệ một tiếng, liệt bại trên đất, lăn lộn hai cái, liền hóa thành một bãi nước mủ.

“A!” Thượng Quan Bảo Bảo kinh thán một tiếng, không tự tại sờ trên dưới toàn thân, chỉ sợ cũng trúng độc, chết không toàn thây. Đối với ân hoãn thủ mới rồi của Tiểu Lục Tử, càng là cảm kích chảy nước mắt.

“Ca ca, nữ nhân này rất đáng sợ a!” Thượng Quan Đào Đào kéo kéo tay áo của Tiểu Lục Tử, muốn giục hắn rời khỏi.

“Cái này các người thỏa mãn chứ?” Minh Cơ oán hận trừng mắt Tiểu Lục Tử.

“Ai, hà tất thế!” Tiểu Lục Tử vô tội nhún nhún vai, “Ta chỉ là muốn giải quyết hòa bình, Minh Cơ, nhất thiết đừng dùng loại nhãn thần ăn người này trừng ta, ta có thể nằm ác mộng.”

“Ừ ừ!” Hai thư đệ của Thượng Quan Gia đồng thời gật đầu, phụ thanh nói, “Chúng ta muốn giải quyết hòa bình!”

Mấy chục hán tử của Kim Tiền Bang đứng ở nơi xa khóc cười không được nhìn ba thanh niên nhân như ác ma này, đã chết hai người, còn có thể giải quyết hòa bình sao?

Minh Cơ đột nhiên cười khì khì, gương mặt băng phong chợt nhiễm đầy xuân ý, cười tươi duyên dáng liếc nghiêng Tiểu Lục Tử, nhất thời phong tình vô hạn. Thế nhưng, ở trong một vùng xung đột tử thương, nàng ta lộ ra tiếu ý này, không nghi ngờ gì khiến người sợ hãi, khiến người bất an.

“Nàng, nàng làm sao đấy?” Tiểu Lục Tử đột nhiên nhớ tới hành vi trước đây của Minh Cơ, cảm thấy rất quá không ăn khớp.

“Thiếp rất khỏe a. Ô, suýt chút quên, Cao bang chủ của bọn thiếp mời chàng đến tổng đàn một chuyến, nghe nói chàng “mượn” được Hỏa Phượng Kiếm, mấy chụ huynh đệ thụ thương trong bang còn đang đợi chàng tới cứu mạng đấy.” Trọng điểm của Minh Cơ đặt đến trên chữ “mượn”, kẻ ngốc đều biết chuyệt Tiểu Lục Tử bị truy nã, nàng ta nói như thế, rõ ràng biểu hiện trong ngoài bất nhất, mặt cười lòng giận.

“Khi nào?”

“Hiện tại!” Minh Cơ nói xong, lí cũng không lí tới thủ hạ thụ thương, lắc lư phì đồn, từ từ rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Nữ Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook