Chương 471: Làm nũng. (Thượng.ha)
Ô Sơn
17/03/2013
- Sư đệ. . . Ngươi muốn gì thế?
Phong Linh Nhi nhịn không nói ra trong óc Dương Thiên Lôi. Lúc này, Dương Thiên Lôi đã vì Phong Linh Nhi mà mở ra Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, Phong Linh Nhi cũng giống như Nguyễn Hi Vũ và Tiêu Như Mộng lúc trước, có thể dò xét hết thảy chuyện xung quanh Dương Thiên Lôi cũng có thể câu thông với hắn.
- Sư tỷ, bọn họ đều là người vô tội, vì nguyên âm chi thân của Phạm Linh Nhi mà liên lụy. Nếu đã cứu, thì phải cứu triệt để một chút! Do đó để ta làm ngươi, hiển nhiên thích hợp hơn! Ngươi không cảm thấy vậy sao?
- Thế nhưng....
- Ngươi đừng quan tâm nhiều, Cái này cũng không phải là ác nhân gì cả, nam hoan nữ ái, nhân chi thường tình. Mặc dù là ác nhân, ngươi là sư tỷ ta, giúp ngươi thì đã sao?
Dương Thiên Lôi nói xong liền chặt đứt liên hệ với Phong Linh Nhi, ánh mắt nhì về phía Phạm Quang Nhật.
Ánh mắt của Phạm Quang Nhật cũng sáng ngời nhìn Dương Thiên Lôi.
- Phạm gia gia, ngươi quản tốt bọn hắn là được rồi. Những thứ khác giao cho ta!
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngươi. . . Aizz. . . Ngươi rất mạnh, ngươi có thể tới cứu Linh Nhi, cũng không uổng công Linh nhi vì ngươi mà thủ khẩu như bình, nhưng ngươi không nên tới. . . Ngươi cho rằng dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi, có thể cứu đi Linh Nhi sao? Hay là. . . Ngươi có giúp đỡ?
- Không có.
- Cảnh giới của ngươi chỉ là Thần Đạo lục cấp, tuy rằng ta không biết khí tức của ngươi vì sao lại cường đại như thế, nhưng Diêm Trung Thiên liên thủ với Thánh nữ, có thể chém giết bất luận cao thủ Thần Đạo bát cấp nào trong nháy mặt, mặc dù là cao thủ Thần Đạo cửu cấp, bọn hắn cũng có lực đánh một trận, chỉ dựa vào ngươi thì thắng thế nào? Huống chi Thánh Quang chấp pháp đoàn của bọn hắn còn có mười tên cường giả Thần Đạo lục cấp, cùng với trăm tên cường giả Thần Đạo ngũ cấp, chỗ giam Linh Nhi đã bố trí xuống tầng tầng cấm chế, chỉ cần có một chút động tĩnh, Diêm Trung Thiên và thánh nữ sẽ hàng lâm ngay lập tức, ngươi. . . Đây hoàn toàn là đi tìm chết!
Phạm Quang Nhật nói xong thở dài một tiếng, bỗng nhiên trong mắt hiện lên một đạo tinh quang dừng ở trên người Dương Thiên Lôi nói tiếp:
- Đây đã là tử cục, chúng ta không có ai có thể may mắn tránh khỏi, nếu như. . . Ngươi thật muốn cứu chúng ta thì hãy dốc hết toàn lực đào tẩu đi! Nếu như có thể chạy đi, nhất định phải công bố chuyện của ngươi và Linh Nhi ra thiên hạ! Ta thấy niên kỉ hiện giờ của ngươi có lẽ còn nhỏ hơn cả Linh Nhi, nói không chừng một ngày nào đó, ngươi có báo thù cho chúng ta thì chúng ta cũng được nhắm mắt rồi. . .
- Ý tứ của Phạm gia gia là. . . Hai người bọn họ liên thủ có thực lực Thần Đạo cửu cấp?
Nghe được lời nói của Phạm Quang Nhật..., Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, nói.
- Không sai!
Đạt được câu trả lời khẳng định của Phạm Quang Nhật, Dương Thiên Lôi không thể không cân nhắc lại phương án cứu viện một lần nữa. Bởi vì Vũ Văn Tinh Diệu hiển nhiên không hiểu rõ bằng Phạm Quang Nhật.
Thần Đạo bát cấp hắn cũng không e ngại, nhưng nếu thật là Thần Đạo cửu cấp thì..., Dương Thiên Lôi lại tự tin, đó cũng không phải là cảnh giới hắn có thể chống lại
Hơn nữa theo lời nói vừa rồi của Phạm Quang Nhật, Dương Thiên Lôi cũng ý thức được, hắn hiện giờ nếu thu cả đám vào trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình thì tất nhiên sẽ bị phát giác, nếu vậy thì cũng không kịp cứu Phạm Linh Nhi, nhưng nếu như cứu Phạm Linh Nhi trước thì... sẽ trực tiếp kinh động đến Diêm Trung Thiên và thánh nữ, khi đó, những người này chỉ sợ sẽ phải gặp nạn.
- Khi nào bọn hắn động thủ?
Sau khi cân nhắc trong chốc lát, Dương Thiên Lôi đột nhiên hỏi.
- Bảy ngày sau chính là ngày Thương Viêm Phái hành hương, khí đó chúng ta sẽ bị chém giết, ngay cả nguyên thần cũng bị Thánh nữ và Diêm Trung Thiên luyện hóa, thông qua Thánh Quang Phổ Chiếu, trở thành năng lượng tu luyện của bọn hắn.
- Tất cả đệ tử du lịch bên ngoài của các ngươi đều quay về sao?
- Còn hơn mười người, hẳn sẽ quay lại trong một hai ngày gần đây. . . Aizzz. . .
Phạm Quang Nhật thở dài một tiếng nói:
- Nếu như có thể thì, lúc có người quay lại, ngươi liền toàn lực đào tẩu đi! Bảy ngày về sau, ta sẽ nói tin tức ngươi đã đến cho Linh Nhi, cũng để cho nàng an tâm mà đi. . .
Nghe được lời nói của Phạm Quang Nhật..., Dương Thiên Lôi cũng không nói gì thêm, mà trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại. Cùng lúc đó, một đạo thần niệm lập tức dung nhập vào thần kiếm trong đan điện, kêu rống lên, trọn vẹn chửi bậy thêm vài phút đồng hồ, hai lão già kia rốt cục không chịu nổi lời chửi bậy độc ác và sự uy hiếp của Dương Thiên Lôi, xuất ra thần niệm
- Thần Đạo cửu cấp có thể thắng không?
- Đạt được thạch đầu quang thuộc tính, có thể miễn cường đánh một trận, nhưng muốn chém giết thì không được. Bất quá, chiếu ngươi nói hai người bọn họ chẳng qua chỉ làThần Đạo bát cấp, chỉ khi nào liên thủ mới đạt đến Thần Đạo cửu cấp thì vẫn có thể thử xem sao. . .
- Vậy các ngươi có trợ giúp không?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Nhìn vào phân thương ngươi là cứu người nên cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng giúp đỡ ngươi. . . Bất quá, ngươi cái tên vô lại này, về sau phải tôn trọng chúng ta một chút!
- Việc này thì tạm thời có thể!
Dương Thiên Lôi nói xong thần niệm liền trực tiếp trở về vị trí cũ, mở mắt, lần nữa nhìn về phía Phạm Quang Nhật, nói:
- Phạm gia gia, Vũ Văn Tinh Diệu của Tinh Diệu Thương Hội đã từng muốn thu của ngươi một thạch đầu, đúng vậy không?
- Làm sao ngươi biết?
- Ta và Vũ Văn Tinh Diệu rất quen thuộc, thạch đầu kia giờ có ở trên người ngươi không?
- Không có, Diêm Trung Thiên biết được giá trị của thạch đầu kia, đã cầm đi!
Phạm Quang Nhật nói.
- Đáng tiếc. . . Xem ra chỉ có thể đi một bước cuối cùng rồi. . .
Dương Thiên Lôi có hơi thất vọng nói. Nói xong lại nhắm mắt, tâm thần lập tức đã tập trung vào Thủy Nguyên Tinh.
Sau nửa canh giờ, Dương Thiên Lôi mở mắt, thần sắc bình tĩnh mà cùng đợi. Hắn chưa từng vận dụng qua lực lượng của người khác, lúc này đây, vì tính mệnh của những người này, cũng vì "nghiệt duyên" của Phong Linh Nhi và Phạm Linh Nhi, không thể không vận dụng cổ lực lượng hắn có thể sử dụng. Đương nhiên, còn kém một bước cuối cùng.
. . .
Ba canh giờ sau, lúc kết giới lại mở ra, một gã cường giả Thần Đạo bị đẩy vào, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhắm mắt lại, phảng phất tiến vào trạng thái nhập định, khí tức cả người hoàn toàn biến mất. Mặc dù là Phạm Quang Nhật ngồi ở bên người Dương Thiên Lôi cũng không biết là cổ thân thể lúc này, đã không phải là chân thân của Dương Thiên Lôi nữa, mà là một ảo ảnh hoàn toàn do pháp lực ngưng tụ thành..
