Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 23:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Giọng điệu này của cậu giống như bị Diệp Hi bội tình bạc nghĩa.

Diệp Hi luống cuống, lắp bắp giải thích: “Tôi nói là ở bên cạnh cậu, không phải là cùng cậu.”

“Anh còn cố biện minh,” Chi Ma Hồ chép miệng, “Anh nói là ở bên cạnh cùng nhau tắm, chưa từng nói là ngồi nhìn tôi tắm.”

“Ý của tôi là sợ cậu tắm một mình sẽ sợ cho nên tôi sẽ ở bên cạnh.” Diệp Hi giải thích.

“Rõ ràng anh nói ‘là bên cạnh cùng nhau tắm’ Giọng Chi Ma Hồ mang theo tiếng nức nở, “Giờ lại cưỡng từ đoạt lí* với tôi.”

(*Cưỡng từ đoạt lí: cố làm sai nghĩa của từ để chiếm lấy lí lẽ)

Cậu nói to hơn cả Diệp Hi, giọng điệu vẻ mặt đều vô cùng thành thật, mang sức thuyết phục rất lớn.

Diệp Hi bắt đầu dao động, hoài nghi chuyện vừa rồi có lẽ là do anh sử dụng sai phương thức biểu đạt.

Nhưng anh không muốn cùng Chi Ma Hồ chen chúc nhau tắm trong cái phòng tắm chật chội kia.

“Tôi nói sai rồi, rất xin lỗi,” Anh xin lỗi, “Nhưng cậu cũng không phải mèo con, nếu hai chúng ta cùng nhau tắm ở bên trong thì làm sao có thể cử động nổi mà tắm chứ.”

“Tôi không quan tâm,” Chi Ma Hồ cố chấp, “Tôi chỉ biết nếu đã đồng ý với người khác rồi thì nhất định phải làm được.”

Diệp Hi cực kỳ khó xử.

Chỉ là muốn xác nhận chuyện trứng của Chi Ma Hồ một chút mà tại sao lại gặp phải cái trở ngại kỳ quái này chứ?

“Phòng tắm thật sự quá nhỏ,” Diệp Hi nghĩ, “Không thì chúng ta thay phiên nhau tắm, được chứ?”

Chi Ma Hồ ôm quần áo, nhìn anh giống như là đang do dự.

“Chỉ có một vòi hoa sen, cùng nhau vào thì cũng phải thay phiên nhau dùng.” Diệp Hi nói.

Chi Ma Hồ chẹp miệng rồi còn thở dài, giống như đang phải nhượng bộ một việc rất lớn: “Vậy được rồi.”

Diệp Hi cũng muốn thở dài.

Làm sao được bây giờ, đều là do mình chiều thành như vậy.

Đến khi vào trong phòng tắm, Diệp Hi vẫn là ôm lấy quyển sách.

Anh ngồi trên nắp bồn cầu, giả bộ như không có việc gì nói: “Cậu tắm trước đi.”

“Tại sao tôi phải tắm trước?” Chi Ma Hồ hỏi.

Diệp Hi không thể nói ra lý do. Nhưng bảo anh cởi sạch ra khi Chi Ma Hồ ở đây thì quá ngại rồi.

Anh rất sợ Chi Ma Hồ lại nói ra mấy câu linh tinh xấu hổ như “Trước kia khi tôi vẫn là mèo thì mỗi ngày tôi đều nhìn anh tắm mà”, may là cậu không nói.

Chi Ma Hồ cười với anh, kéo vạt áo anh xin xỏ: “Anh Diệp Hi, anh tắm trước đi.”

Cuối cùng Diệp Hi cũng ý thức được cái kiến nghị lấy lui cầu tiến của mình ngu xuẩn cỡ nào.

Thấy Diệp Hi đứng im bất động, tay Chi Ma Hồ vốn chỉ túm góc áo anh bắt đầu không thành thật, chậm rãi di chuyển lên trên.



Rất nhanh bụng Diệp Hi đã lộ ra.

“Cậu làm gì……?” Anh bắt lấy tay Chi Ma Hồ.

“Giúp anh cởi đồ.” Chi Ma Hồ nói, hai tay sờ soạng dần lên phía trên.

Hai người vật lộn trong không gian nhỏ hẹp, Chi Ma Hồ đè lên người anh.

“Anh lại định không giữ lời hả, có mà từ đầu anh đã chẳng nghĩ đến chuyện thực hiện lời hứa đi! Tôi biết rồi, là anh thấy tôi ngu ngốc nên muốn lừa tôi, đợi tôi đi tắm liền rời đi đúng không? Có phải anh ghét tôi, cảm thấy tôi rất ngu ngốc không?”

Diệp Hi không nói lời nào, cố gắng kéo áo, mặt đỏ bừng.

“Anh bắt nạt tôi!” Chi Ma Hồ lớn tiếng kháng nghị.

Diệp Hi cũng không rảnh đi an ủi hay giải thích.

Anh chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng manh, giờ phút này đã bị Chi Ma Hồ kéo lên tới tận ngực, tất cả đều lộ hết ra ngoài.

Đều là con trai với nhau thì vốn không cần ngại ngùng như vậy. Hơn nữa gần đây Chi Ma Hồ thích xem anh thay quần áo nên mỗi ngày anh đều phải thay đồ ở trước mặt Chi Ma Hồ.

Nhưng lúc này giờ phút này, anh thật sự cảm thấy quá ngại.

Thấy Diệp Hi lo lắng đến mức mắt dần đỏ lên Chi Ma Hồ cuối cùng cũng từ bỏ. Vẻ mặt ủy khuất vừa rồi giờ phút này xuất hiện chút chột dạ.

“Anh Diệp Hi,” cậu lo lắng giúp Diệp Hi kéo lại quần áo cẩn thận, “Anh không vui sao?”

Diệp Hi rũ tầm mắt, lắc lắc đầu.

“Việc, việc kia……” Chi Ma Hồ quay đầu, “Nếu anh không muốn thì tôi chịu thiệt một chút cũng không sao đâu.”

Diệp Hi vẫn lắc đầu: “Như vậy…… rất ngại.”

Khi nói ra cảm giác ngại ngùng lập tức tăng lên gấp bội.

Cả khuôn mặt Diệp Hi đều đỏ bừng.

Anh biết Chi Ma Hồ vẫn đang nhìn mình nhưng không đợi nổi đến khi Chi Ma Hồ trả lời, anh cẩn thận ngước mắt lên nhìn lén.

Chi Ma Hồ đang cười.

Đối diện với tầm mắt của Diệp Hi cậu lập tức mím môi, cố ép khóe môi đang giương lên hạ xuống.

“Không sao,” Chi Ma Hồ nói, “Không ép buộc, tôi sẽ không làm chuyện khiến anh Diệp Hi khó xử.”

Diệp Hi cảm thấy hơi hơi cảm động nhưng rồi lại cảm thấy kì lạ.

Lời này thật sự nghiêm túc sao? Chi Ma Hồ cảm thấy mình chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến anh khó xử sao?

“Tôi chỉ cần một chút bồi thường nho nhỏ thôi.” Chi Ma Hồ nâng tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái ra hiệu.

Diệp Hi nhìn cậu, ý bảo cậu tiếp tục nói.



Chi Ma Hồ lại không mở miệng.

Cậu để tay lên bên môi: “Suỵt ——”

Diệp Hi không hiểu tại sao, theo bản năng nhẹ nhàng mím môi lại.

Tiếp theo, Chi Ma Hồ duỗi tay về phía anh, che mắt anh lại.

Mấy giây ngắn ngủi qua đi, anh vừa định mở miệng hỏi thì bỗng nhiên cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang tiến đến gần.

Hơi thở mềm mại mang theo hơi ẩm và độ ấm, tỏa ra mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng bao trùm lên trên đôi môi anh.

Đến khi bàn tay che trên mắt anh được bỏ ra thứ đầu tiên Diệp Hi thấy là đôi mắt mang theo ý cười của Chi Ma Hồ.

“Vậy là được rồi,” Cậu nói với Diệp Hi, “Tôi chịu thiệt một chút cũng được.”

Diệp Hi ngơ ngác nhìn cậu.

“Anh muốn ở lại tắm cùng tôi sao?” Chi Ma Hồ hơi nghiêng đầu một chút.

Diệp Hi vội vàng lắc đầu xua tay, đứng dậy, chạy ra khỏi phòng tắm. Một lát sau, anh lại vội vội vàng vàng quay lại nhặt quyển sách bị rơi.

Chi Ma Hồ từ trong phòng tắm thò đầu ra: “Anh Diệp Hi, anh đừng ở quá xa đấy không tôi sẽ sợ lắm.”

Cuối cùng Diệp Hi cũng bình tĩnh lại, trong lòng bắt đầu dâng lên một chút nghi ngờ.

Có phải mình bị lừa rồi không? Khí chất chó cái này của Chi Ma Hồ, vốn không thể ngây thơ giống như ngoài mặt như thế được?

Diệp Hi cau mày, đỏ mặt nghĩ thầm, tên nhóc này lăn qua lăn lại, rốt cuộc là muốn làm gì?

Cậu ta muốn cùng anh tắm.

Chuyện này đối với một con mèo mà nói thì cũng không có gì kỳ quái.

Nhưng còn muốn hôn môi với anh.

Vì vậy muốn tắm chung với nhau thì có vẻ không còn đơn thuần nữa rồi.

Hơn nữa không chỉ là muốn cùng nhau tắm rửa bình thường mà còn ôm ôm ấp ấp. Mấy chuyện như hôn lên má hay nhất quyết phải ngủ cùng nhau hình như đều có ý đồ riêng.

Diệp Hi cắn chặt môi, dùng tay quạt quạt gò má đang dần nóng lên của mình.

Cậu trai này rốt cuộc có phải Chi Ma Hồ của cậu không? Trứng không còn mà lại làm mấy chuyện như vậy thì có thích hợp không?

Ngày trước sau khi Chi Ma Hồ trở thành công công nó vẫn cưỡi các loại đồ vật khác nhau để tự giải quyết cho bản thân. Theo lời bác sĩ thú y thì là do triệt sản quá muộn, những điều không nên hiểu đã hiểu rồi nên mặc dù không thể làm gì nữa cũng vẫn muốn phóng thích khát vọng nguyên thủy kia.

Bác sĩ thú y còn nói, nếu thật sự cảm thấy phiền phức thì có thể tìm cho nó một người bạn, ví dụ như một con mèo cái đã triệt sản.

Diệp Hi khoanh tay trước ngực, lâm vào trầm tư.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chắc là không có ai quên đâu nhỉ? Chi Ma Hồ là 【 công 】 đấy nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook