Khanh Bổn Giai Nhân, Nề Hà Mắt Mù
Chương 4:
Vân Thượng Gia Tử
08/06/2021
Editor: Tôn Nữ Hà Thi
【 Chương cuối 】
Ban đêm nằm trên giường.
Công tử chưa hoàn toàn ngủ, lại cảm giác bên cạnh có dị động.
Là giáo chủ cẩn thận tựa phía trên, duỗi tay vuốt ve gương mặt công tử.
Hai vết sẹo chéo nhau đã được thoa thuốc, nhưng vì mũi kiếm sắc bén, miệng vết thương vừa mỏng vừa sâu.
Đầu ngón tay mềm nhẹ chậm rãi sờ qua, bị công tử giơ tay nắm lấy.
Mở mắt ra: “Khuynh Tâm...”
Ánh mắt sâu kín của giáo chủ mờ mịt trong bóng tối, ngoan ngoãn ghé vào ngực công tử: “Tiêu ca ca, có đau không?”
Công tử cười khẽ, gò má đau đớn lại khiến hắn nhếch nhếch khóe miệng: “Hôm nay ngươi hỏi câu này ba lần rồi, hơi đau chút, nhưng vẫn ổn.”
“Là ta không tốt.” Giáo chủ ôm lấy vai lưng công tử, dán sát chặt chẽ, “Về sau ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ không gây họa cho ngươi nữa.”
“Khuynh Tâm,” Công tử thở dài, bàn tay ấm áp vuốt ve tóc giáo chủ, “Ngươi không cần nói những lời như vậy.”
Nhưng giáo chủ sợ tới mức toàn thân khẽ run, im lặng không nói.
May mà bàn tay ấm áp kia theo tóc đen vuốt ve đỉnh đầu giáo chủ, yên tĩnh trấn an.
Công tử hôn môi y, ngữ khí thẳng thắn thành khẩn: “Là ta không tốt, bức ngươi thành như vậy, về sau để ta bên ngươi một đời một kiếp được không nào?”
Giáo chủ vẫn im lặng, cánh tay ôm công tử siết càng chặt, cả người buồn ở trong ngực hắn.
Sau một lúc lâu mới không nhịn được mở miệng: “Ta không cần ngươi thương hại!...”
Nói xong liền sửng sốt, những lời này không giống lời y sẽ nói ra.
Hoảng tới mức chạy xuống giường trốn.
Bị công tử một phen kéo về lồng ngực, khẽ cười than: “Khuynh Tâm, ngươi trở lại rồi.”
“Cút ngay!” Giáo chủ duỗi tay đẩy hắn, bị công tử ôm chặt không buông.
Hai bên dây dưa, tay kia vô tình đánh trúng mặt công tử, mắt thấy có thể trốn xuống giường, thì chợt nghe người nọ ôm má hít khí.
Bước chân giáo chủ liền đóng đinh tại mép giường, trầm khuôn mặt: “Đáng đời ngươi!”
Hiện giờ người này không thô bạo như trước, cũng không mềm mại như trước.
Thân mặc áo trong màu trắng, tóc dài xõa tung đứng trước mép giường, đôi mày cau chặt rõ ràng chẳng giấu được lo lắng, lại cứ không chịu thừa nhận.
Đôi tay công tử bắt lấy vòng eo y không buông: “Khuynh Tâm, ta yêu ngươi.”
“Ngươi câm miệng!” Giáo chủ vặn eo tránh thoát.
Lại bị công tử duỗi tay kéo về, song song ngã lên giường.
“Khuynh Tâm, ta muốn cùng ngươi bên nhau cả đời.”
“Ngươi buông tay! Uống lộn thuốc đúng không?! Ta nhìn thấy ngươi liền chán ghét!”
Bị công tử xoay người áp xuống, ngực dán ngực.
Mi mắt người ấy cong cong, ý cười nặng nề: “Khuynh Tâm, trước đây do ta không tốt, có chuyện còn chưa nói rõ, mới làm ngươi bất an như vậy...”
Giáo chủ giãy giụa, bị công tử đè tay, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng tuyết của y.
“Ngươi còn nhớ đêm chúng ta ở bụi hoa, ngươi muốn ta bên cạnh ngươi, chỉ cần một mình ngươi chứ?” Công tử lại hôn cổ y thêm cái nữa, “Kỳ thực lúc đó ta đồng ý, là thực sự muốn cùng ngươi một đời một kiếp.”
“...!”
“Tuy rằng ta gạt ngươi chuyện khôi phục võ công, nhưng ta thật sự tính toán chung một chỗ với ngươi.” Công tử hôn y, “Lúc trước tại ta trêu chọc ngươi, bất kể ngươi biến thành bộ dáng thế nào, ta đều sẽ không hối hận.”
“Ngươi đừng nói nữa...”
“Khuynh Tâm.”
Giáo chủ chống một tay ngồi dậy.
Tóc dài tán loạn, sống lưng cong lên: “Những lời ngươi nói chỉ khiến ta thấy chính mình bất kham...”
Thanh âm trầm thấp, không khỏi lấy tay che mặt, “Nhưng ta không khống chế được... Ta cũng biết như vậy ngươi sẽ không thích... Nhưng mà ta không khống chế được... Ngươi chạy hai lần rồi, bảo ta sao có thể tin ngươi? Ta càng nguyện ý tin tưởng bản thân hơn! Phải cô lập ngươi ở thế giới chỉ có một mình ta, ta mới có thể an tâm! Không, cũng chưa an tâm được, ta sợ ngươi sẽ không thích ta, mỗi ngày nhìn ta liền chê ta ghê tởm thì biết làm sao bây giờ?”
Y càng nói càng kích động, thần sắc dần trở nên tàn nhẫn.
Nháy mắt tiếp theo, lồng ngực áp sát phía sau buông lỏng ra, đôi tay che mặt bị một bàn tay khác phủ lên, chạm được nước mắt nóng ướt bèn ôm đối phương càng chặt.
Công tử ôn thanh nói: “Chuyện quá khứ đều qua rồi. Từ nay chúng ta hãy thẳng thắn thành khẩn với nhau nhé, chịu không?”
“...”
“Khuynh Tâm?” Công tử lại nhẹ gọi, hôn cổ y nồng nhiệt tựa như im lặng thúc giục.
Bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, chỉ cần tâm ý tương thông, cũng không cần nhắc chi đến quá khứ nữa.
Nắm tay hướng tới phía trước, chẳng phải tốt hơn ư?
Môi hôn nóng ướt kia cứ tiếp tục.
Thúc giục giáo chủ lung lay sắp đổ.
Sau một lúc lâu rốt cuộc nghe thấy lời hồi đáp nhỏ đến mức khó nghe rõ.
Công tử dừng động tác.
Giáo chủ xoay người ôm lấy tình nhân, gương mặt y động tình nói: “Ta yêu ngươi.”
...
Có lẽ, tại trà lâu ven sông năm xưa.
Một người vừa thấy nảy lòng tham.
Một người vừa quay đầu đã chung tình.
Ngay cả khi tính khí bọn họ dây dưa chú định sẽ gập ghềnh.
Nhưng chỉ cần động lòng chân thành, thì sao không thể cả đời khuynh tâm?
【 Phiên ngoại một 】
Lúc tình yêu đến nồng nhiệt, bất kể nói cái gì cũng không cách nào biểu đạt mảy may.
Chỉ khi hai bên dây dưa, thân thể kết hợp chặt chẽ mới đạt được chút thỏa mãn an ủi.
Công tử ôm giáo chủ trong ngực cẩn thận mà mạnh bạo thao lộng, vừa cắm vào, mỹ nhân trần trụi tóc dài buông xõa liền ngã vào lòng hắn vô lực rên rỉ, chuyển động mới một lát, bên tai công tử đã nghe thấy tiếng nức nở tinh tế.
Nghiêng đầu nhìn, trên má ửng hồng của người nọ dính đầy nước mắt, chớp chớp mi, lại lăn xuống rất nhiều lệ.
Có lẽ ý thức được mình như vậy rất thất thố, giáo chủ có hơi xấu hổ buồn bực.
Tránh thoát công tử, đứng dậy muốn bò ra khỏi cái ôm ấm áp đó.
Bị công tử đuổi sát mà thượng, cúi thân xuống.
Duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của đối phương: “Sao thế? Ta làm ngươi đau à?”
Giáo chủ lắc đầu. Y khó kìm nén động tình, thể xác và tinh thần đã hoàn toàn cuốn vào lốc xoáy tình yêu, không chịu khống chế. Chỉ cần người nọ tiến vào, y liền thỏa mãn đến toàn thân rùng mình, thần thức mơ hồ. Chờ lúc phục hồi tinh thần mới biết bản thân đang chật vật khóc thút thít, thất thố như vậy, sao dám không biết xấu hổ nói ra?
Hiện tại thoáng rời xa ôm ấp của hắn, hậu huyệt cũng trở nên hư không, lúc đóng lúc mở gắt gao co thắt.
“Thế vì sao ngươi khóc thành như vậy?” Công tử nhẹ giọng dò hỏi.
Bàn tay lại sờ tới thịt mềm trước ngực giáo chủ, nhẹ nhàng kẹp xoa.
Đôi môi lưu luyến hôn sống lưng giáo chủ. Hôn đến người dưới thân thở dốc ngày càng gấp gáp, sụp eo ngã xuống giường, quay đầu nhìn hắn bằng đôi mắt rưng rưng nước vừa cự tuyệt vừa nghênh đón.
Tựa hồ nắm trong tay làn nước trong veo mềm mại, chỉ một cử động liền có thể vọc tới vẩn đục bất kham, gợn sóng tung tóe.
Tình cảnh như vậy, hăn không phải hoàn toàn không hiểu.
Cong khóe môi lật đối phương lại, cúi người trêu đùa: “Muốn ta làm ngươi thế nào đây?”
Giáo chủ giơ tay ôm cổ công tủ, ưỡn ngực để da thịt thân cận với hắn, vừa mở miệng là mang theo tiếng khóc rên nức nở: “Ưm... Cứ tùy tiện làm ta... Ư tiến, tiến vào...”
Tay công tử xoa bóp mông thịt của y, môi dán bên tai y: “Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại bò ra?”
“Hưm a,...” Giáo chủ than nhẹ, nước mắt kéo dài, “Ta sai rồi... A...”
Hạ thân bị công tử đùa bỡn phát ra âm thanh dâm đãng muốn được hung hăng yêu thương, lấp đầy hư không, hai chân cầm lòng không đậu nâng lên quấn lấy eo lưng công tử, lắc bụng muốn cùng nhân gia thân mật cọ xát.
Tận đến khi ma sát dương vật đứng thẳng rỉ nước, đỉnh đầu tí tách dâm thủy, không kìm nổi liền ngâm một tiếng đạt cao trào.
Công tử: “...”
Hắn vẫn chưa có làm cái gì đâu!
Giáo chủ hư thoát ngã về giường, đôi tay vẫn ôm cổ công tử, nhẹ giọng oán trách: “Đều do ngươi... Biết rõ hiện tại ta không chịu nổi trêu chọc...”
Công tử cười xấu xa: “Chính ngươi dâm đãng còn trách ta?”
Chuốc lấy một cái trừng mắt vô lực.
Công tử không nhiều lời nữa, thoáng đứng dậy, cắm thịt nhận cương đến phát đau vào huyệt khẩu đỏ bừng đẫm nước dâm của giáo chủ, một tấc một tấc cẩn thận chọc thủng từng tầng thịt mềm, được chủ nhân của nó vui mừng khôn xiết nghênh đón tiến vào, thút thít nức nở, xoắn chặt thả lỏng, đưa đi đón về.
Trong chốc lát, dùng công phu thao cho đối phương toàn thân căng chặt, hết lần này tới lần khác thẳng lưng giãy giụa.
Nhưng chỉ cần độ ấm của thịt nhận hơi hơi rời xa, người dưới thân sẽ dừng động tác, rên rỉ cố gắng co rút để níu lại, sợ giữ không được còn vặn eo nghênh tiếp.
