Chương 168: Cảm Ơn Em
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Lý Tư Mục rống xong, cô ta cắn môi trừng mắt, trong sảnh không còn bóng người, đôi tay nắm chặt vào nhau.
Một hồi sau, cơn giận dữ liền hóa thành đau buồn khổ sở, hình ảnh Trình Diệu Khôn ôm Hà Lộ vào lòng hiện lên trong đầu cô ta…
Cũng từng ôm cô ta như vậy… Nhưng bây giờ…
Người xưa có câu, đàn ông khi thay lòng thì đều lạnh lùng như vậy, trước kia dù có tốt đẹp ra sao, bây giờ còn gọi người tới đuổi cô ta đi!
Lý Tư Mục càng nghĩ càng đau lòng, trái tim ẩn ẩn đau đớn, cô ta chưa từng có cảm giác này…
“Ô —” Đầu gối cô ta mềm nhũn, cả người ngồi bệt xuống, cúi đầu khóc huhu.
Cô bạn thân thấy thế, cũng ngồi xổm xuống giúp cô ta nhặt túi xách lên rồi vỗ vỗ vai.
“Mục Mục, đừng khóc.”
“Huhu — vì sao vì sao vì sao chứ, tớ biết sai rồi mà… Toàn tâm toàn ý cố gắng hỏi chút tin tức của anh ấy, chạy tới tận đây để tìm… Mà anh ấy nỡ lòng nào… Đối xử với tớ như vậy…”
“…” Người bạn thân cạn lời.
Cô ta chỉ biết về chuyện của Lý Tư Mục và Lý Phong hơi có cảm tình với nhau, cũng biết Trình Diệu Khôn khi vừa mới ra tù liền đòi chia tay.
Nhưng cô ta chỉ nghĩ rằng hai người giận dỗi một thời gian, cũng không để ý đến chuyện này, nên khi Lý Tư Mục đến rủ cô ta đi tìm Trình Diệu Khôn, cô ta cũng sẵn sàng đi hỗ trợ.
Thậm chí trên đường đi còn nghe Lý Tư Mục kể Trình Diệu Khôn đang lập nghiệp ở đây, cô ta còn mắng lương tâm Trình Diệu Khôn bị chó ăn rồi, còn nghĩ Trình Diệu Khôn sẽ quay đầu xin lỗi Lý Tư Mục.
Nào ngờ khi Trình Diệu Khôn nói như vậy thì… Quá nhiều thông tin!
Thì ra Lý Tư Mục và Lý Phong không chỉ thân thiết, mà còn cùng Lý Nam làm loại chuyện kia…
Cô ta hối hận đi cùng Lý Tư Mục đến đây, hơn nữa bây giờ nên rời đi mới đúng! Ai biết Trình Diệu Khôn gọi người nào tới? Cô ta sợ chết đi được.
“Mục Mục, nếu không chúng ta đi rồi từ từ nói? Cậu ngồi ở đây…”
“Hu hu… Vì sao vì sao…”
“…Mục mục, cậu đừng như vậy, đứng lên trước đã.” Cô bạn thân túm cả người Lý Tư Mục kéo đi.
Lúc này, trong phòng mẹ Hà, hai mẹ con đang chụm đầu nhìn ra cửa sổ cố nhìn ra bên ngoài.
Mà Trình Diệu Khôn thì ngồi trên sô pha nhìn hai người, trong lòng vừa xấu hổ vừa cạn lời.
Anh hít sâu một hơi, rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, nghe giọng nói Hà Lộ nhẹ nhàng vang lên.
“A, đi rồi!”
“Không thấy được gì hết…”
“Mẹ, đừng có chen chứ.”
“Mẹ đứng ở đây không có thấy rõ!”
“…” Anh nhìn hai người đang xum xuê trước cửa sổ, liền cúi đầu rít sâu một hơi thuốc.
“A, đi thật rồi!” Mẹ Hà nói.
“Đúng không.”
“Mẹ đi đóng cửa.” Mẹ Hà thẳng lưng, xoay người đi ra khỏi phòng.
Lúc này Hà Lộ cũng xoay người lại, thấy sắc mặt Trình Diệu Khôn không tốt lắm, cô đi đến.
“Anh sao vậy?”
Trình Diệu Khôn hơi cười cười: “Không có gì.”
“Xạo, nhìn sắc mặt anh kém vô cùng.” Hơn nữa ban nãy anh rất hung dữ! Hồi đánh nhau với sáu người kia cũng chưa giận đến vậy!
Trình Diệu Khôn rũ mắt, lại hít sâu một hơi, anh nâng mắt lên nhìn về phía Hà Lộ.
“Em trách anh không?”
“Trách anh cái gì?”
“Nói dối em.”
Hà Lộ chớp mắt, lắc đầu: “Việc này cũng khó để nói ra lắm.”
Thấy Hà Lộ thật sự không để việc này trong lòng, tâm trạng Trình Diệu Khôn cũng dần thả lỏng.
“Cảm ơn em…”
Một hồi sau, cơn giận dữ liền hóa thành đau buồn khổ sở, hình ảnh Trình Diệu Khôn ôm Hà Lộ vào lòng hiện lên trong đầu cô ta…
Cũng từng ôm cô ta như vậy… Nhưng bây giờ…
Người xưa có câu, đàn ông khi thay lòng thì đều lạnh lùng như vậy, trước kia dù có tốt đẹp ra sao, bây giờ còn gọi người tới đuổi cô ta đi!
Lý Tư Mục càng nghĩ càng đau lòng, trái tim ẩn ẩn đau đớn, cô ta chưa từng có cảm giác này…
“Ô —” Đầu gối cô ta mềm nhũn, cả người ngồi bệt xuống, cúi đầu khóc huhu.
Cô bạn thân thấy thế, cũng ngồi xổm xuống giúp cô ta nhặt túi xách lên rồi vỗ vỗ vai.
“Mục Mục, đừng khóc.”
“Huhu — vì sao vì sao vì sao chứ, tớ biết sai rồi mà… Toàn tâm toàn ý cố gắng hỏi chút tin tức của anh ấy, chạy tới tận đây để tìm… Mà anh ấy nỡ lòng nào… Đối xử với tớ như vậy…”
“…” Người bạn thân cạn lời.
Cô ta chỉ biết về chuyện của Lý Tư Mục và Lý Phong hơi có cảm tình với nhau, cũng biết Trình Diệu Khôn khi vừa mới ra tù liền đòi chia tay.
Nhưng cô ta chỉ nghĩ rằng hai người giận dỗi một thời gian, cũng không để ý đến chuyện này, nên khi Lý Tư Mục đến rủ cô ta đi tìm Trình Diệu Khôn, cô ta cũng sẵn sàng đi hỗ trợ.
Thậm chí trên đường đi còn nghe Lý Tư Mục kể Trình Diệu Khôn đang lập nghiệp ở đây, cô ta còn mắng lương tâm Trình Diệu Khôn bị chó ăn rồi, còn nghĩ Trình Diệu Khôn sẽ quay đầu xin lỗi Lý Tư Mục.
Nào ngờ khi Trình Diệu Khôn nói như vậy thì… Quá nhiều thông tin!
Thì ra Lý Tư Mục và Lý Phong không chỉ thân thiết, mà còn cùng Lý Nam làm loại chuyện kia…
Cô ta hối hận đi cùng Lý Tư Mục đến đây, hơn nữa bây giờ nên rời đi mới đúng! Ai biết Trình Diệu Khôn gọi người nào tới? Cô ta sợ chết đi được.
“Mục Mục, nếu không chúng ta đi rồi từ từ nói? Cậu ngồi ở đây…”
“Hu hu… Vì sao vì sao…”
“…Mục mục, cậu đừng như vậy, đứng lên trước đã.” Cô bạn thân túm cả người Lý Tư Mục kéo đi.
Lúc này, trong phòng mẹ Hà, hai mẹ con đang chụm đầu nhìn ra cửa sổ cố nhìn ra bên ngoài.
Mà Trình Diệu Khôn thì ngồi trên sô pha nhìn hai người, trong lòng vừa xấu hổ vừa cạn lời.
Anh hít sâu một hơi, rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, nghe giọng nói Hà Lộ nhẹ nhàng vang lên.
“A, đi rồi!”
“Không thấy được gì hết…”
“Mẹ, đừng có chen chứ.”
“Mẹ đứng ở đây không có thấy rõ!”
“…” Anh nhìn hai người đang xum xuê trước cửa sổ, liền cúi đầu rít sâu một hơi thuốc.
“A, đi thật rồi!” Mẹ Hà nói.
“Đúng không.”
“Mẹ đi đóng cửa.” Mẹ Hà thẳng lưng, xoay người đi ra khỏi phòng.
Lúc này Hà Lộ cũng xoay người lại, thấy sắc mặt Trình Diệu Khôn không tốt lắm, cô đi đến.
“Anh sao vậy?”
Trình Diệu Khôn hơi cười cười: “Không có gì.”
“Xạo, nhìn sắc mặt anh kém vô cùng.” Hơn nữa ban nãy anh rất hung dữ! Hồi đánh nhau với sáu người kia cũng chưa giận đến vậy!
Trình Diệu Khôn rũ mắt, lại hít sâu một hơi, anh nâng mắt lên nhìn về phía Hà Lộ.
“Em trách anh không?”
“Trách anh cái gì?”
“Nói dối em.”
Hà Lộ chớp mắt, lắc đầu: “Việc này cũng khó để nói ra lắm.”
Thấy Hà Lộ thật sự không để việc này trong lòng, tâm trạng Trình Diệu Khôn cũng dần thả lỏng.
“Cảm ơn em…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.