Khanh Bổn Giai Nhân, Nề Hà Mắt Mù
Chương 3:
Vân Thượng Gia Tử
05/06/2021
【 Mười bốn 】
Công tử không đành lòng nói điều gì.
Giáo chủ liền kiên trì cho rằng mình có bảo bảo.
Ban ngày thích vuốt bụng cẩn thận nhìn chằm chằm, còn hay kéo tay công tử áp lên trên: “Ta cảm thấy bụng dưới ấm áp, nhất định là bảo bảo đạp chân muốn lớn lên.”
Công tử cười nhạt, cầm lấy chén thuốc: “Ngoan, uống thuốc nào.”
Giáo chủ nháy mắt: “Là thuốc dưỡng thai sao?”
“... Ừm.”
Vì thế càng nghe lời phối hợp.
Bởi vì tính tình đại biến chuyển, chuyện trong giáo cũng giao cho tâm phúc ngày xưa đi xử lý.
Tiết cuối hạ.
Dẫn người rời khỏi Ma giáo, đi nơi khác ngắm cảnh giải sầu.
Giáo chủ trước sau ngoan ngoãn dính ở cạnh công tử, một tấc không rời.
Công tử khôi phục tự do năm xưa, bên người lại mang theo một chú nai con vâng lời.
Nai con muốn đến nơi nào xem cảnh náo nhiệt, công tử liền dẫn y tới đó.
Đối phương không bao giờ trông chừng hắn nghiêm ngặt, ghen ghét đa nghi.
Cái vị hung ác ban đêm kia cũng dần không xuất hiện nữa.
Trong ánh nến vàng ấm áp, nắm tay công tử sờ vào bụng, cõi lòng đầy chờ mong hỏi: “Ngươi sờ thử nè, hôm nay bảo bảo đã lớn thêm chút có phải không?”
“Ừ.” Công tử dém góc chăn cho y.
Trong lòng nai con khẩn trương: “Nhưng ta nỗ lực ăn nhiều như vậy, mà bảo bảo vẫn cứ nhỏ xíu... Ta rất sợ nó sẽ không cần ta... Ta rất thích nó nha...”
“Ngoan,” Công tử ôm người vào ngực, đáy lòng chua xót, vuốt đầu đối phương an ủi, “Khuynh Tâm của ta là tốt nhất, không cần nghĩ nhiều, ta trước sau đều muốn ngươi.”
【 Mười lăm 】
Cứ thế qua mấy tháng.
Công tử trợ giúp giáo chủ điều trị tốt nội lực.
Nhưng thần trí người nọ không hề chuyển biến khá hơn.
Vẫn là nai con với đôi mắt sạch sẽ, thời thời khắc khắc muốn dán dính lấy hắn.
Khi mùa đông bắt đầu.
Bọn họ tạm trú tại nhà riêng của Tiêu thị ở tòa thành bên sông.
Công tử mỗi ngày kiên trì dậy sớm luyện võ như cũ, trở về lúc tuyết mịn đã rơi, bay lả tả.
Bước chân im lặng dừng trước viện, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng tranh chấp.
Là giáo chủ khoác áo lông chồn đã rời giường, tay ôm đầu gối ngồi co ro cạnh lò than.
Một thanh âm lạnh băng nói: “Ngươi xem bộ dáng hiện tại của ngươi đi! Khác gì con chó vẫy đuôi đâu hả! Đồi bại!”
Thanh âm kia bỗng trở về vô tội: “Ngươi đừng mắng ta như vậy, ta, ta chỉ là muốn ở bên Tiêu ca ca...”
Lạnh băng: “Câm miệng! Tới bây giờ ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao! Đó chính là tên súc sinh vô tâm vô tình!”
Vô tội: “Không phải... rõ ràng là ngươi làm sai, ngươi ép hắn quá chặt, nên hắn mới không thích ngươi, hiện tại ta ngoan ngoãn, hắn liền đối xử với ta rất tốt.”
Lạnh băng cười nhạo: “Đối xử với ngươi rất tốt?! Sợ rằng coi ngươi thành lũ mèo lũ chó đáng thương ngoài kia rồi đó! Ngươi còn dám nói hắn thích ngươi?”
Vô tội: “Nhưng, nhưng ta mang bảo bảo của hắn, có bảo bảo bọn ta về sau nhất định tốt hơn, ngươi đừng cản trở ta được không? Hắn không thích ngươi, nếu ta cũng bị không thích lây thì thật không xong...”
Lạnh băng trở nên phẫn nộ, lạnh giọng quát lớn: “Ngươi câm miệng!! Đồ đê tiện!”
Lò than bị đánh nghiêng.
Một người tóc dài rối tung liền vọt ra, hàn khí đập vào mặt, nhìn công tử đứng giữa làn bông tuyết phiêu phiêu.
“Khuynh Tâm...” Đôi mắt đã từng phong lưu đa tình nay bình tĩnh nhìn y, hàm súc thâm tình.
Lời chưa dứt đã bị giáo chủ một chiêu đánh úp lại, công tử khó khăn nghiêng người né qua, còn giáo chủ đã nhảy khỏi đầu tường, biến mất không bóng dáng.
“Khuynh Tâm!!”
【 Mười sáu 】
Công tử quay đầu đuổi theo, lại không tìm được tung tích.
Cho đến buổi tối, một phi tiêu xuyên qua cửa sổ, hẹn gặp công tử tại thuyền hoa cạnh bờ sông.
Đêm lạnh tuyết bay tán loạn, ngọn đèn dầu trước boong thuyền chiếu sáng lập lòe.
Nữ tử báo thù bắt cóc giáo chủ bước ra từ trong đám người, cười một tiếng: “Tiêu lang, vẫn khỏe chứ?”
Giáo chủ bên kia lại thành nai con ngây thơ, ánh mắt tha thiết nhìn công tử, im lặng không lên tiếng.
Toàn thân y bị trói gô, áo khoác lông chồn cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn một thân áo xanh đơn bạc, chân trần, trên cổ run bần bật bị kề chủy thủ lóe ánh sáng lạnh.
Hai tròng mắt rưng rưng, không thốt nên lời.
Nhìn công tử tiến lên trước hai bước.
Tay nử tử dùng thêm hai phần lực, cười lạnh: “Xem tay ngươi nhanh hay là đao ta mau?”
Nương theo ánh lửa, công tử bấy giờ mới thấy rõ cô gái mình từng quen biết lúc xưa, má phải nàng loang lỗ đan xen vài vết sẹo dữ tợn.
Nàng dùng đôi lời ít ỏi, ôm hận kể về tình cảnh chật vật mấy năm qua.
Sau khi bị Cố Khuynh Tâm như mèo vờn chuột mà tìm mọi cách đùa bỡn, sợ tới mức thần hồn nát thần tính trốn vào Phong Tuyết lâu – chốn ăn thịt người không nhả xương để cầu xin sự che chở. Chịu đủ luyện ngục, hôm nay thoát ra liền muốn tính sổ lên đầu kẻ đầu sỏ.
Nỗi hận nàng dành cho Cố Khuynh Tâm, há một đao là có thể giải quyết?
Nàng cười khanh khách nói: “Ta biết mình không phải đối thủ của Tiêu lang, giáo chủ hoa dung nguyệt mạo, tổn thương thân thể y tất nhiên tâm ngươi cũng đau, cho nên... chi bằng ngươi trả nợ thay y nhé?”
Công tử: “Trả thế nào?”
Giọng nữ tử căm hận: “Trên mặt ta bị rạch năm đao, ngươi thấy nên trả thế nào?”
Giang hồ đệ nhất Tiêu công tử tuy rằng phong lưu tùy tiện, nhưng chỉ cần rung động, trong xương cốt vẫn rất coi trọng tình ý.
Ai đúng ai sai, hắn hiển nhiên hiểu rõ.
Chuôi kiếm vừa động, kiếm quang đã lóe lên trên mặt.
Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức xuất hiện một vệt hồng tinh tế, ngay bên má phải, rồi sau đó chậm rãi rướm ra máu loãng đỏ tươi, dọc theo gò má cuồn cuộn chảy xuống.