Mà Dương Thiên Lôi thì đã vô thành vô tức trốn ra khỏi cung điện. Sau khi phi hành rất nhanh ra khỏi ngàn dặm, mới ẩn nấp mà xé rách hư không, lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã đi tới Liệt Hỏa Thành.
Lúc đi vào tổng bộ của Tinh Diệu Thương Hội ở Liệt Hỏa Thành, thần niệm Dương Thiên Lôi khẽ động liền bắt được khí tức của Trần Thiến.
Dương Thiên Lôi cũng không làm kinh động Vũ Văn Tinh Diệu, trực tiếp vô thanh vô tức mà tiến nhập vào tầng cao nhất của phòng trọ, đi tới trước gian phòng của Trần Thiến.
- Dương công công, sao ngươi lại trở về? Không phải đi vài ngày sao?
Trần Thiến chỉ mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình, ngay cả nội y cũng không mang, tóc ướt sũng, hiển nhiên là vừa mới tắm xong, khuôn mặt đỏ bừng mang theo một tia kinh hỉ và kỳ quái, đột nhiên mở cửa ra, nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
- Tiểu Thiên, bản công công có chuyện muốn nhờ người hỗ trợ. Đi vào rồi nói!
Dương Thiên Lôi nghiêm trang nói, bất quá ánh mắt lại nhịn không được liếc qua bộ ngực thoạt nhìn rất phong quang, mềm mại của Trần Thiến, nói.
- Muốn bản tiểu tỷ hỗ trợ? Ngươi không phải thật sự muốn đối phó với Thương Viêm Phái đấy chứ?
Trần Thiến đương nhiên cũng nghĩ đến Dương Thiên Lôi nhất định là muốn tới Thương Viêm Phái làm việc, cho nên nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, liền hỏi.
- Ân. Vốn một mình ta đã đủ giải quyết, nhưng chưởng giáo chí tôn Diêm Trung Thiên của Thương Viêm Phái và thánh nữ liên thủ có được lực lực Thần Đạo cửu cấp! Hơn nữa, ta muốn cứu người, rất nhiều người, cho nên. . .
- Muốn giúp thế nào, ngươi nói đi!
Trần Thiến trông thấy bộ dạng của Dương Thiên Lôi, cũng không nói đùa nữa, sảng khoái nói.
- Hai gã cao thủ Thần Đạo cửu cấp, trễ nhất trong bảy ngày đến Nhật Thần Giáo, có thể làm được không?
- Không có vấn đề, ba ngày có thể đến!
Trần Thiến nói xong, mi tâm trực tiếp tản mát ra một đạo quang mang, trong tay nàng xuất hiện một mặt lệnh bài tản mát ra khí tức bàng bạc, thần niệm lập tức sáp nhập vào trong, trong chốc lát từng đạo sóng vấn thần bí chậm rãi phát ra từ đó!
- Ngươi trốn qua bên kia trước đi!
Trần Thiến nói với Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi biết rõ, đệ tử của đại gia tốc tất nhiên có phương pháp liên hệ với gia tộc, chỉ là hắn chưa từng thấy qua thôi. Giờ này khắc này cũng có chút hiếu kỳ, nghe được lời nói của Trần Thiến... vội vàng thu liễm khí tức của mình, đứng ở một gó khuất đối diện Trần Thiến.
Đúng lúc này, theo sự thúc dục của Trần Thiến, đạo đạo sóng vân lập tức tạo thành một màn sáng hình tròn bạch sắc, Dương Thiên Lôi bỏi vì đứng đối diện Trần Thiến, cho nên không cách nào trông thấy chính diện màn sáng, nhưng thoạt nhìn từ mặt sau, chính là một cái bạch sắc viên bàn.
Đúng lúc này, Trần Thiến lại làm ra một tư thế hư thánh với Dương Thiên Lôi, khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là, Trần Thiến vậy mà lại làm tóc của mình rối bới cả lên.
- Tiểu Thiến, làm sao vậy?
Một đạo thanh âm phiêu miễu bỗng nhiên truyền ra từ trong viên bàn.
- Gia gia. . . Nhanh tới cứu người ta a. . .
Trần Thiến vậy mà lại vểnh cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt ủy khuất nói. Tư thái tiểu nữ nhi kia, khiến Dương Thiên Lôi trông thấy mà có chút há hốc mồm. Thông qua ánh mắt của Trần Thiến, Dương Thiên Lôi đoán được phương hướng đối diện của Trần Thiến, trong viên bàn tất nhiên có ảnh tượng của gia gia nàng, giống như Thông Linh Kính của Thiên Đan Phong vậy, nhưng pháp bảo này của Trần Thiến hiển nhiên cao cấp hơn Thông Linh Kính nhiều. Cách vạn thiên tinh cầu cũng có thể liên lạc được.
