Chương 25
Không Lương Đích Thành
11/11/2020
Tư Đồ Lân Thiên vừa từ trong xe đi ra, cánh tay liền bị người bắt lấy. Thời điểm nhìn rõ đối phương, hắn trong nháy mắt kinh ngạc. Lúc nghĩ đến người kia là ai, trong lòng Tư Đồ Lân Thiên không khỏi có chút khác thường: "Trần Tử Tuyên?"
"Lân Thiên, anh, anh còn nhớ rõ em, thật sự quá tốt, anh giúp em được không?" Trần Tử Tuyên thấy Tư Đồ Lân Thiên còn nhớ rõ bộ dáng của cô không khỏi lộ ra chút tươi cười. Cô thật sự sợ hắn không biết mình là ai, nhất là bộ dáng hiện nay có chút khác xưa.
Ánh mắt rơi trên cái bụng lớn của cô, Tư Đồ Lân Thiên có chút động dung: "Có chuyện gì vậy?"
"Lân Thiên, anh có thể tìm cho em một chỗ không? Em có chút chuyện, hiện tại không thể trở về, hơn nữa em cũng không thể nói cho ai, anh có thể giúp em chứ?"
Tư Đồ Lân Thiên nhìn đối phương. Người này thời đại học theo đuổi hắn rất lâu, sau này bị hắn trực tiếp cự tuyệt nên không tiếp tục dây dưa. Hắn nhớ rõ lúc ấy cô còn cao ngạo nói sẽ khiến hắn phải hối hận, khiến hắn yêu thích cô, không nghĩ tới vài năm không gặp cư nhiên lại thành thế này.
Nhưng đã từng là đồng học, hắn dù sao cũng phải quan tâm một chút, đặc biệt đều đã cầu tới cửa.
"Được, cậu chờ tôi một lúc."
Không nghĩ Tư Đồ Lân Thiên sẽ giúp đỡ, Trần Tử Tuyên sửng sốt một chút sau đó vui sướng gật đầu. Một lát sau, trợ lý của Tư Đồ Lân Thiên đi xuống mang Trần Tử Tuyên đi tìm chỗ ở.
Tư Đồ Lân Thiên buổi tối tan tầm thuận đường mua chút hoa quả cho Tần Nhạc. Mở cửa ra liền thấy Tần Nhạc đeo tạp dề bận rộn trong bếp. Không nghĩ tới Tần Nhạc còn biết làm cơm, Tư Đồ Lân Thiên có chút kinh ngạc, nghĩ lúc trước đem người ép buộc không nhẹ thì không khỏi có chút lo lắng, buông hoa quả xuống, cởi giày vào phòng.
Nghe thanh âm, Tần Nhạc quay đầu nhìn hắn: "Đã về rồi à? Em đang nấu canh, lập tức sẽ xong."
Tư Đồ Lân Thiên đi qua đem y ôm lấy: "Không mệt sao?"
Tần Nhạc cười hôn hắn: "Anh còn chưa hưởng qua tay nghề của em đâu!"
"Anh hôm nay nhất định sẽ hảo hảo nếm thử." Ái muội ở bên tai Tần Nhạc thở hắt ra, chỉ thấy Tần Nhạc cười đẩy hắn: "Đừng nháo, đi rửa tay."
Tư Đồ Lân Thiên xoay người đi rửa tay, lúc trở về, Tần Nhạc đã đem đồ ăn mang lên bàn chờ hắn.
Ngồi xuống nhìn bát canh trên mặt nước nổi lên mấy cọng rau thơm: "Thơm quá!"
Tần Nhạc cười: "Vậy anh uống nhiều một chút, bên trong em đã cố ý bỏ thêm một thành phần đặc biệt!"
Nhìn Tần Nhạc nháy mắt với mình, Tư Đồ Lân Thiên nhướn mi: "Bỏ thêm cái gì?"
"Anh đoán xem?" Tần Nhạc thân thủ ở phía dưới nam nhân bắt một phen, ý tứ rõ rệt lại trực tiếp, Tư Đồ Lân Thiên nào có thể chịu được trêu chọc của y, cơ hồ lập tức liền cứng rắn.
"Đừng nháo. Hôm nay không thể lại làm không thì lại giống như hôm trước, xem ai khó chịu."
Cứ nghĩ đến việc đem người thao đến d*m thủy đều cạn khô khiến hắn khó có thể áp chế hưng phấn ở dưới đáy lòng, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng a.
