Không Có Chí Tiến Thủ Trong Truyện Thập Niên
Chương 4:
Thanh Việt Lưu Ca
13/08/2023
Diệp Thư Hoa cố gắng nặn ra nụ cười ngượng ngùng, cũng tăng nhanh động tác trên tay. Cho đến khi tiễn đi hết mấy nữ đồng chí giỏi ăn nói, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tại sao loài người lại nỡ tổn thương nhau thế chứ! Cô không thích nghe mấy lời khen sắp làm tai mọc kén, cũng không thấy đó là sự tán dương thật lòng thật ý.
Nếu như mọi người đều có thể yên tĩnh như gà thì tốt biết bao!
Những lúc thế này Diệp Thư Hoa vô cùng hoài niệm kiếp trước của mình. Người xung quanh đều biết cô cả Diệp là một đứa con gái nhà giàu dám nghĩ dám làm, dù sao ngoại trừ viết chi phiếu, cha mẹ cô chẳng quản chuyện gì khác, cô có thể tận tình làm trời làm đất mỗi ngày, người khác lại không dám tùy tiện đắc tội với cô.
Mà hiện tại đến cả than thở Diệp Thư Hoa cũng phải len lén, không thể phá hư hình tượng tiên nữ mà khó khăn lắm cô mới xây dựng nên.
Tiếp sau các đồng chí phụ nữ lại có một nhóm quần chúng nhân dân cần Diệp Thư Hoa phục vụ, có nam có nữ, bọn họ chính là một nét đặc sắc nhất của thời đại này... các thanh niên trí thức.
Diệp Thư Hoa lại trưng ra nụ cười, cười chân thành hơn bất cứ lúc nào hết.
Cô vui vẻ như vậy là vì 2 nguyên nhân, thứ nhất là thanh niên trí thức luôn luôn đến lấy cơm cuối cùng, bọn họ đến có nghĩa cô làm xong đợt này nữa là chuẩn bị tan làm được rồi; một nguyên nhân khác là trong đám người này có mấy thanh niên trí thức ngoại hình cũng không tệ lắm, ví dụ như người đang im lặng đâm đầu đi về phía cô - đồng chí Tống Thanh Huy.
Có thể là do di truyền từ cha mẹ, đời trước cha của cô đổi bốn năm bà vợ, cứ người sau lại trẻ tuổi xinh đẹp hơn người trước, cô vợ cuối còn là bạn của con gái ông ta, nói ra cũng đủ khiến tam qua người ta tan vỡ. Nhưng mà mẹ của Diệp Thư Hoa cũng không kém, Diệp Thư Hoa cảm thấy mình đã được tính là kẻ không có đạo đức rồi, trong bốn năm đại học đổi bốn người bạn trai, trung bình mỗi năm đổi một lần. Mà mẹ của cô đổi người yêu còn chuyên cần hơn cô. Nhất là vào cái năm cô vừa mới tốt nghiệp, thậm chí mẹ cô còn tìm một em trai đại học năm thứ hai làm người yêu... Cô cũng không thích gặm cỏ non như thế.
Nói tóm lại, dưới sự hun đúc của cha mẹ, tiêu chuẩn tìm người yêu của Diệp Thư Hoa cũng càng ngày càng đơn giản thô bạo, trẻ tuổi đẹp trai vóc dáng chuẩn, chỉ cần phù hợp với ba điểm này, những điểm khác có thể thương lượng thêm.
Mà hai vị đồng chí thanh niên trí thức trước mắt vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của Diệp Thư Hoa, đẹp đến nỗi cô đang khổ sở thế này, nhìn thấy bọn họ xuất hiện vẫn không nhịn được, lộ ra nụ cười hết sức chân thành.
Thật ra muốn lọt vào mắt Diệp Thư Hoa cũng không dễ dàng, cái mà cô gọi là "đẹp trai" không phải chỉ đẹp trai bình thường, mà là loại đàn ông tập hợp đủ các đặc điểm từ khuôn mặt, làn da, hình tượng, khí chất và lời nói cử chỉ đều tốt đẹp.
Ngay cả bạn thân cũng từng cười nhạo, bảo cái thân cô thì đọc sách chẳng bao nhiêu, thế mà hết lần này đến lần khác lại điên đảo đối với những chàng trai vừa đẹp vừa khí chất ngời ngời. Thế nhưng người đẹp đều có đặc quyền, bản thân Diệp Thư Hoa vừa giàu vừa đẹp, cho nên ánh mắt của cô càng bắt bẻ, ngược lại đám con trai càng đổ xô theo đuổi cô.
Đáng tiếc ngoại hình đẹp không thể làm cơm ăn, Diệp Thư Hoa chỉ thưởng thức hai giây rồi làm theo phép công, nhận lấy hộp cơm của bọn họ, nghiêm khắc xới cơm dựa theo tiêu chuẩn, không cho nhiều hơn dù chỉ một hạt gạo, bởi vì bản thân cô cũng hy vọng có thể dư lại nhiều một chút để cô đủ nhét kẽ răng.
Trước mặt chuyện no bụng, trai đẹp đều là mây bay...
Múc xong một hộp cơm cuối cùng đưa cho nam thanh niên trí thức, sau khi đối phương nhỏ giọng cảm ơn, Diệp Thư Hoa vô cùng đứng đắn đáp một câu "Vì nhân dân phục vụ", đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, tiếp đó quay đầu tung tăng gọi đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, hôm nay còn lại một chút cơm, làm sao đây..."
Vương Thúy Phân tới nhìn thoáng qua, cười nói: "Nhiêu đây còn không được hai muỗng, múc riêng ra mẹ còn ngại phí chén, thôi con tự ăn đi!"
Thật ra thì thời đại thiếu ăn thiếu mặc lúc này, gạo sống đều có thể nhét vào miệng, tất nhiên một ngụm cơm cũng phải giữ lại sang bữa cơm sau. Nhưng mà Vương Thúy Phân là vợ của Đội trưởng, thùng cơm lại do Diệp Thư Hoa phụ trách, bà ấy sắp xếp như vậy người khác cũng không có ý kiến, thậm chí còn nhân cơ hội khen ngợi: "Bé em giỏi ghê á, bình thường cũng nấu ngần ấy cơm, chưa bao giờ còn lại nửa chén, Bé em múc cơm thì còn dư lại, chứng tỏ Bé em đã tiết kiệm lương thực cho quốc gia."
Đổi thành lúc khác Diệp Thư Hoa đã không hiểu nổi, có thể tìm được góc độ vi diệu như thế để tâng bốc, đúng là những kẻ nịnh hót không có gì là không thể nghĩ ra được! Nhưng mà vào lúc này, Diệp Thư Hoa không có thời gian giả vờ ngượng ngùng. Cô múc cơm với khuôn mặt đầy vẻ trân trọng, tạo thành hai vắt cơm chỉ đủ nhét kẽ răng, chia với Vương Thúy Phân, mỗi người ăn một nửa.
Nếu như mọi người đều có thể yên tĩnh như gà thì tốt biết bao!
Những lúc thế này Diệp Thư Hoa vô cùng hoài niệm kiếp trước của mình. Người xung quanh đều biết cô cả Diệp là một đứa con gái nhà giàu dám nghĩ dám làm, dù sao ngoại trừ viết chi phiếu, cha mẹ cô chẳng quản chuyện gì khác, cô có thể tận tình làm trời làm đất mỗi ngày, người khác lại không dám tùy tiện đắc tội với cô.
Mà hiện tại đến cả than thở Diệp Thư Hoa cũng phải len lén, không thể phá hư hình tượng tiên nữ mà khó khăn lắm cô mới xây dựng nên.
Tiếp sau các đồng chí phụ nữ lại có một nhóm quần chúng nhân dân cần Diệp Thư Hoa phục vụ, có nam có nữ, bọn họ chính là một nét đặc sắc nhất của thời đại này... các thanh niên trí thức.
Diệp Thư Hoa lại trưng ra nụ cười, cười chân thành hơn bất cứ lúc nào hết.
Cô vui vẻ như vậy là vì 2 nguyên nhân, thứ nhất là thanh niên trí thức luôn luôn đến lấy cơm cuối cùng, bọn họ đến có nghĩa cô làm xong đợt này nữa là chuẩn bị tan làm được rồi; một nguyên nhân khác là trong đám người này có mấy thanh niên trí thức ngoại hình cũng không tệ lắm, ví dụ như người đang im lặng đâm đầu đi về phía cô - đồng chí Tống Thanh Huy.
Có thể là do di truyền từ cha mẹ, đời trước cha của cô đổi bốn năm bà vợ, cứ người sau lại trẻ tuổi xinh đẹp hơn người trước, cô vợ cuối còn là bạn của con gái ông ta, nói ra cũng đủ khiến tam qua người ta tan vỡ. Nhưng mà mẹ của Diệp Thư Hoa cũng không kém, Diệp Thư Hoa cảm thấy mình đã được tính là kẻ không có đạo đức rồi, trong bốn năm đại học đổi bốn người bạn trai, trung bình mỗi năm đổi một lần. Mà mẹ của cô đổi người yêu còn chuyên cần hơn cô. Nhất là vào cái năm cô vừa mới tốt nghiệp, thậm chí mẹ cô còn tìm một em trai đại học năm thứ hai làm người yêu... Cô cũng không thích gặm cỏ non như thế.
Nói tóm lại, dưới sự hun đúc của cha mẹ, tiêu chuẩn tìm người yêu của Diệp Thư Hoa cũng càng ngày càng đơn giản thô bạo, trẻ tuổi đẹp trai vóc dáng chuẩn, chỉ cần phù hợp với ba điểm này, những điểm khác có thể thương lượng thêm.
Mà hai vị đồng chí thanh niên trí thức trước mắt vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của Diệp Thư Hoa, đẹp đến nỗi cô đang khổ sở thế này, nhìn thấy bọn họ xuất hiện vẫn không nhịn được, lộ ra nụ cười hết sức chân thành.
Thật ra muốn lọt vào mắt Diệp Thư Hoa cũng không dễ dàng, cái mà cô gọi là "đẹp trai" không phải chỉ đẹp trai bình thường, mà là loại đàn ông tập hợp đủ các đặc điểm từ khuôn mặt, làn da, hình tượng, khí chất và lời nói cử chỉ đều tốt đẹp.
Ngay cả bạn thân cũng từng cười nhạo, bảo cái thân cô thì đọc sách chẳng bao nhiêu, thế mà hết lần này đến lần khác lại điên đảo đối với những chàng trai vừa đẹp vừa khí chất ngời ngời. Thế nhưng người đẹp đều có đặc quyền, bản thân Diệp Thư Hoa vừa giàu vừa đẹp, cho nên ánh mắt của cô càng bắt bẻ, ngược lại đám con trai càng đổ xô theo đuổi cô.
Đáng tiếc ngoại hình đẹp không thể làm cơm ăn, Diệp Thư Hoa chỉ thưởng thức hai giây rồi làm theo phép công, nhận lấy hộp cơm của bọn họ, nghiêm khắc xới cơm dựa theo tiêu chuẩn, không cho nhiều hơn dù chỉ một hạt gạo, bởi vì bản thân cô cũng hy vọng có thể dư lại nhiều một chút để cô đủ nhét kẽ răng.
Trước mặt chuyện no bụng, trai đẹp đều là mây bay...
Múc xong một hộp cơm cuối cùng đưa cho nam thanh niên trí thức, sau khi đối phương nhỏ giọng cảm ơn, Diệp Thư Hoa vô cùng đứng đắn đáp một câu "Vì nhân dân phục vụ", đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, tiếp đó quay đầu tung tăng gọi đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, hôm nay còn lại một chút cơm, làm sao đây..."
Vương Thúy Phân tới nhìn thoáng qua, cười nói: "Nhiêu đây còn không được hai muỗng, múc riêng ra mẹ còn ngại phí chén, thôi con tự ăn đi!"
Thật ra thì thời đại thiếu ăn thiếu mặc lúc này, gạo sống đều có thể nhét vào miệng, tất nhiên một ngụm cơm cũng phải giữ lại sang bữa cơm sau. Nhưng mà Vương Thúy Phân là vợ của Đội trưởng, thùng cơm lại do Diệp Thư Hoa phụ trách, bà ấy sắp xếp như vậy người khác cũng không có ý kiến, thậm chí còn nhân cơ hội khen ngợi: "Bé em giỏi ghê á, bình thường cũng nấu ngần ấy cơm, chưa bao giờ còn lại nửa chén, Bé em múc cơm thì còn dư lại, chứng tỏ Bé em đã tiết kiệm lương thực cho quốc gia."
Đổi thành lúc khác Diệp Thư Hoa đã không hiểu nổi, có thể tìm được góc độ vi diệu như thế để tâng bốc, đúng là những kẻ nịnh hót không có gì là không thể nghĩ ra được! Nhưng mà vào lúc này, Diệp Thư Hoa không có thời gian giả vờ ngượng ngùng. Cô múc cơm với khuôn mặt đầy vẻ trân trọng, tạo thành hai vắt cơm chỉ đủ nhét kẽ răng, chia với Vương Thúy Phân, mỗi người ăn một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.