Chương 44: Che giấu
Vô Danh
30/12/2013
Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Hắn nói chưa dứt lời cô đã nhớ đến cái hôm ở bệnh viện quân khu với bao nhiêu đau xót và tủi nhục, huống chi hắn lại còn là em trai ruột của cái tên ác ôn kia, đều là cá mè một lứa cả, ngón tay miết mạnh vào đùi, cô lạnh lùng với lấy cái lược mà chải tóc:
- Không cần Mộ thiếu lo lắng, tôi cảm thấy nơi này rất tốt, ít nhất là phụ hợp với túi tiền của tôi và mẹ tôi, có thể yên tâm thoải mái.
Lời đề nghị hảo tâm của mình bị từ chối một cách lạnh nhạt, Tạ Mộ Trừng nghĩ rằng là mình sẽ nín nhịn, nhưng chung quy cũng thấy bị mất mặt quá nên nhìn thẳng vào cô, lửa giận dồn lên đến tận cổ.
Thấy đã yên tĩnh trở lại trừ âm thanh của mấy người trong phòng bệnh ra thì cô không nghe thấy tiếng động của hắn nữa. Hẳn là hắn đã đi rồi, cô chậm rãi quay người lại vẫn thấy con người trăng sao luôn vây quanh vẫn đứng đấy, không khỏi âm thầm thở dài. Phải nói là từ đầu đến giờ là do Tạ Thừa Huân làm chuyện xấu, cô không nên làm liên lụy đến hắn.
Chi bằng cô đem chuyện tối qua nhân cơ hội này mà nói rõ, đỡ để mọi người tiếp tục hiểu lầm.
- Tạ Mộ Trừng, nhà anh có tiền, hẳn là có cái gia thế tốt, hãy tìm một cô gái tốt xứng với anh, tôi… Từ nhỏ đến lớn cô nhận được không dưới mấy ngàn bức thư tình nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa xem, có đôi khi những học nam ấy chặn đường đón cô, cô cùng lắm chỉ lãnh đạm mà bước qua, chưa từng cự tuyệt người nào một cách trực tiếp như vậy nên không biết dùng từ thế nào.
Khóe môi Tạ Mộ Trừng không kiềm chế được cười vang:
- Ngôn Hinh, em muốn nói cái gì? Nói thẳng ra xem nào!
Ngôn Hinh hít thở sâu, từng chữ từng chữ một nói:
- Tôi biết anh thích tôi, chuyện tối hôm qua tôi coi như không có gì, nhưng tôi…
Câu nói còn chưa kết thúc, Tạ Mộ Trừng ‘xì’ một tiếng, nở nụ cười:
- Ngôn Hinh tiểu thư, em suy nghĩ đi đâu vậy? Em nói anh thích em? Tối hôm qua có gì xảy ra hả? Chỉ là anh trai anh đúng lúc đó trở về, mà em lại chưa ăn no nên anh mang em theo cùng cho em ăn chút cơm rau dưa, điều này có gì không phải? Mà em lại bắt đầu suy nghĩ miên man, nghĩ rằng anh có ý với em? Đám bạn hữu của anh đó em cũng gặp qua vài lần rồi, đều thích đùa giỡn, gán ghép cho em với anh cũng chỉ muốn vui vẻ một chút thôi. Về phần hôm nay anh cất công đến thăm em là do tối hôm qua anh đã cứng rắn, một mực ép em kính rượu anh trai anh, không thể tưởng được mới vậy mà em đã phát sốt đến nỗi nhập viện. Sáng nay anh đến công ty thì nghe được tin tức này từ Tịch Anh Ngạn, ngẫm lại thấy mình đáng trách nên mới đến đây xem em. Hơn nữa em chưa từng thấy qua danh sách của anh sao? Chỉ cần anh ngoắc tay một cái mỗi ngày đều có từng đàn mỹ nhân chờ anh chiếu cố, anh có cần phải vì một que diêm mà bỏ cả rừng cây không? Em đừng nghĩ em là trung tâm của mọi việc nữa, Ngôn Hinh!
Hắn nói những lời này mang tính chất áp đặt với cả những lời nói cuối cùng lại mang hàm ý nói móc. Nhưng Ngôn Hinh không cảm thấy chói tai chút nào, ngược lại cô nhẹ nhàng thở ra, cũng là do cô tự mình đa tình, căn bản không phải như cô nghĩ.
- Thực xin lỗi, có thể là do tôi đã nghĩ nhiều. Nếu như vậy, chi bằng chúng ta quay trở về quỹ đạo của mỗi người, tập đoàn Quảng Mậu các anh lớn như vậy, nếu sếp nhờ tôi sẽ giúp các anh phiên dịch…
- Không cần Ngôn tiểu thư lo lắng, tôi sẽ… Tạ Mộ Trừng nâng đồng hồ lên xem, cười nhạt mấy tiếng rồi điệu bộ vội vàng rời đi: “Cứ nghỉ ngơi tốt đi, vì không để Ngôn Hinh hiểu lầm nữa nên từ nay về sau tôi sẽ tìm người khác hỗ trợ.”
