Khế Ước Hào Môn

Chương 45: Bị thương

Vô Danh

30/12/2013

Edit: Vũ lam Ca

Bata: Tiểu Hồ Điệp

Tạ Mộ Trừng đi rồi, Ngôn Hinh nhắm mắt tiếp tục nằm yên trên giường, vốn chỉ bị cảm mạo phát sốt mà suy nghĩ hỗn loạn, không biết vì sao lại thấy lo lắng bất an.

Vừa nãy cô đã khóc một trận giờ cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.

Tạ Mộ Trừng đi lòng vòng trước cổng bệnh viện cả nửa ngày mới tìm được xe, kì thật vừa ra khỏi bệnh viện có thể thấy liền, hắn lại cứ đi tới đi lui mấy vòng, cả người mất hồn, xung quanh như quanh loạn xạ bên hắn.

Mở cửa xe hắn cứ không kìm được mà lại nhìn lên cái cửa sổ đã cũ nát nơi bệnh viện, khuôn mặt bình tĩnh chợt nhăn lại, chân phải hung hăng đá vào bánh xe một cái, cảm thấy vẫn chưa đủ nên nện thêm một quyền mạnh trên nóc xe nữa. Có thể xả giận thật tốt, hắn chui vào xe, chỉ nghe một tiếng xa lao đi rất nhanh.

Xe thể thao chạy ở giữa đường, tiếng của xe gầm rú vang lên, trong xe là một khuôn mặt thất vọng, uất giận, cảm thấy tốc độ như vậy còn không đủ nên càng nhấn mạnh chân ga hơn nữa, xe lạng lách lao như bay trên đường.

Bỗng dưng điện thoại đổ chuông, Tạ Mộ Trừng cũng không thèm nhìn tới, túm lấy nó ném ra ngoài cửa xe, không ai hiểu hắn bây giờ như thế nào, trong cổ họng như có ruồi bọ bu lấy mà chích, nhổ ra hay nuốt xuống đều không thể, hắn khó chịu.

Đèn giao thông bật đỏ, tất cả các chiếc xe đều dừng lại, duy chỉ có một chiếc xe thể thao mang theo động cơ đặc hữu phóng qua đường. Đồng thời trong xe cũng có một vật bay ra, xẹt ngang qua tai viên cảnh sát giao thông “sưu” 1 tiếng, tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”, kính trên chiếc xe cảnh sát liền dập nát. Viên cảnh sát phát hỏa, chạy xe thể thao là giỏi lắm à, hôm nay rơi vào tay ta ngươi xui xẻo rồi.. Chiếc xe vẫn đang tăng tốc, theo cửa sổ quán mà tiến vào, hung tợn nện vào mặt kính, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự đau đớn như dao nhọn chặn ngang ngực kia.



Tạ Mộ không chút để ý liếc qua gương, nối gót sau chiếc xe thể thao là chiếc xe cảnh sát phát ra những tiếng chói tai, hướng hắn hô gì đó, nhưng hắn nghe không rõ, cũng ko muốn nghe.

Nhận được điện thoại từ bên giao thông, vội vàng tới nơi, Tạ Thừa Huân vẻ mặt không thay đổi lướt qua khuôn mặt đang tươi cười của chào đón của phó sở cảnh sát, nhanh chóng tìm được thân hình đang suy sụp dựa vào ghế sô pha. Giờ phút này thiếu chút nữa hắn không nhận ra Tạ Mộ Trừng, tóc bù xù còn dính cỏ dại trên đó không nói, quần áo như mới nhặt được từ bãi rác, máu me đầy người.

Tạ Thừa Huân lửa giận ngay lập tức bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt như muốn giết người, một phen túm cổ viên cảnh sát đó, hung tợn hỏi:

- Đem hắn đánh ra như vậy, ngươi ăn gan hùm mật hổ sao?

- Tôi chưa đụng đến một sợi tóc nào của hắn. Tên cảnh sát đó vội vàng xua tay, chỉ chỉ vào vết thương trên trán, cười khổ: “Hôm nay là phiên trực đầu tiên của tôi, Tạ nhị thiếu gia đã vượt đèn đỏ còn ném cái điện thoại làm bể kính xe. Tôi liền đuổi theo, thấy hắn đâm thẳng xe vào cái quán phía trước, không đề phòng nên cũng bị thương.”

Phó sở chạy nhanh tới hòa giải: “Đây là ngày làm việc đầu tiên của Tiểu Liêu, không hiểu chuyện, không biết Mộ thiếu gia, Tạ tiên sinh đừng trách, tôi sẽ giáo huấn hắn tốt một chút”

Tạ Mộ Trừng xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào xô pha đứng lên, không để ý đến ai nữa, thất thểu đi ra ngoài.

Tạ Thừa Huân hung ác buông áo tên đó ra, ánh mắt lạnh lùng quét về phía phó sở người mà đang không ngừng cúi đầu khom lưng: “Các ngươi có thể đi đi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook