Chương 169: Ai Cũng Có Quá Khứ Riêng
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Hà Lộ nhíu mày: “Sao phải cảm ơn?”
“Vì đã hiểu cho anh.”
Lý Tư Mục bỗng nhiên tới đây gây chuyện, nếu là người khác, không chừng sẽ nháo nhào với anh một trận.
Nhưng Hà Lộ không như vậy, không chỉ lặng lẽ đứng sau anh, mà còn để anh giải quyết mọi chuyện, thậm chỉ biết anh lừa cô, nhưng cũng không để trong lòng.
Kể cả mẹ Hà, cũng chỉ hỏi anh một câu, lựa chọn quyết định tin tưởng anh…
Hà Lộ nhìn anh, biết anh không chỉ cảm ơn vì mình không giận dỗi vì lời nói dối kia.
“Thật ra thì… Em cũng không hiểu nhiều, chỉ nghĩ là ai cũng có quá khứ riêng, nếu em đi tính toán chuyện này thì bản thân cũng tự đi so đo với người khác thôi.”
Trình Diệu Khôn ngẩn người, không thể tin được Hà Lộ có thể nói ra những lời này.
“Ánh mắt gì đây?”
“Em… Đúng là suy nghĩ khác người thật đấy.”
“…”
Hà Lộ cạn lời, mẹ Hà đóng cửa xong cũng quay lại.
Hà Lộ lập tức hỏi: “Sao rồi ạ?”
“Con nhỏ kia vẫn còn ngồi khóc sướt mướt! Mẹ trực tiếp đóng cửa nhốt nó bên ngoài.”
Hà Lộ liếc nhìn Trình Diệu Khôn một cái, thấy anh rũ mắt hút thuốc, giơ tay gãi tóc.
“Mẹ, làm vậy có kì quá không?”
“Kỳ cái con khỉ! Con không biết lúc con nhỏ đó tới đây, làm bộ làm tịch như muốn đi bắt gian, mẹ còn tưởng…”
Mẹ Hà nói tới đây dừng lại, nhìn về phía Trình Diệu Khôn, “Khụ, Tiểu Trình à, cậu gọi cho Đỗ Khải nói không cần phiền cậu ấy chạy tới đây nữa đâu.”
“Đúng rồi, em quên mất.” Trình Diệu Khôn nói, vội vàng lấy di động ra, gọi điện cho Đỗ Khải.
Lúc này Đỗ Khải vừa ra tới cửa, thấy điện thoại Trình Diệu Khôn, vội vàng nghe máy.
“Anh Khôn, em ra cửa rồi, mười lăm phút nữa là tới.”
“À… Ý tao là, bọn chúng đi rồi, mày không cần tới nữa.”
“Hả?!”
“Tao nói là họ đi rồi…”
“Vãi đạn! Anh em cười chết em mất!”
Trình Diệu Khôn nhéo nhéo giữa hai mày: “Không có việc gì, bây giờ là 11 giờ rồi, mày mang họ tới chỗ nào ăn rồi báo địa chỉ cho tao, lát tao chạy qua.”
“Ặc… Cũng được.” Đỗ Khải nói: “Đúng rồi, mà có chuyện gì vậy?”
“Lát nữa nói, đợi tí nữa tao đến chỗ mày.”
“Vâng, vậy trước đi.”
“Ừ.”
Tắt điện thoại xong, trong lòng Trình Diệu Khôn thở phào, sau đó nhìn mẹ Hà đang ngồi trên ghế.
“Chị Lưu, chị có gì muốn nói với em không.”
“Hả, biết nói gì giờ, chỉ sợ cậu thấy bọn tôi thì liền xấu hổ thôi. Với lại sợ cái cô ở bên ngoài sẽ lại bám lấy cậu không buông.”
“À…” Trình Diệu Khôn có chút xấu hổ cười, giọng nói nhỏ dần.
“Chị Lưu, hôm nay xấu hổ với chị rồi.”
“Sao lại xấu hổ?”
“Gây phiền toái cho cả nhà chị…”
“Không cần khách sáo đâu.” Mẹ Hà nhìn qua nhìn lại, sau đó hỏi: “Đúng rồi, sao cô ta biết cậu ở đây?”
“Mấy ngày trước em có quay về để bán nhà, cùng lúc đó cũng đi ăn uống với bạn bè, nói họ biết về Tiểu Muội, cũng nói về việc sẽ ở đây lập nghiệp, chắc cô ta hỏi từ những người đó.”
Đừng tưởng mẹ Hà ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng vẫn cuồn cuộn sóng dữ.
Nghe Trình Diệu Khôn giải thích, sóng lớn trong lòng bà cũng tiêu tan bớt, nhưng nếu có chuyện gì, bà vẫn phải cân nhắc lại.
“Đúng rồi, Tiểu Trình, cô ta sẽ không tới đây một nữa chứ?”
“Em sẽ gọi cho anh trai cô ấy, để người trong nhà tự giải quyết.”
“Ừ, giải quyết được là tốt rồi, dù sao cũng là vì Tiểu Muội, nó không giỏi ứng phó những chuyện này, lỡ có ngày bọn họ lại tìm đến cửa mà tôi lại không có ở nhà… Thì… Cậu hiểu đó.”
“Em hiểu.”
Hà Lộ ngồi một bên nhíu mày, cảm giác mình đang bị khinh thường…
Sao cô không thể xử lý chứ?! Hơn nữa còn có thể xử lý mà không cần phải cãi nhau!
“Vì đã hiểu cho anh.”
Lý Tư Mục bỗng nhiên tới đây gây chuyện, nếu là người khác, không chừng sẽ nháo nhào với anh một trận.
Nhưng Hà Lộ không như vậy, không chỉ lặng lẽ đứng sau anh, mà còn để anh giải quyết mọi chuyện, thậm chỉ biết anh lừa cô, nhưng cũng không để trong lòng.
Kể cả mẹ Hà, cũng chỉ hỏi anh một câu, lựa chọn quyết định tin tưởng anh…
Hà Lộ nhìn anh, biết anh không chỉ cảm ơn vì mình không giận dỗi vì lời nói dối kia.
“Thật ra thì… Em cũng không hiểu nhiều, chỉ nghĩ là ai cũng có quá khứ riêng, nếu em đi tính toán chuyện này thì bản thân cũng tự đi so đo với người khác thôi.”
Trình Diệu Khôn ngẩn người, không thể tin được Hà Lộ có thể nói ra những lời này.
“Ánh mắt gì đây?”
“Em… Đúng là suy nghĩ khác người thật đấy.”
“…”
Hà Lộ cạn lời, mẹ Hà đóng cửa xong cũng quay lại.
Hà Lộ lập tức hỏi: “Sao rồi ạ?”
“Con nhỏ kia vẫn còn ngồi khóc sướt mướt! Mẹ trực tiếp đóng cửa nhốt nó bên ngoài.”
Hà Lộ liếc nhìn Trình Diệu Khôn một cái, thấy anh rũ mắt hút thuốc, giơ tay gãi tóc.
“Mẹ, làm vậy có kì quá không?”
“Kỳ cái con khỉ! Con không biết lúc con nhỏ đó tới đây, làm bộ làm tịch như muốn đi bắt gian, mẹ còn tưởng…”
Mẹ Hà nói tới đây dừng lại, nhìn về phía Trình Diệu Khôn, “Khụ, Tiểu Trình à, cậu gọi cho Đỗ Khải nói không cần phiền cậu ấy chạy tới đây nữa đâu.”
“Đúng rồi, em quên mất.” Trình Diệu Khôn nói, vội vàng lấy di động ra, gọi điện cho Đỗ Khải.
Lúc này Đỗ Khải vừa ra tới cửa, thấy điện thoại Trình Diệu Khôn, vội vàng nghe máy.
“Anh Khôn, em ra cửa rồi, mười lăm phút nữa là tới.”
“À… Ý tao là, bọn chúng đi rồi, mày không cần tới nữa.”
“Hả?!”
“Tao nói là họ đi rồi…”
“Vãi đạn! Anh em cười chết em mất!”
Trình Diệu Khôn nhéo nhéo giữa hai mày: “Không có việc gì, bây giờ là 11 giờ rồi, mày mang họ tới chỗ nào ăn rồi báo địa chỉ cho tao, lát tao chạy qua.”
“Ặc… Cũng được.” Đỗ Khải nói: “Đúng rồi, mà có chuyện gì vậy?”
“Lát nữa nói, đợi tí nữa tao đến chỗ mày.”
“Vâng, vậy trước đi.”
“Ừ.”
Tắt điện thoại xong, trong lòng Trình Diệu Khôn thở phào, sau đó nhìn mẹ Hà đang ngồi trên ghế.
“Chị Lưu, chị có gì muốn nói với em không.”
“Hả, biết nói gì giờ, chỉ sợ cậu thấy bọn tôi thì liền xấu hổ thôi. Với lại sợ cái cô ở bên ngoài sẽ lại bám lấy cậu không buông.”
“À…” Trình Diệu Khôn có chút xấu hổ cười, giọng nói nhỏ dần.
“Chị Lưu, hôm nay xấu hổ với chị rồi.”
“Sao lại xấu hổ?”
“Gây phiền toái cho cả nhà chị…”
“Không cần khách sáo đâu.” Mẹ Hà nhìn qua nhìn lại, sau đó hỏi: “Đúng rồi, sao cô ta biết cậu ở đây?”
“Mấy ngày trước em có quay về để bán nhà, cùng lúc đó cũng đi ăn uống với bạn bè, nói họ biết về Tiểu Muội, cũng nói về việc sẽ ở đây lập nghiệp, chắc cô ta hỏi từ những người đó.”
Đừng tưởng mẹ Hà ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng vẫn cuồn cuộn sóng dữ.
Nghe Trình Diệu Khôn giải thích, sóng lớn trong lòng bà cũng tiêu tan bớt, nhưng nếu có chuyện gì, bà vẫn phải cân nhắc lại.
“Đúng rồi, Tiểu Trình, cô ta sẽ không tới đây một nữa chứ?”
“Em sẽ gọi cho anh trai cô ấy, để người trong nhà tự giải quyết.”
“Ừ, giải quyết được là tốt rồi, dù sao cũng là vì Tiểu Muội, nó không giỏi ứng phó những chuyện này, lỡ có ngày bọn họ lại tìm đến cửa mà tôi lại không có ở nhà… Thì… Cậu hiểu đó.”
“Em hiểu.”
Hà Lộ ngồi một bên nhíu mày, cảm giác mình đang bị khinh thường…
Sao cô không thể xử lý chứ?! Hơn nữa còn có thể xử lý mà không cần phải cãi nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.