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Hắn nói chưa dứt lời cô đã nhớ đến cái hôm ở bệnh viện quân khu với bao nhiêu đau xót và tủi nhục, huống chi hắn lại còn là em trai ruột của cái tên ác ôn kia, đều là cá mè một lứa cả, ngón tay miết mạnh vào đùi, cô lạnh lùng với lấy cái lược mà chải tóc:
- Không cần Mộ thiếu lo lắng, tôi cảm thấy nơi này rất tốt, ít nhất là phụ hợp với túi tiền của tôi và mẹ tôi, có thể yên tâm thoải mái.
Lời đề nghị hảo tâm của mình bị từ chối một cách lạnh nhạt, Tạ Mộ Trừng nghĩ rằng là mình sẽ nín nhịn, nhưng chung quy cũng thấy bị mất mặt quá nên nhìn thẳng vào cô, lửa giận dồn lên đến tận cổ.
Thấy đã yên tĩnh trở lại trừ âm thanh của mấy người trong phòng bệnh ra thì cô không nghe thấy tiếng động của hắn nữa. Hẳn là hắn đã đi rồi, cô chậm rãi quay người lại vẫn thấy con người trăng sao luôn vây quanh vẫn đứng đấy, không khỏi âm thầm thở dài. Phải nói là từ đầu đến giờ là do Tạ Thừa Huân làm chuyện xấu, cô không nên làm liên lụy đến hắn.
Chi bằng cô đem chuyện tối qua nhân cơ hội này mà nói rõ, đỡ để mọi người tiếp tục hiểu lầm.
- Tạ Mộ Trừng, nhà anh có tiền, hẳn là có cái gia thế tốt, hãy tìm một cô gái tốt xứng với anh, tôi… Từ nhỏ đến lớn cô nhận được không dưới mấy ngàn bức thư tình nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa xem, có đôi khi những học nam ấy chặn đường đón cô, cô cùng lắm chỉ lãnh đạm mà bước qua, chưa từng cự tuyệt người nào một cách trực tiếp như vậy nên không biết dùng từ thế nào.
Khóe môi Tạ Mộ Trừng không kiềm chế được cười vang:
- Ngôn Hinh, em muốn nói cái gì? Nói thẳng ra xem nào!
Ngôn Hinh hít thở sâu, từng chữ từng chữ một nói:
- Tôi biết anh thích tôi, chuyện tối hôm qua tôi coi như không có gì, nhưng tôi…
Câu nói còn chưa kết thúc, Tạ Mộ Trừng ‘xì’ một tiếng, nở nụ cười:
- Ngôn Hinh tiểu thư, em suy nghĩ đi đâu vậy? Em nói anh thích em? Tối hôm qua có gì xảy ra hả? Chỉ là anh trai anh đúng lúc đó trở về, mà em lại chưa ăn no nên anh mang em theo cùng cho em ăn chút cơm rau dưa, điều này có gì không phải? Mà em lại bắt đầu suy nghĩ miên man, nghĩ rằng anh có ý với em? Đám bạn hữu của anh đó em cũng gặp qua vài lần rồi, đều thích đùa giỡn, gán ghép cho em với anh cũng chỉ muốn vui vẻ một chút thôi. Về phần hôm nay anh cất công đến thăm em là do tối hôm qua anh đã cứng rắn, một mực ép em kính rượu anh trai anh, không thể tưởng được mới vậy mà em đã phát sốt đến nỗi nhập viện. Sáng nay anh đến công ty thì nghe được tin tức này từ Tịch Anh Ngạn, ngẫm lại thấy mình đáng trách nên mới đến đây xem em. Hơn nữa em chưa từng thấy qua danh sách của anh sao? Chỉ cần anh ngoắc tay một cái mỗi ngày đều có từng đàn mỹ nhân chờ anh chiếu cố, anh có cần phải vì một que diêm mà bỏ cả rừng cây không? Em đừng nghĩ em là trung tâm của mọi việc nữa, Ngôn Hinh!
Hắn nói những lời này mang tính chất áp đặt với cả những lời nói cuối cùng lại mang hàm ý nói móc. Nhưng Ngôn Hinh không cảm thấy chói tai chút nào, ngược lại cô nhẹ nhàng thở ra, cũng là do cô tự mình đa tình, căn bản không phải như cô nghĩ.
- Thực xin lỗi, có thể là do tôi đã nghĩ nhiều. Nếu như vậy, chi bằng chúng ta quay trở về quỹ đạo của mỗi người, tập đoàn Quảng Mậu các anh lớn như vậy, nếu sếp nhờ tôi sẽ giúp các anh phiên dịch…
- Không cần Ngôn tiểu thư lo lắng, tôi sẽ… Tạ Mộ Trừng nâng đồng hồ lên xem, cười nhạt mấy tiếng rồi điệu bộ vội vàng rời đi: “Cứ nghỉ ngơi tốt đi, vì không để Ngôn Hinh hiểu lầm nữa nên từ nay về sau tôi sẽ tìm người khác hỗ trợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.