Không Có Chí Tiến Thủ Trong Truyện Thập Niên
Chương 3:
Thanh Việt Lưu Ca
13/08/2023
Diệp Thư Hoa cũng đã nằm trên giường hơn một tháng, thành công tránh thoát mùa thu gặt mệt mỏi nhất, đáng sợ nhất trong lời đồn. Cuối cùng vị cha Đội trưởng của cô đã có thời gian thở lấy hơi, về nhà quan tâm đứa con gái nhỏ còn đang nằm trên giường dưỡng bệnh thì nhìn thấy Diệp Thư Hoa được đồng chí Vương Thúy Phân cho ăn một chén canh trứng mỗi ngày, nuôi dưỡng trắng trẻo non mịn.
Thế là ngay sau khi đã đắc tội với thần chuyển kiếp, Diệp Thư Hoa lại đắc tội với vị cha Đội trưởng của mình, bị đuổi xuống giường một cách vô tình.
Trước kia Bé em nhà họ Diệp cũng không cần kiếm điểm công, bởi vì nhà họ Diệp toàn là sức lao động, nuôi nổi một người rảnh rỗi, cho nên Vương Thúy Phân bố trí cho cô ở nhà học làm việc nhà. Mà bây giờ đội trưởng Diệp quyết định cho Diệp Thư Hoa - kẻ giả vờ bị bệnh để hết ăn lại uống một bài học, yêu cầu cô phải tự đi làm kiếm điểm công, nếu không thì đói bụng, không ai trong nhà được giúp đỡ cô.
Mặc kệ là ở trong nhà hay ở bên ngoài, Đội trưởng Diệp đều tràn đầy uy nghiêm, một khi ông ấy bày ra khuôn mặt nghiêm túc, Vương Thúy Phân cũng không dám xin giùm, bà ấy chỉ có thể giúp Diệp Thư Hoa tìm một công việc dễ dàng chút, ví dụ như đi theo bà ấy đến nhà ăn phụ việc. Nhà ăn đều do bà ấy định đoạt, thỉnh thoảng Diệp Thư Hoa làm biếng, cha của cô cũng không thể với tay đến nơi này.
Sau đó Diệp Thư Hoa đã biết được thế nào gọi là “Không có gì khổ nhất, chỉ có càng khổ hơn”.
Cải xanh nấu với nước trong không phải là đáng sợ nhất, mỗi ngày chỉ được ăn lửng dạ, thời gian khác đều đói bụng cũng không phải đáng thương nhất, mà vừa đói bụng vừa làm việc, làm xong còn chỉ có thể ăn canh cải xanh nấu với nước trong mới thật sự gọi là bi thảm.
Hơn nữa cô cũng không biết có khi nào còn sự “ngạc nhiên đáng mừng” nào khác đang chờ đợi mình không.
Làm việc được mấy ngày, Diệp Thư Hoa rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định tìm một đường ra khác, cũng như quý bà Vương Thúy Phân đã nói, cố gắng gả vào thành phố cũng không tệ, dù sao thời đại này không cho phép buôn bán, nếu không cô còn có thể thử nghiệm xem mình có kế thừa năng khiếu gây dựng sự nghiệp của cha mẹ không.
Hoặc là thông qua việc thi đại học để nhảy ra khỏi cửa nhà nông… Mà thôi được rồi, cho dù khôi phục việc thi đại học, Diệp Thư Hoa cũng không chắc là mình thi đậu nổi. Đời trước cô biết thân biết phận nên thi vào khoa nghệ thuật với bạn thân, cũng thi đậu một cách thuận lợi nên mới cố gắng vớt được một tấm bằng chính quy. Với thành tích văn hóa thảm không nỡ nhìn năm đó của cô, ở thời đại này cô chẳng thấy chắc chắn chút nào, không muốn “gặm” sách nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lập gia đình vẫn thích hợp nhất đối với cô. Đôi khi Diệp Thư Hoa cũng sẽ suy nghĩ vui vẻ trong đau khổ, nếu như bị đám chị em đời trước biết cô chủ Diệp “Vượt nghìn bụi rậm không mảnh lá dính thân” cũng có lúc chẳng có chí tiến thủ, chỉ muốn dựa vào đàn ông thế này, không biết sẽ vui đến mức nào.
Nhưng bây giờ không có gì quan trọng hơn ăn thịt!
Diệp Thư Hoa quyết định lại trưng lên khuôn mặt vui vẻ với mọi người đến lúc kết thúc công việc múc cơm.
Mặc kệ ở thời đại nào, dường như người trong nước đều thích lôi kéo bạn bè thành đội thành nhóm, các đội viên trong đại đội sản xuất Song Cương cũng vậy. Các chàng trai trẻ tuổi từng người chạy tới nhà ăn, theo sát phía sau chính là các thím các chị đang vừa ôm chén ôm thố vừa nói vừa cười.
"Cơm tập thể" buổi sáng sớm chỉ còn lại danh nghĩa trên mặt chữ từ mười mấy năm về trước. Bây giờ cung cấp bữa ăn tập thể là để đội viên trong đội sản xuất hoàn thành công việc thu gặt mùa màng tốt hơn. Hàng năm vào mùa này nhà ăn đều được mở cửa, muốn ăn ở nhà ăn hay lấy thức ăn mang về nhà rồi mới ăn đều theo ý thích của mỗi người.
Ở đại đội sản xuất Song Cương, nhà nào cũng thích múc thức ăn mang về nhà rồi mới ăn. Mấy chuyện này đàn ông sẽ không làm, đa phần người đến lấy cơm đều là phụ nữ.
"Cô chiêu" nhà Đội trưởng, mười bảy năm qua dáng vẻ trông như được "nuôi ở chốn khuê phòng ít khi ra ngoài", cũng không phải là nhà Đội trưởng Diệp giàu sang gì, mà do nhà bọn họ có sức lao động sung túc, không cần bé gái xuống đất làm việc, ba cô sáu bà trong đại đội đều thích dùng từ "trường hợp quý hiếm" để nhạo báng cô.
Gần đây Diệp Thư Hoa đắc tội với vị cha Đội trưởng kia của mình dẫn đến việc bị "đuổi ra khỏi nhà", người ngoài không thể nào biết được, nhưng mà cô gái nhỏ được cưng chiều từ bé đến lớn vô duyên vô cớ chạy ra kiếm điểm công, rốt cuộc đằng sau chuyện này có nguyên nhân gì vẫn không thể tránh khỏi kết cục trở thành đề tài khiến mọi người bàn tán xôn xao lúc rảnh rỗi.
Tất nhiên ở trước mặt người nhà họ Diệp, không có ai bày ra bộ mặt hóng hớt, ngược lại lần nào ba cô sáu bà cũng đều phải thừa dịp Diệp Thư Hoa múc cơm cho mình khen cô một trận, kiểu như thông minh, xinh đẹp, hiểu chuyện mà còn có năng lực, sắp tâng bốc như cô là tiên nữ có một không hai trên đời này rồi.
Thế là ngay sau khi đã đắc tội với thần chuyển kiếp, Diệp Thư Hoa lại đắc tội với vị cha Đội trưởng của mình, bị đuổi xuống giường một cách vô tình.
Trước kia Bé em nhà họ Diệp cũng không cần kiếm điểm công, bởi vì nhà họ Diệp toàn là sức lao động, nuôi nổi một người rảnh rỗi, cho nên Vương Thúy Phân bố trí cho cô ở nhà học làm việc nhà. Mà bây giờ đội trưởng Diệp quyết định cho Diệp Thư Hoa - kẻ giả vờ bị bệnh để hết ăn lại uống một bài học, yêu cầu cô phải tự đi làm kiếm điểm công, nếu không thì đói bụng, không ai trong nhà được giúp đỡ cô.
Mặc kệ là ở trong nhà hay ở bên ngoài, Đội trưởng Diệp đều tràn đầy uy nghiêm, một khi ông ấy bày ra khuôn mặt nghiêm túc, Vương Thúy Phân cũng không dám xin giùm, bà ấy chỉ có thể giúp Diệp Thư Hoa tìm một công việc dễ dàng chút, ví dụ như đi theo bà ấy đến nhà ăn phụ việc. Nhà ăn đều do bà ấy định đoạt, thỉnh thoảng Diệp Thư Hoa làm biếng, cha của cô cũng không thể với tay đến nơi này.
Sau đó Diệp Thư Hoa đã biết được thế nào gọi là “Không có gì khổ nhất, chỉ có càng khổ hơn”.
Cải xanh nấu với nước trong không phải là đáng sợ nhất, mỗi ngày chỉ được ăn lửng dạ, thời gian khác đều đói bụng cũng không phải đáng thương nhất, mà vừa đói bụng vừa làm việc, làm xong còn chỉ có thể ăn canh cải xanh nấu với nước trong mới thật sự gọi là bi thảm.
