Chương 167: Đúng! Dẫn Người Tới Đây
Vô Tội Quốc Độ
02/05/2023
Lý Tư Mục bị Trình Diệu Khôn quát lớn, cô ta không tin mở to mắt nhìn.
“Anh, anh dám quát em! Em chỉ muốn cùng anh nói chuyện nhưng anh lại lớn giọng với em?!”
“…” Trình Diệu Khôn tỏ vẻ không thể tin được.
Cô ta có vấn đề về não bộ à? Hay là quá tự tin với bản thân mình?
Anh đã nói đến vậy, cô ta vẫn còn bộ dạng như mình đang ban phước cho anh?!
“Đi đi.” Trình Diệu Khôn nhìn xuống cảm giác tức giận, giơ tay chỉ ra cửa, giọng nói giận dữ.
Lý Tư Mục nhìn anh, run run cắn môi, nước mắt tí tách rơi xuống.
Bạn thân Lý Tư Mục thấy thế, hơi nuốt nước bọt: “Anh Khôn, hay là anh…”
“Câm miệng cho ông đây!”
Trái tim nhỏ bé của cô bạn rụt lại, vội vàng im miệng.
Trình Diệu Khôn nhìn về phía Lý Tư Mục lần nữa: “Tôi nói một lần nữa, đi đi! Không chịu đi à?!”
“Không đi!” Lý Tư Mục khóc lóc rống lên.
Trình Diệu Khôn gật đầu, lấy di động ra, gọi cho Đỗ Khải.
Lý Tư Mục không biết anh gọi cho ai, nhưng trong lòng liền dự cảm xấu, khóc lóc gào lên.
“Anh gọi cho ai… Muốn gọi điện cho ai?!”
Trình Diệu Khôn không để ý đến cô ta, khi Đỗ Khải mới bắt máy liền nói: “Có người đến nhà nghỉ gây chuyện, là phụ nữ, tao không động tay được, mày mang mấy người tới đuổi người đi đi.”
“Gì cơ?!” Đỗ Khải đang mơ ngủ liền bật dậy, “Có người tới nhà nghỉ gây chuyện?!”
Lý Tư Mục nghe anh nói liền đơ người, không hề nghĩ anh sẽ gọi người đến đuổi cô ta đi!
Còn bạn thân Lý Tư Mục vốn nhút nhát, nghe vậy liền muốn chuồn đi!
Bị đuổi cũng không có vấn đề gì to, chủ yếu là ai mặt dày hơn mà thôi. Nhưng nơi này không phải địa bàn của mình, cô ta sợ lỡ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết!
“Đúng! Mày dẫn người tới đây đi!”
“Mẹ nó! Để em gọi người! Lâu nhất là nửa tiếng nữa sẽ có mặt!”
“Ừ.”
Trình Diệu Khôn tắt điện thoại, Lý Tư Mục cũng phục hồi tinh thần.
“Trình Diệu Khôn! Anh không cần phải tuyệt tình đến vậy chứ?!”
“Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện đâu, là cô ép tôi.”
“Em ép anh? Em chỉ muốn cùng anh nói chuyện cũng là ép sao?! Em yêu anh như vậy! Sao anh có thể đối xử với em như thế!”
Yêu? Trình Diệu Khôn chút nữa thì bị chọc cười, nhưng nếu không nói rõ, cô ta sẽ không nghe người khác nói gì.
“Cô muốn nghĩ sao thì tùy! Nửa tiếng nữa người của tôi sẽ tới, hoặc là các người tự đi, hoặc là để người của tôi ‘đưa’ các người đi!”
Trình Diệu Khôn dứt lời, nhìn về phía mẹ Hà: “Chị Lưu, không cần phải để ý cô ta, lát nữa Đỗ Khải sẽ dẫn người tới xử lý.”
Mẹ Hà đối với Trình Diệu Khôn cực kỳ vừa lòng, bà buông chân xuống, chậm rãi đứng lên.
“Đi, về phòng có điều hòa mát mẻ, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”
Trình Diệu Khôn gật đầu, giơ tay khoác lên vai Hà Lộ đi đằng sau mẹ Hà.
Lý Tư Mục khóc đến rối tinh rối mù không cam lòng nhìn bóng lưng anh: “Trình Diệu Khôn! Trình Diệu Khôn —”
Trình Diệu Khôn không quay đầu, Hà Lộ bị anh đưa vào trong chính sảnh mới ngoảnh đầu lại.
Giờ phút này lớp trang điểm trên mặt Lý Tư Mục bị chảy ra, đầu tóc rối loạn, hoàn toàn không giống với cái người cao cao tại thượng ban nãy, bây giờ cô ta trông vô cùng chật vật.
Cô nhìn Lý Tư Mục đáng thương càng thấy có hơi xấu hổ, trái tim như được người ta rót mật vào.
Tựa như muốn để cho bản thân chút mặt mũi, cô ta tiếp tục gào thét tên Trình Diệu Khôn.
“Trình Diệu Khôn! Lý Tư Mục tôi không dễ dàng tha thứ đâu! Anh chờ hối hận đi! Về sau đừng quay về cầu xin tôi!”
Lúc này đã đi đến khúc cua, Trình Diệu Khôn nghe được những lời này trợn trắng mắt.
Mẹ Hà đi đằng trước cười cười: “Còn dám mò mặt tới đây, giờ lại kêu người ta trở về cầu xin? Đúng là hài chết đi được!”
“Anh, anh dám quát em! Em chỉ muốn cùng anh nói chuyện nhưng anh lại lớn giọng với em?!”
“…” Trình Diệu Khôn tỏ vẻ không thể tin được.
Cô ta có vấn đề về não bộ à? Hay là quá tự tin với bản thân mình?
Anh đã nói đến vậy, cô ta vẫn còn bộ dạng như mình đang ban phước cho anh?!
“Đi đi.” Trình Diệu Khôn nhìn xuống cảm giác tức giận, giơ tay chỉ ra cửa, giọng nói giận dữ.
Lý Tư Mục nhìn anh, run run cắn môi, nước mắt tí tách rơi xuống.
Bạn thân Lý Tư Mục thấy thế, hơi nuốt nước bọt: “Anh Khôn, hay là anh…”
“Câm miệng cho ông đây!”
Trái tim nhỏ bé của cô bạn rụt lại, vội vàng im miệng.
Trình Diệu Khôn nhìn về phía Lý Tư Mục lần nữa: “Tôi nói một lần nữa, đi đi! Không chịu đi à?!”
“Không đi!” Lý Tư Mục khóc lóc rống lên.
Trình Diệu Khôn gật đầu, lấy di động ra, gọi cho Đỗ Khải.
Lý Tư Mục không biết anh gọi cho ai, nhưng trong lòng liền dự cảm xấu, khóc lóc gào lên.
“Anh gọi cho ai… Muốn gọi điện cho ai?!”
Trình Diệu Khôn không để ý đến cô ta, khi Đỗ Khải mới bắt máy liền nói: “Có người đến nhà nghỉ gây chuyện, là phụ nữ, tao không động tay được, mày mang mấy người tới đuổi người đi đi.”
“Gì cơ?!” Đỗ Khải đang mơ ngủ liền bật dậy, “Có người tới nhà nghỉ gây chuyện?!”
Lý Tư Mục nghe anh nói liền đơ người, không hề nghĩ anh sẽ gọi người đến đuổi cô ta đi!
Còn bạn thân Lý Tư Mục vốn nhút nhát, nghe vậy liền muốn chuồn đi!
Bị đuổi cũng không có vấn đề gì to, chủ yếu là ai mặt dày hơn mà thôi. Nhưng nơi này không phải địa bàn của mình, cô ta sợ lỡ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết!
“Đúng! Mày dẫn người tới đây đi!”
“Mẹ nó! Để em gọi người! Lâu nhất là nửa tiếng nữa sẽ có mặt!”
“Ừ.”
Trình Diệu Khôn tắt điện thoại, Lý Tư Mục cũng phục hồi tinh thần.
“Trình Diệu Khôn! Anh không cần phải tuyệt tình đến vậy chứ?!”
“Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện đâu, là cô ép tôi.”
“Em ép anh? Em chỉ muốn cùng anh nói chuyện cũng là ép sao?! Em yêu anh như vậy! Sao anh có thể đối xử với em như thế!”
Yêu? Trình Diệu Khôn chút nữa thì bị chọc cười, nhưng nếu không nói rõ, cô ta sẽ không nghe người khác nói gì.
“Cô muốn nghĩ sao thì tùy! Nửa tiếng nữa người của tôi sẽ tới, hoặc là các người tự đi, hoặc là để người của tôi ‘đưa’ các người đi!”
Trình Diệu Khôn dứt lời, nhìn về phía mẹ Hà: “Chị Lưu, không cần phải để ý cô ta, lát nữa Đỗ Khải sẽ dẫn người tới xử lý.”
Mẹ Hà đối với Trình Diệu Khôn cực kỳ vừa lòng, bà buông chân xuống, chậm rãi đứng lên.
“Đi, về phòng có điều hòa mát mẻ, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”
Trình Diệu Khôn gật đầu, giơ tay khoác lên vai Hà Lộ đi đằng sau mẹ Hà.
Lý Tư Mục khóc đến rối tinh rối mù không cam lòng nhìn bóng lưng anh: “Trình Diệu Khôn! Trình Diệu Khôn —”
Trình Diệu Khôn không quay đầu, Hà Lộ bị anh đưa vào trong chính sảnh mới ngoảnh đầu lại.
Giờ phút này lớp trang điểm trên mặt Lý Tư Mục bị chảy ra, đầu tóc rối loạn, hoàn toàn không giống với cái người cao cao tại thượng ban nãy, bây giờ cô ta trông vô cùng chật vật.
Cô nhìn Lý Tư Mục đáng thương càng thấy có hơi xấu hổ, trái tim như được người ta rót mật vào.
Tựa như muốn để cho bản thân chút mặt mũi, cô ta tiếp tục gào thét tên Trình Diệu Khôn.
“Trình Diệu Khôn! Lý Tư Mục tôi không dễ dàng tha thứ đâu! Anh chờ hối hận đi! Về sau đừng quay về cầu xin tôi!”
Lúc này đã đi đến khúc cua, Trình Diệu Khôn nghe được những lời này trợn trắng mắt.
Mẹ Hà đi đằng trước cười cười: “Còn dám mò mặt tới đây, giờ lại kêu người ta trở về cầu xin? Đúng là hài chết đi được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.