- Làm sao vậy, cháu gái ngoan, tiểu tử kia khi dễ ngươi rồi sao? !
- À?
Nghe được lời của gia gia, Trần Thiến lập tức cả kinh, nói:
- Gia gia, ai nói cho ngươi? Ta không để yên cho hắn đâu!
- Tốt rồi tốt rồi, nói mau, chuyện gì? Nếu như là tiểu tử kia khi dễ ngươi, thì gia gia không quản được đâu, đó là chuyện riêng của ngươi. . .
Dương Thiên Lôi nghe được cũng á khẩu, tiểu tử kia là ai? Rõ ràng là đang nói bản suất ca a!
- Cái gì a, gia gia ngươi cũng đừng có làm loạn, người ta chỉ là theo hắn ra ngoài lịch lãm rèn luyện thôi. . . Không thèm thích hắn đâu. Gia gia, ngươi mau phái người đến a, tôn nữ bảo bối của ngươi bị người khi dễ đến chết rồi. . .
- Ai dám khi dễ tôn nữ bảo bối của ta? Nói! Muốn bao nhiêu người, tu vị gì?
- Ngươi xem rồi xử lý đi, người ta đang ở Thương Viêm Tinh, môn phái lớn nhất ở đây muốn khi dễ người ta! Bọn hắn có cao thủ Thần Đạo cửu cấp!
Trần Thiến nói.
- Tốt, một ngày liền đến! Tiểu Thiến, ngươi trước kiên nhẫn một chút a. . .
. . .
- Xong! Cảm tạ bản tiểu tỷ thế nào đây?
Sau khi Trần Thiến quyết đoán thu pháp bảo liên lạc, nhìn Dương Thiên Lôi vẻ mặt ngốc trệ, hỏi.
Dương Thiên Lôi trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đắc ý của Trần Thiến, bỗng nhiên toàn thân như đang run rẩy, khoa trương đến tận cùng mà run rẩy một hồi, dùng một loại thanh âm khiến Trần Thiến trực tiếp phát điên nói ra:
- Thiến Thiến, người ta bị khi phụ sỉ nhục rồi, ngươi bảo người ta phải cảm tạ ngươi thế nào đây? Nếu không. . . Người ta lấy thân báo đáp được không. . . A... A.... . .
Dương Thiên Lôi nói xong toàn thân lại khẽ run rẩy.
- Dương - Thiên - Lôi! ! !
Trần Thiến lập tức giận dữ, giương nanh múa vuốt đánh về phía Dương Thiên Lôi, tay tạo thành trảo, quơ quơ đôi bàn tay trắng như phấn, trong miệng còn phẫn nộ kêu:
- Ngươi cái tên công công chết tiệt này, lại giễu cợt bổn tiểu thư!
Trần Thiến đương nhiên biết rõ Dương Thiên Lôi là giễu cợt nàng làm nũng với gia gia. Theo Trần Thiến nghĩ thì chuyện này cũng không có gì, dù sao nàng cũng là cháu gái mà gia gia thương yêu nhất, đã quen làm nũng rồi. Chỉ là, đối với Dương Thiên Lôi mà nói, cô nàng chính là loại "Tiểu la lị hung hãn" a, bộ dàng làm nũng này xuất hiện trên người Trần Thiến, quả thật khiến Dương Thiên Lôi toàn thân run rẩy, nổi cả da gà!
Bởi vì sự tương phản này thật sự quá lớn.
Bất quá nói lại thì lúc cô nàng này làm nũng, quả thật khiến xương cốt người khác mềm nhũn.
- Tốt rồi tốt rồi, bản công công không cười nữa, ngươi tới gần ta làm gì....
Lúc ly khai...
- Bộ ngực của ngươi, đang nhảy a, ca sắp nhịn không được nữa rồi...
Tên gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này, một bên trốn tránh công kích của Trần Thiến, một bên trừng mắt nhìn bộ ngực no tròn của Trần Thiến vì vận động kịch liệt mà nảy lên nảy xuống, nói ra.
- Ngươi... cái tên hỗn đản này!
Khuôn mặt của Trần Thiến lập tức đỏ bừng, che lấy ngực của mình chạy vào trong phòng tắm.
- Thật là một tên đại sắc lang! Lúc nào cũng đùa giỡn nữ nhân! Linh nhi, đừng nhìn, hắn chính là cái đức hạnh này! Ngươi thấy nhiều rồi sẽ qua!
