Không Có Chí Tiến Thủ Trong Truyện Thập Niên
Chương 5:
Thanh Việt Lưu Ca
13/08/2023
Trên mặt Vương Thúy Phân thì đầy vẻ ghét bỏ vì không đủ dính răng, nhưng đến khi được đút vào miệng lại không nhịn được lộ ra nụ cười.
"Con nhỏ này thật là..." Quở trách Diệp Thư Hoa một tiếng, bà ấy xoay người đi thu dọn phòng bếp.
Diệp Thư Hoa nhai kỹ nuốt chậm hết cục cơm rồi cũng hài lòng đi theo sau lưng đồng chí Vương Thúy Phân làm việc. Cô không biết, đám thanh niên trí thức mới vừa ra khỏi phòng ăn không xa đang vừa đi về chỗ ở vừa thảo luận về cô.
"Thẩm Tư Mặc, mới vừa rồi có phải cái cô Bé em nhà họ Diệp kia cười với anh đúng không?"
Thẩm Thư Mặc con người cũng như tên, là một đồng chí trầm mặc ít nói, nghe thấy đồng bạn hỏi vậy cũng chỉ lắc đầu không nói gì.
Hóng hớt nhưng người ta không phối hợp, nữ thanh niên trí thức khởi xướng đề tài cũng có chút bất mãn, nhíu đôi mày xinh đẹp, kiên trì nói: "Anh nói bậy, rõ ràng tôi nhìn thấy cô ta cười với anh, chắn chắn là cô ta thích anh!"
Câu nói sau cùng ít nhiều gì cũng để lộ chút tiếng lòng con gái, nhưng Thẩm Tư Mặc lại tựa như không nghe thấy, vùi đầu đi về phía trước. Bầu không khí có chút lúng túng. Một nữ thanh niên trí thức khác tiến lên khoác tay Lý Kế Hồng, dịu dàng trấn an cô ta: "Có khi cậu nhìn lầm rồi cũng nên. Kế Hồng, mới vừa rồi anh Tống đi cạnh anh Thẩm, chúng ta hỏi anh ấy một chút là rõ ngay ấy mà."
Chuyện không liên quan mấy đến mình, Tống Thanh Huy không ngờ rằng mình sẽ bị gọi đích danh, không khỏi hơi sửng sốt.
Thật ra con gái út nhà Đội trưởng Diệp phụ việc ở nhà ăn ngày đầu tiên thì anh đã chú ý đến rồi, tất cả các nam thanh niên trí thức cũng đều chú ý đến. Con người đều là động vật thị giác, mỗi ngày kết thúc công việc vất vả, hết sức mệt mỏi đến nhà ăn lấy cơm, có thể nhìn thấy cô gái trẻ xinh xắn như vậy lộ mi mắt cong cong chào đón với khuôn mặt vui vẻ, mọi mệt mỏi trên người đều như giảm đi rất nhiều.
Nhưng mà Tống Thanh Huy cũng chỉ hơi lưu ý về cô gái đó một chút mà thôi, còn không có thời gian rảnh rỗi quan sát cô gái đó có hành động khác biệt gì đối với người khác hay không. Cho nên Lý Kế Hồng vừa ồn ào như vậy, anh mới suy nghĩ một chút, nụ cười của Bé em hôm nay, hình như vui vẻ thật lòng, đúng là khác với bình thường.
Chẳng lẽ cô gái nhỏ ấy thật sự thích Thẩm Tư Mặc rồi? Tống Thanh Huy nửa tin nửa ngờ về điều này. Chẳng qua thấy dáng vẻ không thuận theo không buông tha của Lý Kế Hồng, anh vẫn quyết định thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lắc đầu một cách kiên định.
Đáng tiếc là Tống Thanh Huy muốn dàn xếp êm đẹp nhưng không phải ai cũng có ánh mắt, hai nam thanh niên trí thức hay đùa giỡn, một trái một phải đỡ Thẩm Tư Mặc và trêu ghẹo: "Tư Mặc, cậu được lắm, vậy mà lại âm thầm câu được một em gái như vậy!"
"Tôi nghe nói trong cả công xã thì con gái út nhà Đội trưởng Diệp cũng đẹp số một số hai, tóm lại Thẩm Tư Mặc thật có phúc!"
"Nếu như con gái út của Đội trưởng Diệp thật sự thích cậu, chuyện về thành phố cũng có hy vọng rồi!"
