Chương 613:
(>..
30/12/2022
Dù nàng ta đã biết, nhưng tại sao nàng ta vẫn muốn Kỷ Đào đến phủ của công chúa, nên điều này sao nàng có thể an tâm được đây?
Dĩ nhiên, con người thì ai mà chả ích kỷ, nàng ta có thể vì sự an nguy của công chúa mà thỉnh cầu Kỷ Đào đến nhà, còn Kỷ Đào thì cũng có thể vì an nguy của người nhà mà thẳng thừng từ chối.
Dĩ nhiên, Đoan Nhu quận chúa rất thất vọng.
Nhưng lý do mà Kỷ Đào cự tuyệt nàng ta cũng rất chu đáo.
Đoan Nhu quận chúa liền nhíu mày lại, nàng ta đành thở dài nói tiếp: “Ta chẳng hiểu tại sao tự nhiên Hoàng cữu lại giận nương của ta. Dù có thể nào đi chăng nữa thì nương của ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện nối dõi tông đường của phủ Thái tử đâu, bà thiện lương như vậy, nhiều năm nay, bà đã không bước ra khỏi cửa phủ rồi. Vả lại, khi nghe tin ở quận Phong Bình có trận bão tuyết, thì ta không thể nhịn thêm những âm mưu đoạn tuyệt này được nữa, nhưng điều đáng hận là ta chỉ là một nữ nhân, nếu ta là nam nhi, thì ta nhất định phải thi lấy được công danh để minh oan cho mẫu thân của ta.”
Nhưng trong những lời này lại có một ý nghĩa gì đó.
Kỷ Đào lại mơ hồ cảm thấy rằng nàng ta muốn lâm Thiên Dược giúp công chúa sửa lại án xử sai.
Nên nàng cảm thấy càng ngày càng phiền chán, mặc dù Kỷ Đào cảm giác được Ngô Xảo Tư với Thịnh Phu Linh Lung là người không tốt, nhưng họ cũng không đến nỗi khiến nàng chán ghét cho lắm.
Vì thỉnh Kỷ Đào đến để bắt mạch, nên tốt xấu gì thì Thái tử phi cũng phải trả tiền khám bệnh, nhưng vị Đoan Nhu quận chúa này lại trả tiền riêng cho nàng vì nàng đã làm hết sức mình.
Kỷ Đào liền lui về phía sau một bước, “Quận chúa, Ngô trắc phi với Thịnh trắc phi ở bên đó còn đang chờ ta nữa.”
Đoan Nhu quận chúa hơi kinh ngạc, nàng bèn nói: “Đa tạ ngươi đã bắt mạch cho ta.”
“Đó là điều mà ta nên làm.” Kỷ Đào hành lễ một lần nữa, rồi nhanh chóng chạy ra cổng.
Ma ma đang chờ ở cửa, khi nhìn thấy Kỷ Đào bước ra, bà liền kéo nàng ra cửa, sau khi rời khỏi viện, bà mới nói: “Đoan trắc phi lại lo lắng quá mức cho công chúa à.”
Kỷ Đào chỉ cười, nàng cũng chẳng đáp lại.
Lúc này, Thịnh Linh Lung không có ở trong phòng, nàng đang phơi nắng ở trong vườn, lúc nhìn thấy Kỷ Đào, nàng cũng chẳng nói nhiều mà tự giác chìa tay ra.
Vì Thái tử phi đã mời Kỷ Đào đến nhà bắt mạch cho các nàng. Xem ra nàng ta đã thông báo trước cho các nàng hết rồi.
Vì thân thể Thịnh Linh Lung được chăm sóc rất tốt, nên da dẻ của nàng cực kỳ hồng hào mà chẳng bị vấn đề gì. Lúc Kỷ Đào bắt mạch, dường như nụ cười trong mắt mắt của nàng lại có chút trào phúng.
Kỷ Đào liền lui về phía sau một bước.
Còn Thịnh Linh Lung thì thong thả xoay cổ tay, “Lâm phu nhân, tình hình sao rồi?”
Kỷ Đào chỉ cười nhạt đáp: “Có phải Trắc phi cảm thấy chỗ nào không khỏe phải không?”
Thịnh Linh Lung liền lắc đầu: “Cũng không khó chịu cho lắm.”
Kỷ Đào vừa cười vừa nói: “Thân thể Trắc phi rất tốt ạ.”
Lúc Thịnh Linh Lung giơ tay lên, thì nha hoàn ở bên cạnh liền đưa cho nàng ta một hà bao.
Nàng ta liền đem hà bao đưa cho Kỷ Đào, sau đó mới nói tiếp: “Sau này, chúng ta sẽ còn có cơ hội ở với nhau nữa mà, nên đây là chỉ chút tấm lòng của ta thôi, xin Lâm phu nhân nhận cho.”
Nhìn hà bao đưa đến trước mặt mình, trong lòng Kỷ Đào không khỏi kinh ngạc, đây chẳng phải là đang mua chuộc nàng sao?
Nhưng khi kết hợp với những gì mà nàng ta nói, thì điều đó có nghĩa là sau này, Kỷ Đào vẫn còn đến để bắt mạch cho nàng ta nữa, đây là nàng ta đang bày tỏ sự lấy lòng mà thôi.
Kỷ Đào đành chìa tay ra nhận, vì nếu nàng không nhận, chỉ e là Thịnh Linh Lung sẽ không yên tâm.
Quả nhiên, khi thấy Kỷ Đào thu hà bao xong, nàng ta mới thả lỏng được một chút, rồi nhân tiện nhét thêm một hà bao cho ma ma nữa.
Lúc này, Ngô Xảo Tư đang ở trong phòng, vì có chút mùi thuốc, nên lúc vừa mới bước vào cửa, Kỷ Đào liền cảm thấy ngộp, nhưng nàng cũng chẳng muốn nói nhiều, mà chỉ bước đến bắt mạch.
Nghiêm túc mà nói, xem ra Ngô Xảo Tư cũng tín nhiệm nàng, nhưng đó chỉ là lúc nàng ta chưa biết được Kỷ Đào và Thái tử phi đã tiếp xúc qua mà thôi, nhưng hiện tại khi nhìn thấy Kỷ Đào, nàng ta thực sự có hơi cảnh giác.
Kỷ Đào liền rụt tay lại, sau đó nàng mới để ý đến sự phòng bị của nàng ta, mặc dù vậy, nhưng nàng cũng chẳng thèm để bụng, “Thân thể của Trắc phi đã bị suy yếu, chưa được chăm sóc tốt, tốt nhất, Trắc phi nên chăm sóc thân thể của mình ạ.”
Ngô Xảo Tư bèn gật đầu, nàng vừa cười vừa nói chuyện phiếm: “Ta đã không biết từ khi nào mà Lâm phu nhân lại quen với nương nương như vậy? Nàng ta còn thỉnh ngươi đến phủ Thái tử để bắt mạch nữa.”
Kỷ Đào liền đi sang một bên viết đơn thuốc, rồi thuận miệng nói: “Dạ nương nương có phân phó gì, dĩ nhiên ta sẽ tuân theo rồi.”
Nhưng chẳng có ai trực tiếp đáp lại.
Ma ma vẫn ở bên cạnh quan sát, sau khi Kỷ Đào viết xong đơn thuốc, nàng liền đưa cho nha hoàn ở bên cạnh, rồi đứng dậy cáo từ đi ra ngoài.
Vì sắc mặt của Ngô Xảo Tư thật sự rất khó coi, nên ma ma đành thì thầm với nàng: “Mặc dù Ngô trắc phi bị như vậy, nhưng thật sự cũng chẳng trách nương nương được, nàng ta lại không tin tưởng vào các thái y được thỉnh tới mà cứ khăng khăng mình phải uống phương thuốc của Ngô phu nhân cho người đưa vào thôi, cũng chẳng biết ở trong có gì mà phải bắt xoa bàn tay vài lần cơ đấy.”
Kỷ Đào chỉ im lặng lắng nghe. Nàng đi theo ma ma đến sân chính.
Lúc này, Thái tử phi cũng đang ở trong đình, đối diện nàng ta là một thiếu nữ đang hát một ca khúc, tiếng hát ấy rất du dương. Còn hai người ở bên cạnh thiếu nữ đó thì thổi sáo và đánh đàn, mọi động tác của các nàng đều cực kỳ mềm mại, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng cảm thấy thật tuyệt vời và việc nghe thiếu nữ hát cũng cảm thấy rất thoải mái.
Khi thấy Kỷ Đào tới, Thái tử phi liền xua tay ra hiệu cho hai vị nữ tử đang đánh đàn với thổi sáo kia, họ liền hành lễ rồi lui xuống, dáng người nàng ta rất yêu kiều, còn dáng đi thì rất uyển chuyển, ngay cả một nữ nhân như Kỷ Đào cũng cảm thấy nàng ta rất đẹp.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy Thái tử phi rất rộng lượng, nuôi nữ nhân như vậy ở trong phủ, thì khó có thể bảo đảm được rằng Thái tử sẽ chẳng cần hao tổn tâm sức mà cưng chiều nàng ta.
“Thân thể các nàng thế nào rồi?”
Giọng nói của Thái tử phi không nhanh cũng không chậm.
“Đoan trắc phi thì lo lắng quá mức.” Lúc này, Kỷ Đào mới hoàn hồn, rồi chậm rãi nói tiếp: “Còn thân thể Thịnh trắc phi rất tốt, chẳng có gì khó chịu, nhưng hình như Ngô trắc phi đã uống loại thuốc gì đó rất kỳ lạ.”
Thực sự rất kỳ lạ, vì lúc ấy, khi vừa mới bước vào cửa thì Kỷ Đào đã ngửi thấy mùi thuốc. Loại thuốc này đúng là loại thuốc dùng để bồi bổ cơ thể cho phụ nhân sau sinh, nhưng bên trong thuốc lại có mùi chua ngọt. Lúc này, nàng có hơi nông cạn, vả lại người bình thường thì cũng chẳng ngửi được gì. Mặc dù Kỷ Đào đến tiệm thuốc ngửi mùi hương của các loại dược liệu hàng ngày, nhưng lúc này nàng cũng không biết đó là loại thuốc gì.
Nghĩ đến đây, nàng lại nói tiếp: “Có thể là do ta học nghệ không được giỏi cho lắm.”
Thái tử phi cười như không cười, “Có điều, Kỷ đại phu không biết đấy thôi, đây chính là canh bạch tử mà Ngô phu nhân đến Vận thành xin đấy, ta còn nghe nói là phụ nhân nào uống thuốc này thì có khả năng sẽ sinh được con trai, ta cũng mới tình cờ nghe được thôi.”
* “canh bạch tử”: một phong tục hôn nhân cũ của dân tộc Hán. Phổ biến ở vùng Giang Tô và Chiết Giang. Theo “Biên niên sử địa phương của thành phố Biancha ở huyện Dongtai”, gia đình người phụ nữ trước tiên nhấc thùng #7 (bồn cầu) để bắt đầu, sau đó đầu bếp của nhà nam đến ngôi nhà mới để sử dụng nước thịt và đun nóng nhà vệ sinh cho cô dâu. Mọi người tin rằng hoạt động này cũng có thể làm cho họ có nhiều con cháu hơn và nhiều phước lành hơn.
Dĩ nhiên, con người thì ai mà chả ích kỷ, nàng ta có thể vì sự an nguy của công chúa mà thỉnh cầu Kỷ Đào đến nhà, còn Kỷ Đào thì cũng có thể vì an nguy của người nhà mà thẳng thừng từ chối.
Dĩ nhiên, Đoan Nhu quận chúa rất thất vọng.
Nhưng lý do mà Kỷ Đào cự tuyệt nàng ta cũng rất chu đáo.
Đoan Nhu quận chúa liền nhíu mày lại, nàng ta đành thở dài nói tiếp: “Ta chẳng hiểu tại sao tự nhiên Hoàng cữu lại giận nương của ta. Dù có thể nào đi chăng nữa thì nương của ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện nối dõi tông đường của phủ Thái tử đâu, bà thiện lương như vậy, nhiều năm nay, bà đã không bước ra khỏi cửa phủ rồi. Vả lại, khi nghe tin ở quận Phong Bình có trận bão tuyết, thì ta không thể nhịn thêm những âm mưu đoạn tuyệt này được nữa, nhưng điều đáng hận là ta chỉ là một nữ nhân, nếu ta là nam nhi, thì ta nhất định phải thi lấy được công danh để minh oan cho mẫu thân của ta.”
Nhưng trong những lời này lại có một ý nghĩa gì đó.
Kỷ Đào lại mơ hồ cảm thấy rằng nàng ta muốn lâm Thiên Dược giúp công chúa sửa lại án xử sai.
Nên nàng cảm thấy càng ngày càng phiền chán, mặc dù Kỷ Đào cảm giác được Ngô Xảo Tư với Thịnh Phu Linh Lung là người không tốt, nhưng họ cũng không đến nỗi khiến nàng chán ghét cho lắm.
Vì thỉnh Kỷ Đào đến để bắt mạch, nên tốt xấu gì thì Thái tử phi cũng phải trả tiền khám bệnh, nhưng vị Đoan Nhu quận chúa này lại trả tiền riêng cho nàng vì nàng đã làm hết sức mình.
Kỷ Đào liền lui về phía sau một bước, “Quận chúa, Ngô trắc phi với Thịnh trắc phi ở bên đó còn đang chờ ta nữa.”
Đoan Nhu quận chúa hơi kinh ngạc, nàng bèn nói: “Đa tạ ngươi đã bắt mạch cho ta.”
“Đó là điều mà ta nên làm.” Kỷ Đào hành lễ một lần nữa, rồi nhanh chóng chạy ra cổng.
Ma ma đang chờ ở cửa, khi nhìn thấy Kỷ Đào bước ra, bà liền kéo nàng ra cửa, sau khi rời khỏi viện, bà mới nói: “Đoan trắc phi lại lo lắng quá mức cho công chúa à.”
Kỷ Đào chỉ cười, nàng cũng chẳng đáp lại.
Lúc này, Thịnh Linh Lung không có ở trong phòng, nàng đang phơi nắng ở trong vườn, lúc nhìn thấy Kỷ Đào, nàng cũng chẳng nói nhiều mà tự giác chìa tay ra.
Vì Thái tử phi đã mời Kỷ Đào đến nhà bắt mạch cho các nàng. Xem ra nàng ta đã thông báo trước cho các nàng hết rồi.
Vì thân thể Thịnh Linh Lung được chăm sóc rất tốt, nên da dẻ của nàng cực kỳ hồng hào mà chẳng bị vấn đề gì. Lúc Kỷ Đào bắt mạch, dường như nụ cười trong mắt mắt của nàng lại có chút trào phúng.
Kỷ Đào liền lui về phía sau một bước.
Còn Thịnh Linh Lung thì thong thả xoay cổ tay, “Lâm phu nhân, tình hình sao rồi?”
Kỷ Đào chỉ cười nhạt đáp: “Có phải Trắc phi cảm thấy chỗ nào không khỏe phải không?”
Thịnh Linh Lung liền lắc đầu: “Cũng không khó chịu cho lắm.”
Kỷ Đào vừa cười vừa nói: “Thân thể Trắc phi rất tốt ạ.”
Lúc Thịnh Linh Lung giơ tay lên, thì nha hoàn ở bên cạnh liền đưa cho nàng ta một hà bao.
Nàng ta liền đem hà bao đưa cho Kỷ Đào, sau đó mới nói tiếp: “Sau này, chúng ta sẽ còn có cơ hội ở với nhau nữa mà, nên đây là chỉ chút tấm lòng của ta thôi, xin Lâm phu nhân nhận cho.”
Nhìn hà bao đưa đến trước mặt mình, trong lòng Kỷ Đào không khỏi kinh ngạc, đây chẳng phải là đang mua chuộc nàng sao?
Nhưng khi kết hợp với những gì mà nàng ta nói, thì điều đó có nghĩa là sau này, Kỷ Đào vẫn còn đến để bắt mạch cho nàng ta nữa, đây là nàng ta đang bày tỏ sự lấy lòng mà thôi.
Kỷ Đào đành chìa tay ra nhận, vì nếu nàng không nhận, chỉ e là Thịnh Linh Lung sẽ không yên tâm.
Quả nhiên, khi thấy Kỷ Đào thu hà bao xong, nàng ta mới thả lỏng được một chút, rồi nhân tiện nhét thêm một hà bao cho ma ma nữa.
Lúc này, Ngô Xảo Tư đang ở trong phòng, vì có chút mùi thuốc, nên lúc vừa mới bước vào cửa, Kỷ Đào liền cảm thấy ngộp, nhưng nàng cũng chẳng muốn nói nhiều, mà chỉ bước đến bắt mạch.
Nghiêm túc mà nói, xem ra Ngô Xảo Tư cũng tín nhiệm nàng, nhưng đó chỉ là lúc nàng ta chưa biết được Kỷ Đào và Thái tử phi đã tiếp xúc qua mà thôi, nhưng hiện tại khi nhìn thấy Kỷ Đào, nàng ta thực sự có hơi cảnh giác.
Kỷ Đào liền rụt tay lại, sau đó nàng mới để ý đến sự phòng bị của nàng ta, mặc dù vậy, nhưng nàng cũng chẳng thèm để bụng, “Thân thể của Trắc phi đã bị suy yếu, chưa được chăm sóc tốt, tốt nhất, Trắc phi nên chăm sóc thân thể của mình ạ.”
Ngô Xảo Tư bèn gật đầu, nàng vừa cười vừa nói chuyện phiếm: “Ta đã không biết từ khi nào mà Lâm phu nhân lại quen với nương nương như vậy? Nàng ta còn thỉnh ngươi đến phủ Thái tử để bắt mạch nữa.”
Kỷ Đào liền đi sang một bên viết đơn thuốc, rồi thuận miệng nói: “Dạ nương nương có phân phó gì, dĩ nhiên ta sẽ tuân theo rồi.”
Nhưng chẳng có ai trực tiếp đáp lại.
Ma ma vẫn ở bên cạnh quan sát, sau khi Kỷ Đào viết xong đơn thuốc, nàng liền đưa cho nha hoàn ở bên cạnh, rồi đứng dậy cáo từ đi ra ngoài.
Vì sắc mặt của Ngô Xảo Tư thật sự rất khó coi, nên ma ma đành thì thầm với nàng: “Mặc dù Ngô trắc phi bị như vậy, nhưng thật sự cũng chẳng trách nương nương được, nàng ta lại không tin tưởng vào các thái y được thỉnh tới mà cứ khăng khăng mình phải uống phương thuốc của Ngô phu nhân cho người đưa vào thôi, cũng chẳng biết ở trong có gì mà phải bắt xoa bàn tay vài lần cơ đấy.”
Kỷ Đào chỉ im lặng lắng nghe. Nàng đi theo ma ma đến sân chính.
Lúc này, Thái tử phi cũng đang ở trong đình, đối diện nàng ta là một thiếu nữ đang hát một ca khúc, tiếng hát ấy rất du dương. Còn hai người ở bên cạnh thiếu nữ đó thì thổi sáo và đánh đàn, mọi động tác của các nàng đều cực kỳ mềm mại, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng cảm thấy thật tuyệt vời và việc nghe thiếu nữ hát cũng cảm thấy rất thoải mái.
Khi thấy Kỷ Đào tới, Thái tử phi liền xua tay ra hiệu cho hai vị nữ tử đang đánh đàn với thổi sáo kia, họ liền hành lễ rồi lui xuống, dáng người nàng ta rất yêu kiều, còn dáng đi thì rất uyển chuyển, ngay cả một nữ nhân như Kỷ Đào cũng cảm thấy nàng ta rất đẹp.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy Thái tử phi rất rộng lượng, nuôi nữ nhân như vậy ở trong phủ, thì khó có thể bảo đảm được rằng Thái tử sẽ chẳng cần hao tổn tâm sức mà cưng chiều nàng ta.
“Thân thể các nàng thế nào rồi?”
Giọng nói của Thái tử phi không nhanh cũng không chậm.
“Đoan trắc phi thì lo lắng quá mức.” Lúc này, Kỷ Đào mới hoàn hồn, rồi chậm rãi nói tiếp: “Còn thân thể Thịnh trắc phi rất tốt, chẳng có gì khó chịu, nhưng hình như Ngô trắc phi đã uống loại thuốc gì đó rất kỳ lạ.”
Thực sự rất kỳ lạ, vì lúc ấy, khi vừa mới bước vào cửa thì Kỷ Đào đã ngửi thấy mùi thuốc. Loại thuốc này đúng là loại thuốc dùng để bồi bổ cơ thể cho phụ nhân sau sinh, nhưng bên trong thuốc lại có mùi chua ngọt. Lúc này, nàng có hơi nông cạn, vả lại người bình thường thì cũng chẳng ngửi được gì. Mặc dù Kỷ Đào đến tiệm thuốc ngửi mùi hương của các loại dược liệu hàng ngày, nhưng lúc này nàng cũng không biết đó là loại thuốc gì.
Nghĩ đến đây, nàng lại nói tiếp: “Có thể là do ta học nghệ không được giỏi cho lắm.”
Thái tử phi cười như không cười, “Có điều, Kỷ đại phu không biết đấy thôi, đây chính là canh bạch tử mà Ngô phu nhân đến Vận thành xin đấy, ta còn nghe nói là phụ nhân nào uống thuốc này thì có khả năng sẽ sinh được con trai, ta cũng mới tình cờ nghe được thôi.”
* “canh bạch tử”: một phong tục hôn nhân cũ của dân tộc Hán. Phổ biến ở vùng Giang Tô và Chiết Giang. Theo “Biên niên sử địa phương của thành phố Biancha ở huyện Dongtai”, gia đình người phụ nữ trước tiên nhấc thùng #7 (bồn cầu) để bắt đầu, sau đó đầu bếp của nhà nam đến ngôi nhà mới để sử dụng nước thịt và đun nóng nhà vệ sinh cho cô dâu. Mọi người tin rằng hoạt động này cũng có thể làm cho họ có nhiều con cháu hơn và nhiều phước lành hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.