Hơn nữa cô cũng không biết có khi nào còn sự “ngạc nhiên đáng mừng” nào khác đang chờ đợi mình không.
Làm việc được mấy ngày, Diệp Thư Hoa rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định tìm một đường ra khác, cũng như quý bà Vương Thúy Phân đã nói, cố gắng gả vào thành phố cũng không tệ, dù sao thời đại này không cho phép buôn bán, nếu không cô còn có thể thử nghiệm xem mình có kế thừa năng khiếu gây dựng sự nghiệp của cha mẹ không.
Hoặc là thông qua việc thi đại học để nhảy ra khỏi cửa nhà nông… Mà thôi được rồi, cho dù khôi phục việc thi đại học, Diệp Thư Hoa cũng không chắc là mình thi đậu nổi. Đời trước cô biết thân biết phận nên thi vào khoa nghệ thuật với bạn thân, cũng thi đậu một cách thuận lợi nên mới cố gắng vớt được một tấm bằng chính quy. Với thành tích văn hóa thảm không nỡ nhìn năm đó của cô, ở thời đại này cô chẳng thấy chắc chắn chút nào, không muốn “gặm” sách nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lập gia đình vẫn thích hợp nhất đối với cô. Đôi khi Diệp Thư Hoa cũng sẽ suy nghĩ vui vẻ trong đau khổ, nếu như bị đám chị em đời trước biết cô chủ Diệp “Vượt nghìn bụi rậm không mảnh lá dính thân” cũng có lúc chẳng có chí tiến thủ, chỉ muốn dựa vào đàn ông thế này, không biết sẽ vui đến mức nào.
Nhưng bây giờ không có gì quan trọng hơn ăn thịt!
Diệp Thư Hoa quyết định lại trưng lên khuôn mặt vui vẻ với mọi người đến lúc kết thúc công việc múc cơm.
Mặc kệ ở thời đại nào, dường như người trong nước đều thích lôi kéo bạn bè thành đội thành nhóm, các đội viên trong đại đội sản xuất Song Cương cũng vậy. Các chàng trai trẻ tuổi từng người chạy tới nhà ăn, theo sát phía sau chính là các thím các chị đang vừa ôm chén ôm thố vừa nói vừa cười.
"Cơm tập thể" buổi sáng sớm chỉ còn lại danh nghĩa trên mặt chữ từ mười mấy năm về trước. Bây giờ cung cấp bữa ăn tập thể là để đội viên trong đội sản xuất hoàn thành công việc thu gặt mùa màng tốt hơn. Hàng năm vào mùa này nhà ăn đều được mở cửa, muốn ăn ở nhà ăn hay lấy thức ăn mang về nhà rồi mới ăn đều theo ý thích của mỗi người.
Ở đại đội sản xuất Song Cương, nhà nào cũng thích múc thức ăn mang về nhà rồi mới ăn. Mấy chuyện này đàn ông sẽ không làm, đa phần người đến lấy cơm đều là phụ nữ.
"Cô chiêu" nhà Đội trưởng, mười bảy năm qua dáng vẻ trông như được "nuôi ở chốn khuê phòng ít khi ra ngoài", cũng không phải là nhà Đội trưởng Diệp giàu sang gì, mà do nhà bọn họ có sức lao động sung túc, không cần bé gái xuống đất làm việc, ba cô sáu bà trong đại đội đều thích dùng từ "trường hợp quý hiếm" để nhạo báng cô.
Gần đây Diệp Thư Hoa đắc tội với vị cha Đội trưởng kia của mình dẫn đến việc bị "đuổi ra khỏi nhà", người ngoài không thể nào biết được, nhưng mà cô gái nhỏ được cưng chiều từ bé đến lớn vô duyên vô cớ chạy ra kiếm điểm công, rốt cuộc đằng sau chuyện này có nguyên nhân gì vẫn không thể tránh khỏi kết cục trở thành đề tài khiến mọi người bàn tán xôn xao lúc rảnh rỗi.
Tất nhiên ở trước mặt người nhà họ Diệp, không có ai bày ra bộ mặt hóng hớt, ngược lại lần nào ba cô sáu bà cũng đều phải thừa dịp Diệp Thư Hoa múc cơm cho mình khen cô một trận, kiểu như thông minh, xinh đẹp, hiểu chuyện mà còn có năng lực, sắp tâng bốc như cô là tiên nữ có một không hai trên đời này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.