"Đúng vậy, tôi nghe nói công xã cách vách chúng ta có một thanh niên trí thức kết hôn với em gái của Đội trưởng, hồi đầu năm đã được ký giấy chứng nhận trở về thành phố rồi!"
Mắt thấy đám thanh niên trí thức càng nói càng quá đáng, Thẩm Tư Mặc nhíu mày nói: "Từ đầu đến cuối không có chuyện đó, các cậu đừng nói bậy bạ nữa!"
Đáng tiếc bình thường mọi người kiềm chế dữ quá, nói đến chuyện về thành phố là mồm mép không dừng lại được, vẫn tiếp tục nói chuyện viễn vông, cuối cùng Tống Thanh Huy nhắc nhở một câu tỉnh bơ: "Thím Diệp vẫn còn ở phía sau đấy, cẩn thận thím ấy nghe thấy."
Người trong đại đội đều từng chứng kiến vợ của Đội trưởng khó dây dưa thế nào, bao gồm các thanh niên trí thức, vì vậy khi nghe thấy tên Vương Thúy Phân, đám thanh niên trí thức mới vừa rồi còn bàn tán xôn xao nhất thời trố mắt nhìn nhau, mỗi người đều giật mình hoảng sợ.
Mấy nữ thanh niên trí thức trước đó không chen lời lại tiếp tục đề tài: "Nghe nói thím Diệp thích con gái út của mình nhất, cưng chiều đến mức cô ta vai không thể gánh, tay không thể nâng, ai không biết còn tưởng cô ta là con gái một của nhà giàu đấy!"
"Hình như thím Diệp muốn gả con gái út đến công xã sống sung sướng, cho nên cưng chiều dữ lắm!"
Mặc kệ Thẩm Tư Mặc có thừa nhận hay không, Lý Kế Hồng cũng đã xem Diệp Thư Hoa là tình địch, nghe thấy mọi người thảo luận, cô ta đột nhiên giễu cợt: "Chỉ với dáng vẻ tham ăn lười làm của con bé Diệp, còn muốn gả đến công xã á? Tôi thấy trong đại đội cũng chẳng mấy người muốn cưới cô ta nữa kìa!"
Nữ thanh niên trí thức lúc trước khuyên Lý Kế Hồng lại nói một cách dịu dàng và ấm áp: "Người ta nào tham ăn lười làm chứ? Chẳng phải cô bé cũng đang tự mình kiếm điểm công à?"
"Con nhỏ này thật là..." Quở trách Diệp Thư Hoa một tiếng, bà ấy xoay người đi thu dọn phòng bếp.
Diệp Thư Hoa nhai kỹ nuốt chậm hết cục cơm rồi cũng hài lòng đi theo sau lưng đồng chí Vương Thúy Phân làm việc. Cô không biết, đám thanh niên trí thức mới vừa ra khỏi phòng ăn không xa đang vừa đi về chỗ ở vừa thảo luận về cô.
"Thẩm Tư Mặc, mới vừa rồi có phải cái cô Bé em nhà họ Diệp kia cười với anh đúng không?"
Thẩm Thư Mặc con người cũng như tên, là một đồng chí trầm mặc ít nói, nghe thấy đồng bạn hỏi vậy cũng chỉ lắc đầu không nói gì.
Hóng hớt nhưng người ta không phối hợp, nữ thanh niên trí thức khởi xướng đề tài cũng có chút bất mãn, nhíu đôi mày xinh đẹp, kiên trì nói: "Anh nói bậy, rõ ràng tôi nhìn thấy cô ta cười với anh, chắn chắn là cô ta thích anh!"
Câu nói sau cùng ít nhiều gì cũng để lộ chút tiếng lòng con gái, nhưng Thẩm Tư Mặc lại tựa như không nghe thấy, vùi đầu đi về phía trước. Bầu không khí có chút lúng túng. Một nữ thanh niên trí thức khác tiến lên khoác tay Lý Kế Hồng, dịu dàng trấn an cô ta: "Có khi cậu nhìn lầm rồi cũng nên. Kế Hồng, mới vừa rồi anh Tống đi cạnh anh Thẩm, chúng ta hỏi anh ấy một chút là rõ ngay ấy mà."
Chuyện không liên quan mấy đến mình, Tống Thanh Huy không ngờ rằng mình sẽ bị gọi đích danh, không khỏi hơi sửng sốt.
Thật ra con gái út nhà Đội trưởng Diệp phụ việc ở nhà ăn ngày đầu tiên thì anh đã chú ý đến rồi, tất cả các nam thanh niên trí thức cũng đều chú ý đến. Con người đều là động vật thị giác, mỗi ngày kết thúc công việc vất vả, hết sức mệt mỏi đến nhà ăn lấy cơm, có thể nhìn thấy cô gái trẻ xinh xắn như vậy lộ mi mắt cong cong chào đón với khuôn mặt vui vẻ, mọi mệt mỏi trên người đều như giảm đi rất nhiều.
Nhưng mà Tống Thanh Huy cũng chỉ hơi lưu ý về cô gái đó một chút mà thôi, còn không có thời gian rảnh rỗi quan sát cô gái đó có hành động khác biệt gì đối với người khác hay không. Cho nên Lý Kế Hồng vừa ồn ào như vậy, anh mới suy nghĩ một chút, nụ cười của Bé em hôm nay, hình như vui vẻ thật lòng, đúng là khác với bình thường.
Chẳng lẽ cô gái nhỏ ấy thật sự thích Thẩm Tư Mặc rồi? Tống Thanh Huy nửa tin nửa ngờ về điều này. Chẳng qua thấy dáng vẻ không thuận theo không buông tha của Lý Kế Hồng, anh vẫn quyết định thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, lắc đầu một cách kiên định.
Đáng tiếc là Tống Thanh Huy muốn dàn xếp êm đẹp nhưng không phải ai cũng có ánh mắt, hai nam thanh niên trí thức hay đùa giỡn, một trái một phải đỡ Thẩm Tư Mặc và trêu ghẹo: "Tư Mặc, cậu được lắm, vậy mà lại âm thầm câu được một em gái như vậy!"
"Tôi nghe nói trong cả công xã thì con gái út nhà Đội trưởng Diệp cũng đẹp số một số hai, tóm lại Thẩm Tư Mặc thật có phúc!"
"Nếu như con gái út của Đội trưởng Diệp thật sự thích cậu, chuyện về thành phố cũng có hy vọng rồi!"
"Đúng vậy, tôi nghe nói công xã cách vách chúng ta có một thanh niên trí thức kết hôn với em gái của Đội trưởng, hồi đầu năm đã được ký giấy chứng nhận trở về thành phố rồi!"
Mắt thấy đám thanh niên trí thức càng nói càng quá đáng, Thẩm Tư Mặc nhíu mày nói: "Từ đầu đến cuối không có chuyện đó, các cậu đừng nói bậy bạ nữa!"
Đáng tiếc bình thường mọi người kiềm chế dữ quá, nói đến chuyện về thành phố là mồm mép không dừng lại được, vẫn tiếp tục nói chuyện viễn vông, cuối cùng Tống Thanh Huy nhắc nhở một câu tỉnh bơ: "Thím Diệp vẫn còn ở phía sau đấy, cẩn thận thím ấy nghe thấy."
Người trong đại đội đều từng chứng kiến vợ của Đội trưởng khó dây dưa thế nào, bao gồm các thanh niên trí thức, vì vậy khi nghe thấy tên Vương Thúy Phân, đám thanh niên trí thức mới vừa rồi còn bàn tán xôn xao nhất thời trố mắt nhìn nhau, mỗi người đều giật mình hoảng sợ.
Mấy nữ thanh niên trí thức trước đó không chen lời lại tiếp tục đề tài: "Nghe nói thím Diệp thích con gái út của mình nhất, cưng chiều đến mức cô ta vai không thể gánh, tay không thể nâng, ai không biết còn tưởng cô ta là con gái một của nhà giàu đấy!"
"Hình như thím Diệp muốn gả con gái út đến công xã sống sung sướng, cho nên cưng chiều dữ lắm!"
Mặc kệ Thẩm Tư Mặc có thừa nhận hay không, Lý Kế Hồng cũng đã xem Diệp Thư Hoa là tình địch, nghe thấy mọi người thảo luận, cô ta đột nhiên giễu cợt: "Chỉ với dáng vẻ tham ăn lười làm của con bé Diệp, còn muốn gả đến công xã á? Tôi thấy trong đại đội cũng chẳng mấy người muốn cưới cô ta nữa kìa!"
Nữ thanh niên trí thức lúc trước khuyên Lý Kế Hồng lại nói một cách dịu dàng và ấm áp: "Người ta nào tham ăn lười làm chứ? Chẳng phải cô bé cũng đang tự mình kiếm điểm công à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.