Lăng Hi nói với Phong Linh Nhi chút ngẩn người..
Phong Linh Nhi nhịn không nói ra trong óc Dương Thiên Lôi. Lúc này, Dương Thiên Lôi đã vì Phong Linh Nhi mà mở ra Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, Phong Linh Nhi cũng giống như Nguyễn Hi Vũ và Tiêu Như Mộng lúc trước, có thể dò xét hết thảy chuyện xung quanh Dương Thiên Lôi cũng có thể câu thông với hắn.
- Sư tỷ, bọn họ đều là người vô tội, vì nguyên âm chi thân của Phạm Linh Nhi mà liên lụy. Nếu đã cứu, thì phải cứu triệt để một chút! Do đó để ta làm ngươi, hiển nhiên thích hợp hơn! Ngươi không cảm thấy vậy sao?
- Thế nhưng....
- Ngươi đừng quan tâm nhiều, Cái này cũng không phải là ác nhân gì cả, nam hoan nữ ái, nhân chi thường tình. Mặc dù là ác nhân, ngươi là sư tỷ ta, giúp ngươi thì đã sao?
Dương Thiên Lôi nói xong liền chặt đứt liên hệ với Phong Linh Nhi, ánh mắt nhì về phía Phạm Quang Nhật.
Ánh mắt của Phạm Quang Nhật cũng sáng ngời nhìn Dương Thiên Lôi.
- Phạm gia gia, ngươi quản tốt bọn hắn là được rồi. Những thứ khác giao cho ta!
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngươi. . . Aizz. . . Ngươi rất mạnh, ngươi có thể tới cứu Linh Nhi, cũng không uổng công Linh nhi vì ngươi mà thủ khẩu như bình, nhưng ngươi không nên tới. . . Ngươi cho rằng dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi, có thể cứu đi Linh Nhi sao? Hay là. . . Ngươi có giúp đỡ?
- Không có.
- Cảnh giới của ngươi chỉ là Thần Đạo lục cấp, tuy rằng ta không biết khí tức của ngươi vì sao lại cường đại như thế, nhưng Diêm Trung Thiên liên thủ với Thánh nữ, có thể chém giết bất luận cao thủ Thần Đạo bát cấp nào trong nháy mặt, mặc dù là cao thủ Thần Đạo cửu cấp, bọn hắn cũng có lực đánh một trận, chỉ dựa vào ngươi thì thắng thế nào? Huống chi Thánh Quang chấp pháp đoàn của bọn hắn còn có mười tên cường giả Thần Đạo lục cấp, cùng với trăm tên cường giả Thần Đạo ngũ cấp, chỗ giam Linh Nhi đã bố trí xuống tầng tầng cấm chế, chỉ cần có một chút động tĩnh, Diêm Trung Thiên và thánh nữ sẽ hàng lâm ngay lập tức, ngươi. . . Đây hoàn toàn là đi tìm chết!
Phạm Quang Nhật nói xong thở dài một tiếng, bỗng nhiên trong mắt hiện lên một đạo tinh quang dừng ở trên người Dương Thiên Lôi nói tiếp:
- Đây đã là tử cục, chúng ta không có ai có thể may mắn tránh khỏi, nếu như. . . Ngươi thật muốn cứu chúng ta thì hãy dốc hết toàn lực đào tẩu đi! Nếu như có thể chạy đi, nhất định phải công bố chuyện của ngươi và Linh Nhi ra thiên hạ! Ta thấy niên kỉ hiện giờ của ngươi có lẽ còn nhỏ hơn cả Linh Nhi, nói không chừng một ngày nào đó, ngươi có báo thù cho chúng ta thì chúng ta cũng được nhắm mắt rồi. . .
- Ý tứ của Phạm gia gia là. . . Hai người bọn họ liên thủ có thực lực Thần Đạo cửu cấp?
Nghe được lời nói của Phạm Quang Nhật..., Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, nói.
- Không sai!
Đạt được câu trả lời khẳng định của Phạm Quang Nhật, Dương Thiên Lôi không thể không cân nhắc lại phương án cứu viện một lần nữa. Bởi vì Vũ Văn Tinh Diệu hiển nhiên không hiểu rõ bằng Phạm Quang Nhật.
Thần Đạo bát cấp hắn cũng không e ngại, nhưng nếu thật là Thần Đạo cửu cấp thì..., Dương Thiên Lôi lại tự tin, đó cũng không phải là cảnh giới hắn có thể chống lại
Hơn nữa theo lời nói vừa rồi của Phạm Quang Nhật, Dương Thiên Lôi cũng ý thức được, hắn hiện giờ nếu thu cả đám vào trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình thì tất nhiên sẽ bị phát giác, nếu vậy thì cũng không kịp cứu Phạm Linh Nhi, nhưng nếu như cứu Phạm Linh Nhi trước thì... sẽ trực tiếp kinh động đến Diêm Trung Thiên và thánh nữ, khi đó, những người này chỉ sợ sẽ phải gặp nạn.
- Khi nào bọn hắn động thủ?
Sau khi cân nhắc trong chốc lát, Dương Thiên Lôi đột nhiên hỏi.
- Bảy ngày sau chính là ngày Thương Viêm Phái hành hương, khí đó chúng ta sẽ bị chém giết, ngay cả nguyên thần cũng bị Thánh nữ và Diêm Trung Thiên luyện hóa, thông qua Thánh Quang Phổ Chiếu, trở thành năng lượng tu luyện của bọn hắn.
- Tất cả đệ tử du lịch bên ngoài của các ngươi đều quay về sao?
- Còn hơn mười người, hẳn sẽ quay lại trong một hai ngày gần đây. . . Aizzz. . .
Phạm Quang Nhật thở dài một tiếng nói:
- Nếu như có thể thì, lúc có người quay lại, ngươi liền toàn lực đào tẩu đi! Bảy ngày về sau, ta sẽ nói tin tức ngươi đã đến cho Linh Nhi, cũng để cho nàng an tâm mà đi. . .
Nghe được lời nói của Phạm Quang Nhật..., Dương Thiên Lôi cũng không nói gì thêm, mà trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại. Cùng lúc đó, một đạo thần niệm lập tức dung nhập vào thần kiếm trong đan điện, kêu rống lên, trọn vẹn chửi bậy thêm vài phút đồng hồ, hai lão già kia rốt cục không chịu nổi lời chửi bậy độc ác và sự uy hiếp của Dương Thiên Lôi, xuất ra thần niệm
- Thần Đạo cửu cấp có thể thắng không?
- Đạt được thạch đầu quang thuộc tính, có thể miễn cường đánh một trận, nhưng muốn chém giết thì không được. Bất quá, chiếu ngươi nói hai người bọn họ chẳng qua chỉ làThần Đạo bát cấp, chỉ khi nào liên thủ mới đạt đến Thần Đạo cửu cấp thì vẫn có thể thử xem sao. . .
- Vậy các ngươi có trợ giúp không?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Nhìn vào phân thương ngươi là cứu người nên cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng giúp đỡ ngươi. . . Bất quá, ngươi cái tên vô lại này, về sau phải tôn trọng chúng ta một chút!
- Việc này thì tạm thời có thể!
Dương Thiên Lôi nói xong thần niệm liền trực tiếp trở về vị trí cũ, mở mắt, lần nữa nhìn về phía Phạm Quang Nhật, nói:
- Phạm gia gia, Vũ Văn Tinh Diệu của Tinh Diệu Thương Hội đã từng muốn thu của ngươi một thạch đầu, đúng vậy không?
- Làm sao ngươi biết?
- Ta và Vũ Văn Tinh Diệu rất quen thuộc, thạch đầu kia giờ có ở trên người ngươi không?
- Không có, Diêm Trung Thiên biết được giá trị của thạch đầu kia, đã cầm đi!
Phạm Quang Nhật nói.
- Đáng tiếc. . . Xem ra chỉ có thể đi một bước cuối cùng rồi. . .
Dương Thiên Lôi có hơi thất vọng nói. Nói xong lại nhắm mắt, tâm thần lập tức đã tập trung vào Thủy Nguyên Tinh.
Sau nửa canh giờ, Dương Thiên Lôi mở mắt, thần sắc bình tĩnh mà cùng đợi. Hắn chưa từng vận dụng qua lực lượng của người khác, lúc này đây, vì tính mệnh của những người này, cũng vì "nghiệt duyên" của Phong Linh Nhi và Phạm Linh Nhi, không thể không vận dụng cổ lực lượng hắn có thể sử dụng. Đương nhiên, còn kém một bước cuối cùng.
. . .
Ba canh giờ sau, lúc kết giới lại mở ra, một gã cường giả Thần Đạo bị đẩy vào, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhắm mắt lại, phảng phất tiến vào trạng thái nhập định, khí tức cả người hoàn toàn biến mất. Mặc dù là Phạm Quang Nhật ngồi ở bên người Dương Thiên Lôi cũng không biết là cổ thân thể lúc này, đã không phải là chân thân của Dương Thiên Lôi nữa, mà là một ảo ảnh hoàn toàn do pháp lực ngưng tụ thành..
Mà Dương Thiên Lôi thì đã vô thành vô tức trốn ra khỏi cung điện. Sau khi phi hành rất nhanh ra khỏi ngàn dặm, mới ẩn nấp mà xé rách hư không, lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã đi tới Liệt Hỏa Thành.
Lúc đi vào tổng bộ của Tinh Diệu Thương Hội ở Liệt Hỏa Thành, thần niệm Dương Thiên Lôi khẽ động liền bắt được khí tức của Trần Thiến.
Dương Thiên Lôi cũng không làm kinh động Vũ Văn Tinh Diệu, trực tiếp vô thanh vô tức mà tiến nhập vào tầng cao nhất của phòng trọ, đi tới trước gian phòng của Trần Thiến.
- Dương công công, sao ngươi lại trở về? Không phải đi vài ngày sao?
Trần Thiến chỉ mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình, ngay cả nội y cũng không mang, tóc ướt sũng, hiển nhiên là vừa mới tắm xong, khuôn mặt đỏ bừng mang theo một tia kinh hỉ và kỳ quái, đột nhiên mở cửa ra, nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
- Tiểu Thiên, bản công công có chuyện muốn nhờ người hỗ trợ. Đi vào rồi nói!
Dương Thiên Lôi nghiêm trang nói, bất quá ánh mắt lại nhịn không được liếc qua bộ ngực thoạt nhìn rất phong quang, mềm mại của Trần Thiến, nói.
- Muốn bản tiểu tỷ hỗ trợ? Ngươi không phải thật sự muốn đối phó với Thương Viêm Phái đấy chứ?
Trần Thiến đương nhiên cũng nghĩ đến Dương Thiên Lôi nhất định là muốn tới Thương Viêm Phái làm việc, cho nên nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, liền hỏi.
- Ân. Vốn một mình ta đã đủ giải quyết, nhưng chưởng giáo chí tôn Diêm Trung Thiên của Thương Viêm Phái và thánh nữ liên thủ có được lực lực Thần Đạo cửu cấp! Hơn nữa, ta muốn cứu người, rất nhiều người, cho nên. . .
- Muốn giúp thế nào, ngươi nói đi!
Trần Thiến trông thấy bộ dạng của Dương Thiên Lôi, cũng không nói đùa nữa, sảng khoái nói.
- Hai gã cao thủ Thần Đạo cửu cấp, trễ nhất trong bảy ngày đến Nhật Thần Giáo, có thể làm được không?
- Không có vấn đề, ba ngày có thể đến!
Trần Thiến nói xong, mi tâm trực tiếp tản mát ra một đạo quang mang, trong tay nàng xuất hiện một mặt lệnh bài tản mát ra khí tức bàng bạc, thần niệm lập tức sáp nhập vào trong, trong chốc lát từng đạo sóng vấn thần bí chậm rãi phát ra từ đó!
- Ngươi trốn qua bên kia trước đi!
Trần Thiến nói với Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi biết rõ, đệ tử của đại gia tốc tất nhiên có phương pháp liên hệ với gia tộc, chỉ là hắn chưa từng thấy qua thôi. Giờ này khắc này cũng có chút hiếu kỳ, nghe được lời nói của Trần Thiến... vội vàng thu liễm khí tức của mình, đứng ở một gó khuất đối diện Trần Thiến.
Đúng lúc này, theo sự thúc dục của Trần Thiến, đạo đạo sóng vân lập tức tạo thành một màn sáng hình tròn bạch sắc, Dương Thiên Lôi bỏi vì đứng đối diện Trần Thiến, cho nên không cách nào trông thấy chính diện màn sáng, nhưng thoạt nhìn từ mặt sau, chính là một cái bạch sắc viên bàn.
Đúng lúc này, Trần Thiến lại làm ra một tư thế hư thánh với Dương Thiên Lôi, khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là, Trần Thiến vậy mà lại làm tóc của mình rối bới cả lên.
- Tiểu Thiến, làm sao vậy?
Một đạo thanh âm phiêu miễu bỗng nhiên truyền ra từ trong viên bàn.
- Gia gia. . . Nhanh tới cứu người ta a. . .
Trần Thiến vậy mà lại vểnh cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt ủy khuất nói. Tư thái tiểu nữ nhi kia, khiến Dương Thiên Lôi trông thấy mà có chút há hốc mồm. Thông qua ánh mắt của Trần Thiến, Dương Thiên Lôi đoán được phương hướng đối diện của Trần Thiến, trong viên bàn tất nhiên có ảnh tượng của gia gia nàng, giống như Thông Linh Kính của Thiên Đan Phong vậy, nhưng pháp bảo này của Trần Thiến hiển nhiên cao cấp hơn Thông Linh Kính nhiều. Cách vạn thiên tinh cầu cũng có thể liên lạc được.