Nhưng Tần Nhạc lại bất mãn đứng lên. Y thực sự muốn hoài thai con của Tư Đồ Lân Thiên, thế cho nên buổi chiều rõ ràng mệt chết đi vẫn đến chỗ lão trung y uy tín mua phương tử liền khẩn cấp trở về nấu.
Vậy mà đêm nay hắn định không làm?
Tư Đồ Lân Thiên thấy người không nói lời nào, trong lòng cũng không thoải mái đứng lên, thò tay ôm lấy y: "Tần Nhạc, anh biết em muốn có con nhưng cũng không nên nóng lòng nhất thời. Chúng ta hãy thuận theo tự nhiên."
Tần Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Lần này chúng ta thử một chút. Không được thì lần sau em không dùng nữa."
Nhìn chờ đợi trong mắt Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên thở dài, ánh mắt sủng nịch nói: "Được rồi, bất quá em tốt nhất an phận một chút, đừng câu dẫn anh."
Tần Nhạc nhịn không được cười, đứng dậy khóa ngồi trên thân nam nhân, lôi kéo caravat hắn chưa kịp cởi, mị nhãn như tơ nhìn hắn: "Nếu em câu dẫn anh thì anh định làm gì em?"
Tư Đồ Lân Thiên ánh mắt âm trầm nhìn y: "Ngươi này yêu tinh."
Đem người ôm đặt lên bàn, dùng cái caravat vừa bị Tần Nhạc cởi ra quấn lấy tay y, Tư Đồ Lân Thiên cởi quần Tần Nhạc mới phát hiện người này bên trong cư nhiên không mặc cái gì, tách chân ra liền nhìn thấy hoa huy*t hôm qua vừa bị hắn yêu thương ngậm một nút lọ hồng nhạt, nhét đầy huyệt khẩu.
"Ân..." Hành động của nam nhân khiến Tần Nhạc hưng phấn, nhất là địa phương bị ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nhìn chăm chú kia, quả thực ngứa không chịu được.
Đem áo Tần Nhạc đẩy lên lộ ra hai điểm hồng anh, Tư Đồ Lân Thiên thân thủ niết một chút chỗ đó, thò tay đem bát canh đã nguội lạnh trên bàn đổ lên người Tần Nhạc.
Ý thức được nam nhân muốn làm gì, Tần Nhạc rên rỉ một tiếng, chủ động đem chân mở ra càng rộng: "Ân...Thật nóng...Muốn bị nóng hỏng..."
Tư Đồ Lân Thiên khom người vươn lưỡi liếm đầu v* mẫn cảm của y: "Quả nhiên ăn thế này mới ngon nhất!"
"Lân Thiên, anh, anh còn nhớ rõ em, thật sự quá tốt, anh giúp em được không?" Trần Tử Tuyên thấy Tư Đồ Lân Thiên còn nhớ rõ bộ dáng của cô không khỏi lộ ra chút tươi cười. Cô thật sự sợ hắn không biết mình là ai, nhất là bộ dáng hiện nay có chút khác xưa.
Ánh mắt rơi trên cái bụng lớn của cô, Tư Đồ Lân Thiên có chút động dung: "Có chuyện gì vậy?"
"Lân Thiên, anh có thể tìm cho em một chỗ không? Em có chút chuyện, hiện tại không thể trở về, hơn nữa em cũng không thể nói cho ai, anh có thể giúp em chứ?"
Tư Đồ Lân Thiên nhìn đối phương. Người này thời đại học theo đuổi hắn rất lâu, sau này bị hắn trực tiếp cự tuyệt nên không tiếp tục dây dưa. Hắn nhớ rõ lúc ấy cô còn cao ngạo nói sẽ khiến hắn phải hối hận, khiến hắn yêu thích cô, không nghĩ tới vài năm không gặp cư nhiên lại thành thế này.
Nhưng đã từng là đồng học, hắn dù sao cũng phải quan tâm một chút, đặc biệt đều đã cầu tới cửa.
"Được, cậu chờ tôi một lúc."
Không nghĩ Tư Đồ Lân Thiên sẽ giúp đỡ, Trần Tử Tuyên sửng sốt một chút sau đó vui sướng gật đầu. Một lát sau, trợ lý của Tư Đồ Lân Thiên đi xuống mang Trần Tử Tuyên đi tìm chỗ ở.
Tư Đồ Lân Thiên buổi tối tan tầm thuận đường mua chút hoa quả cho Tần Nhạc. Mở cửa ra liền thấy Tần Nhạc đeo tạp dề bận rộn trong bếp. Không nghĩ tới Tần Nhạc còn biết làm cơm, Tư Đồ Lân Thiên có chút kinh ngạc, nghĩ lúc trước đem người ép buộc không nhẹ thì không khỏi có chút lo lắng, buông hoa quả xuống, cởi giày vào phòng.
Nghe thanh âm, Tần Nhạc quay đầu nhìn hắn: "Đã về rồi à? Em đang nấu canh, lập tức sẽ xong."
Tư Đồ Lân Thiên đi qua đem y ôm lấy: "Không mệt sao?"
Tần Nhạc cười hôn hắn: "Anh còn chưa hưởng qua tay nghề của em đâu!"
"Anh hôm nay nhất định sẽ hảo hảo nếm thử." Ái muội ở bên tai Tần Nhạc thở hắt ra, chỉ thấy Tần Nhạc cười đẩy hắn: "Đừng nháo, đi rửa tay."
Tư Đồ Lân Thiên xoay người đi rửa tay, lúc trở về, Tần Nhạc đã đem đồ ăn mang lên bàn chờ hắn.
Ngồi xuống nhìn bát canh trên mặt nước nổi lên mấy cọng rau thơm: "Thơm quá!"
Tần Nhạc cười: "Vậy anh uống nhiều một chút, bên trong em đã cố ý bỏ thêm một thành phần đặc biệt!"
Nhìn Tần Nhạc nháy mắt với mình, Tư Đồ Lân Thiên nhướn mi: "Bỏ thêm cái gì?"
"Anh đoán xem?" Tần Nhạc thân thủ ở phía dưới nam nhân bắt một phen, ý tứ rõ rệt lại trực tiếp, Tư Đồ Lân Thiên nào có thể chịu được trêu chọc của y, cơ hồ lập tức liền cứng rắn.
"Đừng nháo. Hôm nay không thể lại làm không thì lại giống như hôm trước, xem ai khó chịu."
Cứ nghĩ đến việc đem người thao đến d*m thủy đều cạn khô khiến hắn khó có thể áp chế hưng phấn ở dưới đáy lòng, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng a.
Nhưng Tần Nhạc lại bất mãn đứng lên. Y thực sự muốn hoài thai con của Tư Đồ Lân Thiên, thế cho nên buổi chiều rõ ràng mệt chết đi vẫn đến chỗ lão trung y uy tín mua phương tử liền khẩn cấp trở về nấu.
Vậy mà đêm nay hắn định không làm?
Tư Đồ Lân Thiên thấy người không nói lời nào, trong lòng cũng không thoải mái đứng lên, thò tay ôm lấy y: "Tần Nhạc, anh biết em muốn có con nhưng cũng không nên nóng lòng nhất thời. Chúng ta hãy thuận theo tự nhiên."
Tần Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Lần này chúng ta thử một chút. Không được thì lần sau em không dùng nữa."
Nhìn chờ đợi trong mắt Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên thở dài, ánh mắt sủng nịch nói: "Được rồi, bất quá em tốt nhất an phận một chút, đừng câu dẫn anh."
Tần Nhạc nhịn không được cười, đứng dậy khóa ngồi trên thân nam nhân, lôi kéo caravat hắn chưa kịp cởi, mị nhãn như tơ nhìn hắn: "Nếu em câu dẫn anh thì anh định làm gì em?"
Tư Đồ Lân Thiên ánh mắt âm trầm nhìn y: "Ngươi này yêu tinh."
Đem người ôm đặt lên bàn, dùng cái caravat vừa bị Tần Nhạc cởi ra quấn lấy tay y, Tư Đồ Lân Thiên cởi quần Tần Nhạc mới phát hiện người này bên trong cư nhiên không mặc cái gì, tách chân ra liền nhìn thấy hoa huy*t hôm qua vừa bị hắn yêu thương ngậm một nút lọ hồng nhạt, nhét đầy huyệt khẩu.
"Ân..." Hành động của nam nhân khiến Tần Nhạc hưng phấn, nhất là địa phương bị ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nhìn chăm chú kia, quả thực ngứa không chịu được.
Đem áo Tần Nhạc đẩy lên lộ ra hai điểm hồng anh, Tư Đồ Lân Thiên thân thủ niết một chút chỗ đó, thò tay đem bát canh đã nguội lạnh trên bàn đổ lên người Tần Nhạc.
Ý thức được nam nhân muốn làm gì, Tần Nhạc rên rỉ một tiếng, chủ động đem chân mở ra càng rộng: "Ân...Thật nóng...Muốn bị nóng hỏng..."
Tư Đồ Lân Thiên khom người vươn lưỡi liếm đầu v* mẫn cảm của y: "Quả nhiên ăn thế này mới ngon nhất!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.