Cả người muốn hóa thành bãi nước mị hoặc dính dấp.
Hầu hạ người đàn ông phía trên trầm thấp thở dốc, mồ hôi mỏng rịn khắp toàn thân.
Miệng vết thương đã thoa dược trên má cũng vì kích động mà dần phiếm đỏ, giống như hai sợi tơ hồng giao nhau quấn quít.
Mãi đến lúc cằm đọng ra một giọt máu tươi.
Hoang đường tới vậy, công tử quả thực dở khóc dở cười.
Nhưng người bên dưới còn chưa thỏa mãn nắm chặt chăn gấm, nhíu mày cắn môi.
Giáo chủ bị thao đến tận cùng, toàn thân sảng khoái như dâng trào trong nước biển cuồn cuộn, từng đợt từng đợt, không biết tiếp theo sẽ bị ngọn sóng tình dục đánh tới phương nào, càng không biết lưỡi dao sắc bén chôn trong cơ thể sẽ lăn lộn y thành bộ dáng gì.
Toàn thân căng ở cực hạn gắng sức trụ vững, thỉnh thoảng hừ một hai tiếng than nhẹ kìm nén.
Hoa mắt ù tai dạng đôi chân dài, được công tử nâng một cái lên treo trên vai.
Hậu huyệt nóng bỏng sớm đã bị vật thô ra ra vào vào liên tục cắm cho dâm thủy giàn giụa, tư thái mị hoặc tràn đầy, tựa đóa hoa diễm lệ bị thao nở, mở ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa, muốn níu giữ chú ong đang thu thập mật hoa từ nhụy.
Cuối cùng bị tên gia hỏa phiền lòng kia hung hăng đỉnh mạnh, đâm tới chỗ sâu nhất!
Khóc lóc run rẩy co rút lại, toàn thân rùng mình không ngừng cao trào, cũng xoắn cho “chú ong” nọ tước vũ khí đầu hàng.
Hoàn toàn lưu tại nơi sâu trong cơ thể y.
【 Chương cuối 】
Ban đêm nằm trên giường.
Công tử chưa hoàn toàn ngủ, lại cảm giác bên cạnh có dị động.
Là giáo chủ cẩn thận tựa phía trên, duỗi tay vuốt ve gương mặt công tử.
Hai vết sẹo chéo nhau đã được thoa thuốc, nhưng vì mũi kiếm sắc bén, miệng vết thương vừa mỏng vừa sâu.
Đầu ngón tay mềm nhẹ chậm rãi sờ qua, bị công tử giơ tay nắm lấy.
Mở mắt ra: “Khuynh Tâm...”
Ánh mắt sâu kín của giáo chủ mờ mịt trong bóng tối, ngoan ngoãn ghé vào ngực công tử: “Tiêu ca ca, có đau không?”
Công tử cười khẽ, gò má đau đớn lại khiến hắn nhếch nhếch khóe miệng: “Hôm nay ngươi hỏi câu này ba lần rồi, hơi đau chút, nhưng vẫn ổn.”
“Là ta không tốt.” Giáo chủ ôm lấy vai lưng công tử, dán sát chặt chẽ, “Về sau ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ không gây họa cho ngươi nữa.”
“Khuynh Tâm,” Công tử thở dài, bàn tay ấm áp vuốt ve tóc giáo chủ, “Ngươi không cần nói những lời như vậy.”
Nhưng giáo chủ sợ tới mức toàn thân khẽ run, im lặng không nói.
May mà bàn tay ấm áp kia theo tóc đen vuốt ve đỉnh đầu giáo chủ, yên tĩnh trấn an.
Công tử hôn môi y, ngữ khí thẳng thắn thành khẩn: “Là ta không tốt, bức ngươi thành như vậy, về sau để ta bên ngươi một đời một kiếp được không nào?”
Giáo chủ vẫn im lặng, cánh tay ôm công tử siết càng chặt, cả người buồn ở trong ngực hắn.
Sau một lúc lâu mới không nhịn được mở miệng: “Ta không cần ngươi thương hại!...”
Nói xong liền sửng sốt, những lời này không giống lời y sẽ nói ra.
Hoảng tới mức chạy xuống giường trốn.
Bị công tử một phen kéo về lồng ngực, khẽ cười than: “Khuynh Tâm, ngươi trở lại rồi.”
“Cút ngay!” Giáo chủ duỗi tay đẩy hắn, bị công tử ôm chặt không buông.
Hai bên dây dưa, tay kia vô tình đánh trúng mặt công tử, mắt thấy có thể trốn xuống giường, thì chợt nghe người nọ ôm má hít khí.
Bước chân giáo chủ liền đóng đinh tại mép giường, trầm khuôn mặt: “Đáng đời ngươi!”
Hiện giờ người này không thô bạo như trước, cũng không mềm mại như trước.
Thân mặc áo trong màu trắng, tóc dài xõa tung đứng trước mép giường, đôi mày cau chặt rõ ràng chẳng giấu được lo lắng, lại cứ không chịu thừa nhận.
Đôi tay công tử bắt lấy vòng eo y không buông: “Khuynh Tâm, ta yêu ngươi.”
“Ngươi câm miệng!” Giáo chủ vặn eo tránh thoát.
Lại bị công tử duỗi tay kéo về, song song ngã lên giường.
“Khuynh Tâm, ta muốn cùng ngươi bên nhau cả đời.”
“Ngươi buông tay! Uống lộn thuốc đúng không?! Ta nhìn thấy ngươi liền chán ghét!”
Bị công tử xoay người áp xuống, ngực dán ngực.
Mi mắt người ấy cong cong, ý cười nặng nề: “Khuynh Tâm, trước đây do ta không tốt, có chuyện còn chưa nói rõ, mới làm ngươi bất an như vậy...”
Giáo chủ giãy giụa, bị công tử đè tay, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng tuyết của y.
“Ngươi còn nhớ đêm chúng ta ở bụi hoa, ngươi muốn ta bên cạnh ngươi, chỉ cần một mình ngươi chứ?” Công tử lại hôn cổ y thêm cái nữa, “Kỳ thực lúc đó ta đồng ý, là thực sự muốn cùng ngươi một đời một kiếp.”
“...!”
“Tuy rằng ta gạt ngươi chuyện khôi phục võ công, nhưng ta thật sự tính toán chung một chỗ với ngươi.” Công tử hôn y, “Lúc trước tại ta trêu chọc ngươi, bất kể ngươi biến thành bộ dáng thế nào, ta đều sẽ không hối hận.”
“Ngươi đừng nói nữa...”
“Khuynh Tâm.”
Giáo chủ chống một tay ngồi dậy.
Tóc dài tán loạn, sống lưng cong lên: “Những lời ngươi nói chỉ khiến ta thấy chính mình bất kham...”
Thanh âm trầm thấp, không khỏi lấy tay che mặt, “Nhưng ta không khống chế được... Ta cũng biết như vậy ngươi sẽ không thích... Nhưng mà ta không khống chế được... Ngươi chạy hai lần rồi, bảo ta sao có thể tin ngươi? Ta càng nguyện ý tin tưởng bản thân hơn! Phải cô lập ngươi ở thế giới chỉ có một mình ta, ta mới có thể an tâm! Không, cũng chưa an tâm được, ta sợ ngươi sẽ không thích ta, mỗi ngày nhìn ta liền chê ta ghê tởm thì biết làm sao bây giờ?”
Y càng nói càng kích động, thần sắc dần trở nên tàn nhẫn.
Nháy mắt tiếp theo, lồng ngực áp sát phía sau buông lỏng ra, đôi tay che mặt bị một bàn tay khác phủ lên, chạm được nước mắt nóng ướt bèn ôm đối phương càng chặt.
Công tử ôn thanh nói: “Chuyện quá khứ đều qua rồi. Từ nay chúng ta hãy thẳng thắn thành khẩn với nhau nhé, chịu không?”
“...”
“Khuynh Tâm?” Công tử lại nhẹ gọi, hôn cổ y nồng nhiệt tựa như im lặng thúc giục.
Bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, chỉ cần tâm ý tương thông, cũng không cần nhắc chi đến quá khứ nữa.
Nắm tay hướng tới phía trước, chẳng phải tốt hơn ư?
Môi hôn nóng ướt kia cứ tiếp tục.
Thúc giục giáo chủ lung lay sắp đổ.
Sau một lúc lâu rốt cuộc nghe thấy lời hồi đáp nhỏ đến mức khó nghe rõ.
Công tử dừng động tác.
Giáo chủ xoay người ôm lấy tình nhân, gương mặt y động tình nói: “Ta yêu ngươi.”
...
Có lẽ, tại trà lâu ven sông năm xưa.
Một người vừa thấy nảy lòng tham.
Một người vừa quay đầu đã chung tình.
Ngay cả khi tính khí bọn họ dây dưa chú định sẽ gập ghềnh.
Nhưng chỉ cần động lòng chân thành, thì sao không thể cả đời khuynh tâm?
【 Phiên ngoại một 】
Lúc tình yêu đến nồng nhiệt, bất kể nói cái gì cũng không cách nào biểu đạt mảy may.
Chỉ khi hai bên dây dưa, thân thể kết hợp chặt chẽ mới đạt được chút thỏa mãn an ủi.
Công tử ôm giáo chủ trong ngực cẩn thận mà mạnh bạo thao lộng, vừa cắm vào, mỹ nhân trần trụi tóc dài buông xõa liền ngã vào lòng hắn vô lực rên rỉ, chuyển động mới một lát, bên tai công tử đã nghe thấy tiếng nức nở tinh tế.
Nghiêng đầu nhìn, trên má ửng hồng của người nọ dính đầy nước mắt, chớp chớp mi, lại lăn xuống rất nhiều lệ.
Có lẽ ý thức được mình như vậy rất thất thố, giáo chủ có hơi xấu hổ buồn bực.
Tránh thoát công tử, đứng dậy muốn bò ra khỏi cái ôm ấm áp đó.
Bị công tử đuổi sát mà thượng, cúi thân xuống.
Duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của đối phương: “Sao thế? Ta làm ngươi đau à?”
Giáo chủ lắc đầu. Y khó kìm nén động tình, thể xác và tinh thần đã hoàn toàn cuốn vào lốc xoáy tình yêu, không chịu khống chế. Chỉ cần người nọ tiến vào, y liền thỏa mãn đến toàn thân rùng mình, thần thức mơ hồ. Chờ lúc phục hồi tinh thần mới biết bản thân đang chật vật khóc thút thít, thất thố như vậy, sao dám không biết xấu hổ nói ra?
Hiện tại thoáng rời xa ôm ấp của hắn, hậu huyệt cũng trở nên hư không, lúc đóng lúc mở gắt gao co thắt.
“Thế vì sao ngươi khóc thành như vậy?” Công tử nhẹ giọng dò hỏi.
Bàn tay lại sờ tới thịt mềm trước ngực giáo chủ, nhẹ nhàng kẹp xoa.
Đôi môi lưu luyến hôn sống lưng giáo chủ. Hôn đến người dưới thân thở dốc ngày càng gấp gáp, sụp eo ngã xuống giường, quay đầu nhìn hắn bằng đôi mắt rưng rưng nước vừa cự tuyệt vừa nghênh đón.
Tựa hồ nắm trong tay làn nước trong veo mềm mại, chỉ một cử động liền có thể vọc tới vẩn đục bất kham, gợn sóng tung tóe.
Tình cảnh như vậy, hăn không phải hoàn toàn không hiểu.
Cong khóe môi lật đối phương lại, cúi người trêu đùa: “Muốn ta làm ngươi thế nào đây?”
Giáo chủ giơ tay ôm cổ công tủ, ưỡn ngực để da thịt thân cận với hắn, vừa mở miệng là mang theo tiếng khóc rên nức nở: “Ưm... Cứ tùy tiện làm ta... Ư tiến, tiến vào...”