- Làm sao vậy, cháu gái ngoan, tiểu tử kia khi dễ ngươi rồi sao? !
- À?
Nghe được lời của gia gia, Trần Thiến lập tức cả kinh, nói:
- Gia gia, ai nói cho ngươi? Ta không để yên cho hắn đâu!
- Tốt rồi tốt rồi, nói mau, chuyện gì? Nếu như là tiểu tử kia khi dễ ngươi, thì gia gia không quản được đâu, đó là chuyện riêng của ngươi. . .
Dương Thiên Lôi nghe được cũng á khẩu, tiểu tử kia là ai? Rõ ràng là đang nói bản suất ca a!
- Cái gì a, gia gia ngươi cũng đừng có làm loạn, người ta chỉ là theo hắn ra ngoài lịch lãm rèn luyện thôi. . . Không thèm thích hắn đâu. Gia gia, ngươi mau phái người đến a, tôn nữ bảo bối của ngươi bị người khi dễ đến chết rồi. . .
- Ai dám khi dễ tôn nữ bảo bối của ta? Nói! Muốn bao nhiêu người, tu vị gì?
- Ngươi xem rồi xử lý đi, người ta đang ở Thương Viêm Tinh, môn phái lớn nhất ở đây muốn khi dễ người ta! Bọn hắn có cao thủ Thần Đạo cửu cấp!
Trần Thiến nói.
- Tốt, một ngày liền đến! Tiểu Thiến, ngươi trước kiên nhẫn một chút a. . .
. . .
- Xong! Cảm tạ bản tiểu tỷ thế nào đây?
Sau khi Trần Thiến quyết đoán thu pháp bảo liên lạc, nhìn Dương Thiên Lôi vẻ mặt ngốc trệ, hỏi.
Dương Thiên Lôi trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đắc ý của Trần Thiến, bỗng nhiên toàn thân như đang run rẩy, khoa trương đến tận cùng mà run rẩy một hồi, dùng một loại thanh âm khiến Trần Thiến trực tiếp phát điên nói ra:
- Thiến Thiến, người ta bị khi phụ sỉ nhục rồi, ngươi bảo người ta phải cảm tạ ngươi thế nào đây? Nếu không. . . Người ta lấy thân báo đáp được không. . . A... A.... . .
Dương Thiên Lôi nói xong toàn thân lại khẽ run rẩy.
- Dương - Thiên - Lôi! ! !
Trần Thiến lập tức giận dữ, giương nanh múa vuốt đánh về phía Dương Thiên Lôi, tay tạo thành trảo, quơ quơ đôi bàn tay trắng như phấn, trong miệng còn phẫn nộ kêu:
- Ngươi cái tên công công chết tiệt này, lại giễu cợt bổn tiểu thư!
Trần Thiến đương nhiên biết rõ Dương Thiên Lôi là giễu cợt nàng làm nũng với gia gia. Theo Trần Thiến nghĩ thì chuyện này cũng không có gì, dù sao nàng cũng là cháu gái mà gia gia thương yêu nhất, đã quen làm nũng rồi. Chỉ là, đối với Dương Thiên Lôi mà nói, cô nàng chính là loại "Tiểu la lị hung hãn" a, bộ dàng làm nũng này xuất hiện trên người Trần Thiến, quả thật khiến Dương Thiên Lôi toàn thân run rẩy, nổi cả da gà!
Bởi vì sự tương phản này thật sự quá lớn.
Bất quá nói lại thì lúc cô nàng này làm nũng, quả thật khiến xương cốt người khác mềm nhũn.
- Tốt rồi tốt rồi, bản công công không cười nữa, ngươi tới gần ta làm gì....
Lúc ly khai...
- Bộ ngực của ngươi, đang nhảy a, ca sắp nhịn không được nữa rồi...
Tên gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này, một bên trốn tránh công kích của Trần Thiến, một bên trừng mắt nhìn bộ ngực no tròn của Trần Thiến vì vận động kịch liệt mà nảy lên nảy xuống, nói ra.
- Ngươi... cái tên hỗn đản này!
Khuôn mặt của Trần Thiến lập tức đỏ bừng, che lấy ngực của mình chạy vào trong phòng tắm.
- Thật là một tên đại sắc lang! Lúc nào cũng đùa giỡn nữ nhân! Linh nhi, đừng nhìn, hắn chính là cái đức hạnh này! Ngươi thấy nhiều rồi sẽ qua!
Lăng Hi nói với Phong Linh Nhi chút ngẩn người..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.