Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm
Chương 40
Khai Tân
10/10/2024
Chúng ta theo chỉ dẫn của thầy phong thủy, ở chỗ này đào sáu nhát cuốc, chỗ kia tám nhát, mười nhát, rồi quay về trước hương án, ông ấy lại lẩm nhẩm vài câu nữa, rồi mới cho nổ pháo.
Trong tiếng pháo nổ giòn giã, phụ thân và bốn ca ca dẫn người đào móng nhà. Còn đội thợ xây nhà thì mở rộng giếng nước.
Hơn một trăm người cùng làm việc, quang cảnh thật hùng vĩ. Đám thợ vừa làm vừa nói chuyện rôm rả, có người còn bông đùa mấy câu thô tục.
Thân thích bên ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ, cùng thân thích bên tổ mẫu và tổ phụ, cộng lại cũng ngót nghét vài chục mâm tiệc.
Số lương thực đãi khách cũng không ít, phụ thân và mẫu thân miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng chắc hẳn đang rất xót của.
Người lo liệu, kẻ đón tiếp, người ghi lại tiền mừng…
Các món ăn từ thịt, rau, trứng, gà đều được đem vào bếp. Có người còn mang đến từ hôm trước, dù hôm nay mới tới, họ cũng đã đến từ rất sớm. Thời buổi này, muốn tổ chức tiệc lớn đã khó, mà được ăn một bữa ngon lại càng khó hơn.
Các cháu trai trong nhà, ai ai cũng có trong túi một ít hạt dưa, lạc. Bọn trẻ con trong làng bâu quanh chúng, kêu ca ca, đệ đệ, thúc thúc, không ngớt lời.
Nhiều năm về sau, chúng vẫn đỏ mắt mà kể với người khác: “Khoảnh khắc rực rỡ đầu tiên trong đời chúng ta là khi cô cô đưa cho mỗi đứa chúng ta một túi lớn hạt dưa và lạc, bọn trẻ trong làng bâu quanh chúng ta, khiến chúng ta cảm thấy mình thật sáng chói.”
Một lần bày ba mươi lăm bàn, phải bày ba lần mới xong, những kẻ khờ khạo ở thôn làng lân cận và ăn mày trong trấn cũng đều đến.
Gia gia bảo ta mang một ít thức ăn sạch sẽ đến cho bọn họ, nói với họ rằng buổi tối cũng sẽ cho nữa, còn có cả đồ mang về.
"Dù chỉ là một việc thiện nhỏ nhoi cũng đừng coi thường."
Gia gia là người tinh tường, lão hồ ly, tâm địa cũng tuyệt đối cứng rắn, nhưng lại có nguyên tắc của riêng mình.
“Vâng."
Ta mang theo thịt, rau, bánh bao, và màn thầu chia cho họ.
"Các ngươi ăn từ từ, buổi tối còn có nữa, nếu không ngại, hãy tìm một cái bát hay gì đó mang theo, buổi tối ăn xong, ta sẽ cho các ngươi ít đồ ăn thừa để mang về."
"Đa tạ phu nhân, phu nhân thật nhân hậu, cầu chúc phu nhân sinh tám đứa con trai."
Xin đa tạ ngươi. Tám đứa? Hai đứa thôi đã đủ khiến ta kiệt sức rồi.
Cơm trưa vừa xong, thức ăn còn lại cũng không nhiều, thân thích bên ngoại đều lần lượt cáo từ, phụ mẫu dắt ta và Tề Đại ra cổng lớn tiễn khách.
Nhân tiện cũng nhận mặt người thân.
Họ hàng thân thích đối với ta và Tề Đại đều hết lời khen ngợi, nói rằng sau này hãy thường qua lại, có chuyện gì thì cứ cho người đến gọi, việc nhà thì không thiếu người làm.
Các thẩm, các nương, cùng các biểu tỷ, biểu muội cũng phải về nhà, vì vụ xuân đã gần đến, họ về để cày đất gieo hạt, cắt cỏ cho lợn, gà, rồi còn giặt giũ, nấu nướng.
"A Mãn..."
Ta nhìn người phụ nữ trẻ trước mặt, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng của nàng.
"A Mãn, tên thợ săn đó hung hãn, sợ rằng không chỉ biết săn bắn, mà còn biết đánh vợ nữa. Gả vào núi sâu, không biết khi nào ngươi sẽ bị hắn hành hạ đến chec. Ở nơi hoang vu đó, nhị thúc, nhị thẩm cũng chẳng hay biết ngươi sống chec ra sao."