Tay công tử xoa bóp mông thịt của y, môi dán bên tai y: “Vậy tại sao vừa rồi ngươi lại bò ra?”
“Hưm a,...” Giáo chủ than nhẹ, nước mắt kéo dài, “Ta sai rồi... A...”
Hạ thân bị công tử đùa bỡn phát ra âm thanh dâm đãng muốn được hung hăng yêu thương, lấp đầy hư không, hai chân cầm lòng không đậu nâng lên quấn lấy eo lưng công tử, lắc bụng muốn cùng nhân gia thân mật cọ xát.
Tận đến khi ma sát dương vật đứng thẳng rỉ nước, đỉnh đầu tí tách dâm thủy, không kìm nổi liền ngâm một tiếng đạt cao trào.
Công tử: “...”
Hắn vẫn chưa có làm cái gì đâu!
Giáo chủ hư thoát ngã về giường, đôi tay vẫn ôm cổ công tử, nhẹ giọng oán trách: “Đều do ngươi... Biết rõ hiện tại ta không chịu nổi trêu chọc...”
Công tử cười xấu xa: “Chính ngươi dâm đãng còn trách ta?”
Chuốc lấy một cái trừng mắt vô lực.
Công tử không nhiều lời nữa, thoáng đứng dậy, cắm thịt nhận cương đến phát đau vào huyệt khẩu đỏ bừng đẫm nước dâm của giáo chủ, một tấc một tấc cẩn thận chọc thủng từng tầng thịt mềm, được chủ nhân của nó vui mừng khôn xiết nghênh đón tiến vào, thút thít nức nở, xoắn chặt thả lỏng, đưa đi đón về.
Trong chốc lát, dùng công phu thao cho đối phương toàn thân căng chặt, hết lần này tới lần khác thẳng lưng giãy giụa.
Nhưng chỉ cần độ ấm của thịt nhận hơi hơi rời xa, người dưới thân sẽ dừng động tác, rên rỉ cố gắng co rút để níu lại, sợ giữ không được còn vặn eo nghênh tiếp.
Cả người muốn hóa thành bãi nước mị hoặc dính dấp.
Hầu hạ người đàn ông phía trên trầm thấp thở dốc, mồ hôi mỏng rịn khắp toàn thân.
Miệng vết thương đã thoa dược trên má cũng vì kích động mà dần phiếm đỏ, giống như hai sợi tơ hồng giao nhau quấn quít.
Mãi đến lúc cằm đọng ra một giọt máu tươi.
Hoang đường tới vậy, công tử quả thực dở khóc dở cười.
Nhưng người bên dưới còn chưa thỏa mãn nắm chặt chăn gấm, nhíu mày cắn môi.
Giáo chủ bị thao đến tận cùng, toàn thân sảng khoái như dâng trào trong nước biển cuồn cuộn, từng đợt từng đợt, không biết tiếp theo sẽ bị ngọn sóng tình dục đánh tới phương nào, càng không biết lưỡi dao sắc bén chôn trong cơ thể sẽ lăn lộn y thành bộ dáng gì.
Toàn thân căng ở cực hạn gắng sức trụ vững, thỉnh thoảng hừ một hai tiếng than nhẹ kìm nén.
Hoa mắt ù tai dạng đôi chân dài, được công tử nâng một cái lên treo trên vai.
Hậu huyệt nóng bỏng sớm đã bị vật thô ra ra vào vào liên tục cắm cho dâm thủy giàn giụa, tư thái mị hoặc tràn đầy, tựa đóa hoa diễm lệ bị thao nở, mở ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa, muốn níu giữ chú ong đang thu thập mật hoa từ nhụy.
Cuối cùng bị tên gia hỏa phiền lòng kia hung hăng đỉnh mạnh, đâm tới chỗ sâu nhất!
Khóc lóc run rẩy co rút lại, toàn thân rùng mình không ngừng cao trào, cũng xoắn cho “chú ong” nọ tước vũ khí đầu hàng.
Hoàn toàn lưu tại nơi sâu trong cơ thể y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.