Mà đây chỉ mới là đao đầu tiên.
Khiến giáo chủ nhìn, tâm tựa đao cắt.
Đao thứ hai rơi xuống, trong lòng càng đau đến sống không bằng chết.
【 Mười bảy 】
Đao thứ ba sắp hạ thủ.
Công tử lại lật cổ tay, mũi kiếm trong giây lát đã vọt đến trước mắt nữ tử.
Hắn vốn định thực hiện lời hứa của mình, nhưng người ta là có chuẩn bị mà tới!
Một phen lợi kiếm đâm ngang ngăn chặn kiếm phong sắc bén của công tử, mà chỉ làm đứt mấy sợi tóc của nữ tử.
Giáo chủ được công tử đoạt về trong ngực.
Không có kiếm Kỳ Tuyết, Tạ Phi Sương chẳng qua chỉ là một thanh niên biết võ công bình thường, công tử vài chiêu đã thoát khỏi dây dưa của hắn.
Sau đó có một người dùng roi tham gia vào.
Khi hai bên tách ra, người nọ ngạo nghễ đứng trên đầu thuyền.
Lâu chủ Phong Tuyết lâu từng bị công tử làm trọng thương, thiếu chút nữa phế toàn bộ võ công.
Hiện giờ nhân cơ hội thuộc hạ báo thù, chạy đến cùng giúp sức.
Bọn họ chỉ là lũ đạo chích chuột nhắt, vốn tùy thời mà hành động, nay nghe từ đệ đệ của nữ tử bên kia kể về chuyện gút mắt tình yêu của hai kẻ này, sao có thể không tới xem náo nhiệt chứ? Gã thích nhất chính là tiết mục bắt người uy hiếp, chậm rãi tra tấn.
Bốn phía thuyền hoa đã bày thiên la địa võng, chờ khi chim chóc giương cánh bay cao, lập tức chết không toàn thây.
Trên boong tàu nho nhỏ bỗng xuất hiện rất nhiều bóng người.
Một người động thân, nháy mắt mưa gió giang hồ.
Công tử nhất mực che chở giáo chủ, không cho kiếm quang tổn thương y mảy may.
Gương mặt ấm áp bắn ra những vệt máu, ánh mắt giáo chủ ngơ ngác si ngốc, phát hiện là máu trên má người nọ cuồn cuộn chảy xuống.
Trong lòng có âm thanh đang khóc lóc cầu xin: Ngươi xuất hiện đi! Xuất hiện đi! Hắn bị thương! Là ta vô năng, ta không cần hắn! Ta đưa hắn cho ngươi! Ngươi mau ra giúp hắn đi!
Thứ nghe được lại là tiếng nói ôn nhu của công tử: “Khuynh Tâm, đừng sợ.”
Người này luôn như vậy.
Thoạt trông không tim không phổi, ngang ngược phóng túng, mang toàn bộ gan ruột cho hắn cũng bị hắn cự tuyệt.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt lại rất trọng tình.
Bản thân hận bộ dáng ấy cực kỳ, hận không thể nhốt người tại địa bàn của mình, mới có thể an tâm độc chiếm hưởng thụ ôn nhu của hắn.
Hận vô cùng, si mê vô cùng.
Có lẽ lần sơ ngộ nơi trà lâu năm đó, người nọ phất tay áo thay y chặn cái ly bay đến: “Cẩn thận!”
Cười khanh khách nhìn y nói: “Mỹ nhân đoán xem ta sẽ xử lý đám đăng đồ tử khinh bạc ngươi thế nào đây?”
Liền biết hắn không có ý tốt, cũng bị đánh bại bởi nét cười thong dong trong ánh mắt kia, Cố Khuynh Tâm.*
(*) Chỗ này tác giả chơi chữ, Cố Khuynh Tâm là tên của thụ, đồng thời có nghĩa là "ngoảnh đầu đã yêu".
Trong giây lát hôm nay.
Nếu không từ mưa gió giang hồ mở một đường máu, làm sao có thể nắm tay người yêu, bừa bãi tiêu dao?
【 Mười tám 】
Hai người liên thủ, sóng vai chém giết.
Chờ khi thu xếp xong cục diện thì trời đã hừng đông.
Giáo chủ hung hăng rút lợi kiếm ra khỏi thân kẻ khác, máu bắn tung tóe.
Vừa nhấc ánh mắt lơ đãng, liền đối diện với mi mục của người nọ.
Chẳng biết vì sao lập tức hoảng hốt! Thần sắc trên mặt càng thêm tàn nhẫn, trở tay đánh thương một người, nhảy lên mạn thuyền chạy trối chết.
...
Sáng sớm đầu đông.
Công tử tìm người không có kết quả, biểu tình mờ mịt trở về nhà riêng.
Miệng vết thương trên mặt đọng máu tươi, trông rất khủng bố, nhưng hắn chẳng hề hay biết.
Chưa bước vào cửa, lại thấy từ chỗ rẽ đầu đường đi ra một thân ảnh mặc áo xanh.
Quần áo người nọ đơn bạc, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn nước tha thiết nhìn công tử đứng trước cửa, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt hắn liền giống như đạt được thỏa mãn cực đại. Bản thân chân trần đứng trên tuyết, lạnh đến toàn thân run rẩy cũng tựa hồ chẳng sá gì.
“Khuynh Tâm!” Công tử kinh hỉ ôm người vào ngực.
Tay sờ mặt y có hơi phát run.
Hai người chật vật gặp lại nhau, trong mắt là thiên ngôn vạn ngữ.
Giáo chủ thật cẩn thận nhẹ nhàng kêu một câu: “Tiêu ca ca...”
Công tử cứng đờ: “... Khuynh Tâm?”
Giáo chủ rũ mắt, chui đầu vào lồng ngực ấm áp của công tử: “Tiêu ca ca, vừa rồi không phải ta cố ý đâu... Ngươi đừng không cần ta...”
Công tử thở dài, không khỏi ôm người càng chặt hơn: “Ta biết, bất kể ngươi thành cái dạng gì ta đều thích ngươi.”
Công tử không đành lòng nói điều gì.
Giáo chủ liền kiên trì cho rằng mình có bảo bảo.
Ban ngày thích vuốt bụng cẩn thận nhìn chằm chằm, còn hay kéo tay công tử áp lên trên: “Ta cảm thấy bụng dưới ấm áp, nhất định là bảo bảo đạp chân muốn lớn lên.”
Công tử cười nhạt, cầm lấy chén thuốc: “Ngoan, uống thuốc nào.”
Giáo chủ nháy mắt: “Là thuốc dưỡng thai sao?”
“... Ừm.”
Vì thế càng nghe lời phối hợp.
Bởi vì tính tình đại biến chuyển, chuyện trong giáo cũng giao cho tâm phúc ngày xưa đi xử lý.
Tiết cuối hạ.
Dẫn người rời khỏi Ma giáo, đi nơi khác ngắm cảnh giải sầu.
Giáo chủ trước sau ngoan ngoãn dính ở cạnh công tử, một tấc không rời.
Công tử khôi phục tự do năm xưa, bên người lại mang theo một chú nai con vâng lời.
Nai con muốn đến nơi nào xem cảnh náo nhiệt, công tử liền dẫn y tới đó.
Đối phương không bao giờ trông chừng hắn nghiêm ngặt, ghen ghét đa nghi.
Cái vị hung ác ban đêm kia cũng dần không xuất hiện nữa.
Trong ánh nến vàng ấm áp, nắm tay công tử sờ vào bụng, cõi lòng đầy chờ mong hỏi: “Ngươi sờ thử nè, hôm nay bảo bảo đã lớn thêm chút có phải không?”
“Ừ.” Công tử dém góc chăn cho y.
Trong lòng nai con khẩn trương: “Nhưng ta nỗ lực ăn nhiều như vậy, mà bảo bảo vẫn cứ nhỏ xíu... Ta rất sợ nó sẽ không cần ta... Ta rất thích nó nha...”
“Ngoan,” Công tử ôm người vào ngực, đáy lòng chua xót, vuốt đầu đối phương an ủi, “Khuynh Tâm của ta là tốt nhất, không cần nghĩ nhiều, ta trước sau đều muốn ngươi.”
【 Mười lăm 】
Cứ thế qua mấy tháng.
Công tử trợ giúp giáo chủ điều trị tốt nội lực.
Nhưng thần trí người nọ không hề chuyển biến khá hơn.
Vẫn là nai con với đôi mắt sạch sẽ, thời thời khắc khắc muốn dán dính lấy hắn.
Khi mùa đông bắt đầu.
Bọn họ tạm trú tại nhà riêng của Tiêu thị ở tòa thành bên sông.
Công tử mỗi ngày kiên trì dậy sớm luyện võ như cũ, trở về lúc tuyết mịn đã rơi, bay lả tả.
Bước chân im lặng dừng trước viện, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng tranh chấp.
Là giáo chủ khoác áo lông chồn đã rời giường, tay ôm đầu gối ngồi co ro cạnh lò than.
Một thanh âm lạnh băng nói: “Ngươi xem bộ dáng hiện tại của ngươi đi! Khác gì con chó vẫy đuôi đâu hả! Đồi bại!”
Thanh âm kia bỗng trở về vô tội: “Ngươi đừng mắng ta như vậy, ta, ta chỉ là muốn ở bên Tiêu ca ca...”
Lạnh băng: “Câm miệng! Tới bây giờ ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao! Đó chính là tên súc sinh vô tâm vô tình!”
Vô tội: “Không phải... rõ ràng là ngươi làm sai, ngươi ép hắn quá chặt, nên hắn mới không thích ngươi, hiện tại ta ngoan ngoãn, hắn liền đối xử với ta rất tốt.”
Lạnh băng cười nhạo: “Đối xử với ngươi rất tốt?! Sợ rằng coi ngươi thành lũ mèo lũ chó đáng thương ngoài kia rồi đó! Ngươi còn dám nói hắn thích ngươi?”
Vô tội: “Nhưng, nhưng ta mang bảo bảo của hắn, có bảo bảo bọn ta về sau nhất định tốt hơn, ngươi đừng cản trở ta được không? Hắn không thích ngươi, nếu ta cũng bị không thích lây thì thật không xong...”
Lạnh băng trở nên phẫn nộ, lạnh giọng quát lớn: “Ngươi câm miệng!! Đồ đê tiện!”
Lò than bị đánh nghiêng.
Một người tóc dài rối tung liền vọt ra, hàn khí đập vào mặt, nhìn công tử đứng giữa làn bông tuyết phiêu phiêu.
“Khuynh Tâm...” Đôi mắt đã từng phong lưu đa tình nay bình tĩnh nhìn y, hàm súc thâm tình.
Lời chưa dứt đã bị giáo chủ một chiêu đánh úp lại, công tử khó khăn nghiêng người né qua, còn giáo chủ đã nhảy khỏi đầu tường, biến mất không bóng dáng.
“Khuynh Tâm!!”
【 Mười sáu 】
Công tử quay đầu đuổi theo, lại không tìm được tung tích.
Cho đến buổi tối, một phi tiêu xuyên qua cửa sổ, hẹn gặp công tử tại thuyền hoa cạnh bờ sông.
Đêm lạnh tuyết bay tán loạn, ngọn đèn dầu trước boong thuyền chiếu sáng lập lòe.
Nữ tử báo thù bắt cóc giáo chủ bước ra từ trong đám người, cười một tiếng: “Tiêu lang, vẫn khỏe chứ?”
Giáo chủ bên kia lại thành nai con ngây thơ, ánh mắt tha thiết nhìn công tử, im lặng không lên tiếng.
Toàn thân y bị trói gô, áo khoác lông chồn cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn một thân áo xanh đơn bạc, chân trần, trên cổ run bần bật bị kề chủy thủ lóe ánh sáng lạnh.
Hai tròng mắt rưng rưng, không thốt nên lời.
Nhìn công tử tiến lên trước hai bước.
Tay nử tử dùng thêm hai phần lực, cười lạnh: “Xem tay ngươi nhanh hay là đao ta mau?”
Nương theo ánh lửa, công tử bấy giờ mới thấy rõ cô gái mình từng quen biết lúc xưa, má phải nàng loang lỗ đan xen vài vết sẹo dữ tợn.
Nàng dùng đôi lời ít ỏi, ôm hận kể về tình cảnh chật vật mấy năm qua.
Sau khi bị Cố Khuynh Tâm như mèo vờn chuột mà tìm mọi cách đùa bỡn, sợ tới mức thần hồn nát thần tính trốn vào Phong Tuyết lâu – chốn ăn thịt người không nhả xương để cầu xin sự che chở. Chịu đủ luyện ngục, hôm nay thoát ra liền muốn tính sổ lên đầu kẻ đầu sỏ.
Nỗi hận nàng dành cho Cố Khuynh Tâm, há một đao là có thể giải quyết?
Nàng cười khanh khách nói: “Ta biết mình không phải đối thủ của Tiêu lang, giáo chủ hoa dung nguyệt mạo, tổn thương thân thể y tất nhiên tâm ngươi cũng đau, cho nên... chi bằng ngươi trả nợ thay y nhé?”
Công tử: “Trả thế nào?”
Giọng nữ tử căm hận: “Trên mặt ta bị rạch năm đao, ngươi thấy nên trả thế nào?”
Giang hồ đệ nhất Tiêu công tử tuy rằng phong lưu tùy tiện, nhưng chỉ cần rung động, trong xương cốt vẫn rất coi trọng tình ý.
Ai đúng ai sai, hắn hiển nhiên hiểu rõ.
Chuôi kiếm vừa động, kiếm quang đã lóe lên trên mặt.
Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức xuất hiện một vệt hồng tinh tế, ngay bên má phải, rồi sau đó chậm rãi rướm ra máu loãng đỏ tươi, dọc theo gò má cuồn cuộn chảy xuống.
Mà đây chỉ mới là đao đầu tiên.
Khiến giáo chủ nhìn, tâm tựa đao cắt.
Đao thứ hai rơi xuống, trong lòng càng đau đến sống không bằng chết.
【 Mười bảy 】
Đao thứ ba sắp hạ thủ.
Công tử lại lật cổ tay, mũi kiếm trong giây lát đã vọt đến trước mắt nữ tử.
Hắn vốn định thực hiện lời hứa của mình, nhưng người ta là có chuẩn bị mà tới!
Một phen lợi kiếm đâm ngang ngăn chặn kiếm phong sắc bén của công tử, mà chỉ làm đứt mấy sợi tóc của nữ tử.
Giáo chủ được công tử đoạt về trong ngực.
Không có kiếm Kỳ Tuyết, Tạ Phi Sương chẳng qua chỉ là một thanh niên biết võ công bình thường, công tử vài chiêu đã thoát khỏi dây dưa của hắn.
Sau đó có một người dùng roi tham gia vào.
Khi hai bên tách ra, người nọ ngạo nghễ đứng trên đầu thuyền.
Lâu chủ Phong Tuyết lâu từng bị công tử làm trọng thương, thiếu chút nữa phế toàn bộ võ công.
Hiện giờ nhân cơ hội thuộc hạ báo thù, chạy đến cùng giúp sức.
Bọn họ chỉ là lũ đạo chích chuột nhắt, vốn tùy thời mà hành động, nay nghe từ đệ đệ của nữ tử bên kia kể về chuyện gút mắt tình yêu của hai kẻ này, sao có thể không tới xem náo nhiệt chứ? Gã thích nhất chính là tiết mục bắt người uy hiếp, chậm rãi tra tấn.
Bốn phía thuyền hoa đã bày thiên la địa võng, chờ khi chim chóc giương cánh bay cao, lập tức chết không toàn thây.
Trên boong tàu nho nhỏ bỗng xuất hiện rất nhiều bóng người.
Một người động thân, nháy mắt mưa gió giang hồ.
Công tử nhất mực che chở giáo chủ, không cho kiếm quang tổn thương y mảy may.
Gương mặt ấm áp bắn ra những vệt máu, ánh mắt giáo chủ ngơ ngác si ngốc, phát hiện là máu trên má người nọ cuồn cuộn chảy xuống.
Trong lòng có âm thanh đang khóc lóc cầu xin: Ngươi xuất hiện đi! Xuất hiện đi! Hắn bị thương! Là ta vô năng, ta không cần hắn! Ta đưa hắn cho ngươi! Ngươi mau ra giúp hắn đi!
Thứ nghe được lại là tiếng nói ôn nhu của công tử: “Khuynh Tâm, đừng sợ.”
Người này luôn như vậy.
Thoạt trông không tim không phổi, ngang ngược phóng túng, mang toàn bộ gan ruột cho hắn cũng bị hắn cự tuyệt.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt lại rất trọng tình.
Bản thân hận bộ dáng ấy cực kỳ, hận không thể nhốt người tại địa bàn của mình, mới có thể an tâm độc chiếm hưởng thụ ôn nhu của hắn.
Hận vô cùng, si mê vô cùng.
Có lẽ lần sơ ngộ nơi trà lâu năm đó, người nọ phất tay áo thay y chặn cái ly bay đến: “Cẩn thận!”
Cười khanh khách nhìn y nói: “Mỹ nhân đoán xem ta sẽ xử lý đám đăng đồ tử khinh bạc ngươi thế nào đây?”
Liền biết hắn không có ý tốt, cũng bị đánh bại bởi nét cười thong dong trong ánh mắt kia, Cố Khuynh Tâm.*
(*) Chỗ này tác giả chơi chữ, Cố Khuynh Tâm là tên của thụ, đồng thời có nghĩa là "ngoảnh đầu đã yêu".
Trong giây lát hôm nay.
Nếu không từ mưa gió giang hồ mở một đường máu, làm sao có thể nắm tay người yêu, bừa bãi tiêu dao?
【 Mười tám 】
Hai người liên thủ, sóng vai chém giết.
Chờ khi thu xếp xong cục diện thì trời đã hừng đông.
Giáo chủ hung hăng rút lợi kiếm ra khỏi thân kẻ khác, máu bắn tung tóe.
Vừa nhấc ánh mắt lơ đãng, liền đối diện với mi mục của người nọ.
Chẳng biết vì sao lập tức hoảng hốt! Thần sắc trên mặt càng thêm tàn nhẫn, trở tay đánh thương một người, nhảy lên mạn thuyền chạy trối chết.
...
Sáng sớm đầu đông.
Công tử tìm người không có kết quả, biểu tình mờ mịt trở về nhà riêng.
Miệng vết thương trên mặt đọng máu tươi, trông rất khủng bố, nhưng hắn chẳng hề hay biết.
Chưa bước vào cửa, lại thấy từ chỗ rẽ đầu đường đi ra một thân ảnh mặc áo xanh.
Quần áo người nọ đơn bạc, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn nước tha thiết nhìn công tử đứng trước cửa, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt hắn liền giống như đạt được thỏa mãn cực đại. Bản thân chân trần đứng trên tuyết, lạnh đến toàn thân run rẩy cũng tựa hồ chẳng sá gì.
“Khuynh Tâm!” Công tử kinh hỉ ôm người vào ngực.
Tay sờ mặt y có hơi phát run.
Hai người chật vật gặp lại nhau, trong mắt là thiên ngôn vạn ngữ.
Giáo chủ thật cẩn thận nhẹ nhàng kêu một câu: “Tiêu ca ca...”
Công tử cứng đờ: “... Khuynh Tâm?”
Giáo chủ rũ mắt, chui đầu vào lồng ngực ấm áp của công tử: “Tiêu ca ca, vừa rồi không phải ta cố ý đâu... Ngươi đừng không cần ta...”
Công tử thở dài, không khỏi ôm người càng chặt hơn: “Ta biết, bất kể ngươi thành cái dạng gì ta đều thích ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.