"Nếu ngươi thực sự không muốn gả, cứ lấy cái chec ra ép bức, nhị thúc, nhị thẩm thương ngươi, chắc chắn sẽ đổi ý. Tên thợ săn đó đâu có cứu ngươi, cớ gì ngươi phải gả cho hắn để trả ơn?"
"Ngươi cứ treo cổ đi, nhưng không cần phải chec thật đâu, chỉ cần dọa họ một phen là đủ rồi."
"Ngươi cứ làm theo lời ta, chắc chắn sẽ không chec đâu."
Đây là đường tỷ của nguyên chủ, Nguyên Viên. Phụ mẫu nàng là đại bá và đại bá mẫu của nguyên chủ. Khác với gia đình nguyên chủ chỉ có một nữ nhi được phụ mẫu yêu thương, nhà đại bá có nhiều con gái, đương nhiên không chiều chuộng như vậy.
Nguyên Viên đố kị, nhưng nàng giấu tâm tư rất sâu, mãi đến khi cơ hội đến mới có thể ra tay. Sự xuất hiện của Tề Đại làm nàng nhận ra cơ hội đã đến. Nàng lừa dối và xúi giục nguyên chủ, vốn chỉ định dọa phụ mẫu, nhưng cuối cùng lại mất mạng.
Những ký ức của nguyên chủ về việc này, khi tỉnh lại ta cũng biết không nhiều, lễ đính hôn và xuất giá đều không thấy bóng dáng của Nguyên Viên, nên ta cũng chẳng nhớ ra nàng.
Ban đầu chắc chắn nàng rất sợ, không dám xuất hiện, nhưng đợi mãi không thấy chuyện gì xảy ra, ta và Tề Đại ngày càng hạnh phúc, nàng liền tìm cách đến gặp.
Ta lập tức nắm lấy tay áo của mẫu thân: "Mẫu thân, con muốn nói với người, lần trước khi con thắt cổ..."
"A Mãn!"
Nguyên Viên kinh hãi thốt lên, đôi mắt tròn xoe đầy sợ hãi và hoảng loạn.
"A Mãn, đừng nói bậy, ta chỉ đến từ biệt, giờ ta sẽ về nhà ngay."
Lời vừa dứt, Nguyên Viên bỏ đi nhanh hơn bất kỳ ai.
Mẫu thân nhìn ta khó hiểu hỏi: "Con với nàng ta có chuyện gì vậy?"
"Đợi khi xong mọi việc con sẽ từ từ kể cho mẫu thân."
Lúc này đúng là không phải lúc tán gẫu, thân thích vẫn cần phải nhận mặt và tiễn đi.
Trong tiếng pháo nổ giòn giã, phụ thân và bốn ca ca dẫn người đào móng nhà. Còn đội thợ xây nhà thì mở rộng giếng nước.
Hơn một trăm người cùng làm việc, quang cảnh thật hùng vĩ. Đám thợ vừa làm vừa nói chuyện rôm rả, có người còn bông đùa mấy câu thô tục.
Thân thích bên ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ, cùng thân thích bên tổ mẫu và tổ phụ, cộng lại cũng ngót nghét vài chục mâm tiệc.
Số lương thực đãi khách cũng không ít, phụ thân và mẫu thân miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng chắc hẳn đang rất xót của.
Người lo liệu, kẻ đón tiếp, người ghi lại tiền mừng…
Các món ăn từ thịt, rau, trứng, gà đều được đem vào bếp. Có người còn mang đến từ hôm trước, dù hôm nay mới tới, họ cũng đã đến từ rất sớm. Thời buổi này, muốn tổ chức tiệc lớn đã khó, mà được ăn một bữa ngon lại càng khó hơn.
Các cháu trai trong nhà, ai ai cũng có trong túi một ít hạt dưa, lạc. Bọn trẻ con trong làng bâu quanh chúng, kêu ca ca, đệ đệ, thúc thúc, không ngớt lời.
Nhiều năm về sau, chúng vẫn đỏ mắt mà kể với người khác: “Khoảnh khắc rực rỡ đầu tiên trong đời chúng ta là khi cô cô đưa cho mỗi đứa chúng ta một túi lớn hạt dưa và lạc, bọn trẻ trong làng bâu quanh chúng ta, khiến chúng ta cảm thấy mình thật sáng chói.”
Một lần bày ba mươi lăm bàn, phải bày ba lần mới xong, những kẻ khờ khạo ở thôn làng lân cận và ăn mày trong trấn cũng đều đến.
Gia gia bảo ta mang một ít thức ăn sạch sẽ đến cho bọn họ, nói với họ rằng buổi tối cũng sẽ cho nữa, còn có cả đồ mang về.
"Dù chỉ là một việc thiện nhỏ nhoi cũng đừng coi thường."
Gia gia là người tinh tường, lão hồ ly, tâm địa cũng tuyệt đối cứng rắn, nhưng lại có nguyên tắc của riêng mình.
“Vâng."
Ta mang theo thịt, rau, bánh bao, và màn thầu chia cho họ.
"Các ngươi ăn từ từ, buổi tối còn có nữa, nếu không ngại, hãy tìm một cái bát hay gì đó mang theo, buổi tối ăn xong, ta sẽ cho các ngươi ít đồ ăn thừa để mang về."
"Đa tạ phu nhân, phu nhân thật nhân hậu, cầu chúc phu nhân sinh tám đứa con trai."
Xin đa tạ ngươi. Tám đứa? Hai đứa thôi đã đủ khiến ta kiệt sức rồi.
Cơm trưa vừa xong, thức ăn còn lại cũng không nhiều, thân thích bên ngoại đều lần lượt cáo từ, phụ mẫu dắt ta và Tề Đại ra cổng lớn tiễn khách.
Nhân tiện cũng nhận mặt người thân.
Họ hàng thân thích đối với ta và Tề Đại đều hết lời khen ngợi, nói rằng sau này hãy thường qua lại, có chuyện gì thì cứ cho người đến gọi, việc nhà thì không thiếu người làm.
Các thẩm, các nương, cùng các biểu tỷ, biểu muội cũng phải về nhà, vì vụ xuân đã gần đến, họ về để cày đất gieo hạt, cắt cỏ cho lợn, gà, rồi còn giặt giũ, nấu nướng.
"A Mãn..."
Ta nhìn người phụ nữ trẻ trước mặt, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng của nàng.
"A Mãn, tên thợ săn đó hung hãn, sợ rằng không chỉ biết săn bắn, mà còn biết đánh vợ nữa. Gả vào núi sâu, không biết khi nào ngươi sẽ bị hắn hành hạ đến chec. Ở nơi hoang vu đó, nhị thúc, nhị thẩm cũng chẳng hay biết ngươi sống chec ra sao."
"Nếu ngươi thực sự không muốn gả, cứ lấy cái chec ra ép bức, nhị thúc, nhị thẩm thương ngươi, chắc chắn sẽ đổi ý. Tên thợ săn đó đâu có cứu ngươi, cớ gì ngươi phải gả cho hắn để trả ơn?"
"Ngươi cứ treo cổ đi, nhưng không cần phải chec thật đâu, chỉ cần dọa họ một phen là đủ rồi."
"Ngươi cứ làm theo lời ta, chắc chắn sẽ không chec đâu."
Đây là đường tỷ của nguyên chủ, Nguyên Viên. Phụ mẫu nàng là đại bá và đại bá mẫu của nguyên chủ. Khác với gia đình nguyên chủ chỉ có một nữ nhi được phụ mẫu yêu thương, nhà đại bá có nhiều con gái, đương nhiên không chiều chuộng như vậy.
Nguyên Viên đố kị, nhưng nàng giấu tâm tư rất sâu, mãi đến khi cơ hội đến mới có thể ra tay. Sự xuất hiện của Tề Đại làm nàng nhận ra cơ hội đã đến. Nàng lừa dối và xúi giục nguyên chủ, vốn chỉ định dọa phụ mẫu, nhưng cuối cùng lại mất mạng.
Những ký ức của nguyên chủ về việc này, khi tỉnh lại ta cũng biết không nhiều, lễ đính hôn và xuất giá đều không thấy bóng dáng của Nguyên Viên, nên ta cũng chẳng nhớ ra nàng.
Ban đầu chắc chắn nàng rất sợ, không dám xuất hiện, nhưng đợi mãi không thấy chuyện gì xảy ra, ta và Tề Đại ngày càng hạnh phúc, nàng liền tìm cách đến gặp.
Ta lập tức nắm lấy tay áo của mẫu thân: "Mẫu thân, con muốn nói với người, lần trước khi con thắt cổ..."
"A Mãn!"
Nguyên Viên kinh hãi thốt lên, đôi mắt tròn xoe đầy sợ hãi và hoảng loạn.
"A Mãn, đừng nói bậy, ta chỉ đến từ biệt, giờ ta sẽ về nhà ngay."
Lời vừa dứt, Nguyên Viên bỏ đi nhanh hơn bất kỳ ai.
Mẫu thân nhìn ta khó hiểu hỏi: "Con với nàng ta có chuyện gì vậy?"
"Đợi khi xong mọi việc con sẽ từ từ kể cho mẫu thân."
Lúc này đúng là không phải lúc tán gẫu, thân thích vẫn cần phải nhận mặt và tiễn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.