Khế Ước Hào Môn

Chương 46: Nảy mầm

Vô Danh

30/12/2013

Edit: Vũ Lam Ca

Beta: Tiểu Hồ Điệp

Chờ Tạ Thừa Huân đi khuất, mặt phó sở lập tức dài ra: “Tiểu Liêu, ngươi thật là không có đầu óc, việc ngày hôm nay ngươi chép ra một trăm lần, tất cả sai phạm của bản thân viết phạt ra hết đi”

Tiểu Liêu gật đầu như giã tỏi, đồng thời trong lòng thầm gào thét, làm sao mà viết nổi đây, đều do cái tên Tạ Mộ Trừng gây chuyện, kết quả bây giờ là hắn gánh hết. Hôm trước đến cục, đội trưởng đã luôn miệng nhắc nhở: Tạ Mộ Trừng bên Quảng Mậu là không thể động vào, lúc ấy hắn không để tâm. Hôm nay xem ra đã hiểu được, Tạ Mộ Trừng chính là Hôn Thế Ma Vương pháp lực vô biên, xảy ra chuyện gì thì đã có anh trai quyền thế đứng ra giải quyết.

Ngay cả phó sở đối với nhà họ Tạ cũng kính nể mấy phần, hắn chỉ là một viên cảnh sát quèn vẫn phải lấy miếng ăn bát cơm làm chính, sau này nếu thấy Tạ nhị thiếu gia hắn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hơn nữa, bây giờ hắn vẫn chưa hoàn hồn, Tạ Mộ Trừng không muốn sống hay sao mà đâm thẳng xe vào cái nhà đó, nếu khắc cuối cùng hắn không phản ứng nhanh thì bây giờ đã là một cái thi thể nằm trong nhà xác rồi.

Cũng thật lạ nha, thiếu gia vàng ngọc muốn cái gì có cái đó, vì cái gì luẩn quẩn trong lòng mà tự sát trong xe ngay trên đường? Thật sự có phúc mà không biết hưởng.

* * *

Tạ Mộ Trừng bước ra khỏi cục rồi vào ngay một cái xe thể thao màu đen trầm ổn, Tạ Thừa Huân bước theo sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang ngồi ở sau xe, rồi quay người lại khởi động cho xe chạy.

Hai anh em một trước một sau ngồi trong xe không ai mở miệng, Tạ Mộ Trừng nhắm mắt uể oải tựa vào thành ghế, không nói câu nào.

Đến tột cùng là vì cái gì mà tên tiểu tử này lại đâm xe? Tạ Thừa huân đánh giá em trai, phải tìm một khí lực thật lớn mới đè nén lại, ngăn không cho mình lên tiếng.



Trong xe rất yên tĩnh, không biết qua bao lâu, Tạ Mộ Trừng giật giật, nhẹ nhàng gọi: “Anh!”

- Hả? Tạ Thừa Huân nắm chặt tay lái, nhìn em trai qua kính chiếu trước mặt, đợi em trai lên tiếng.

Khuôn mặt anh tuấn của Tạ Mộ Trừng bị cánh tay che khuất, chỉ nghe hắn tức tưởi, mỏng manh kêu lên:

- Anh hai…

- Nói đi, anh đang nghe! Hắn chưa bao giờ thấy em trai của mình suy sụp, cô đơn như vậy, trong lòng có một trận đả kích mạnh, Tạ Thừa Huân tự hỏi đồng thời cẩn thận quan sát sắc mặt em trai, nhưng không nhìn ra bất cứ sự lo lắng khác thường nào nên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

- Mẹ nó, cuộc sống này thật nhàm chán! Tạ Mộ Trừng ho khan, tự cười giễu, tiếng nói đang vang to bỗng trượt nhỏ xuống, nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: “Anh, em thấy hay là chết…”

Hai tay run lên, trong nháy mắt không thể điều khiển được xe, lệch khỏi quỹ đạo đường đi, Tạ Thừa Huân cắn răng đánh mạnh tay lái, cái xe thể thao như con ngực bị đứt cương lao thẳng lên vỉa hè, may mà lúc đó không có nhiều người, hắn tay lái tốt thành thục điều khiển, xe lại đỗ ngay ngắn xuống 1 bên đường.

- Mở to mắt ra không đâm chết người bây giờ….

- Không muốn sống nữa hả? Lái xe cái kiểu gì vậy? Tưởng đi xe xịn là ngon lắm sao?…

Người qua đường tức giận, phẫn nộ ghé vào cửa kính mà chửi rủa hai anh em. Tạ Thừa Huân nhắm mắt, ngực đau đến mức như sắp nổ tung. Mộ Trừng từ trước đến giờ ăn chơi nhảy múa, mỗi ngày đều chu du ở cái chốn trụy lạc, hắn cũng chưa từng lo lắng nhiều. Còn bây giờ hắn có một dự cảm xấu, tực hồ như hắn không thể nắm rõ được thứ gì đó đang nảy mầm trong trái tim Mộ Trừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook