Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 24:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Diệp Hi đã từng thấy các phương thức mà Chi Ma Hồ dùng để tự giải quyết.
Cưỡi lên đệm mê man run rẩy hoặc là dùng tư thế yoga nhấc một chân có độ khó cao, cong lưng liếm liếm.
Mèo đực sau khi bị thiến thì chỉ bị cắt đi hai quả trứng, còn những bộ phận mấu chốt vẫn hoàn chỉnh như cũ. Bình thường thì dương vật sẽ ở trong bụng, đến lúc cần thì một vật hồng hồng nhọn nhọn mới thò ra.
Diệp Hi đang suy nghĩ thì cửa phòng tắm mở ra.
Chi Ma Hồ chỉ mặc một cái quần dài ở nhà, cởi trần, tay cầm khăn lông xoa xoa tóc.
Diệp Hi nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi, vô thức sờ sờ lên miệng: “…… Tại sao chưa mặc áo đã ra rồi?.”
Chi Ma Hồ nhắm mắt lại dùng sức lau tóc: “Mở mắt ra lau tóc thì dễ bị nước vào mắt, nhắm mắt thì lại sợ.”
“…… Cẩn thận cảm lạnh.” Diệp Hi nói.
Chi Ma Hồ vắt khăn lông trên vai, nhanh chóng chạy đến bên người anh: “Không đâu, tôi nóng lắm.”
Nói xong cậu đem cánh tay đặt lên trên cổ Diệp Hi. Vừa mới tắm nước ấm nên nhiệt độ cơ thể cậu cao hơn một chút so với Diệp Hi.
Diệp Hi rụt cổ lại, giơ tay đẩy cánh tay Chi Ma Hồ ra.
“Mau mặc áo vào đi.” Anh nói.
Chi Ma Hồ gật gật đầu, nhanh chóng chạy vào phòng tắm rồi lại nhanh chóng chạy ra, đến bên cạnh Diệp Hi mới bắt đầu mặc.
Diệp Hi hơi liếc mắt nhìn cậu.
Một người đứng, một người ngồi, tầm mắt Diệp Hi dừng lại ngay trên bộ phận anh đang quan tâm.
Vật hồng hồng nhọn nhọn kia thật sự, vô cùng, cực kì, rất... nhỏ
Chi Ma Hồ lúc ở hình mèo khá lớn, giờ biến thành người thân hình vẫn cao gầy như cũ. Nếu là biến hóa theo tỉ lệ thì……
Diệp Hi cúi đầu nhìn ngón út của chính mình.
Không được, việc này không lịch sự chút nào. Diệp Hi ép mình quên đi suy nghĩ kia.
Nhất định là vì lúc nãy mới bị Chi Ma Hồ hôn nên giờ trong đầu mới xuất hiện đầy những thứ kỳ quái đó.
Chi Ma Hồ hoàn toàn không biết trong đầu anh đang suy nghĩ gì, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Anh Diệp Hi, giờ anh đi tắm à?”
“À, ừ.” Diệp Hi đứng dậy.
Dù sao quần áo ngủ của anh lúc nãy cũng đã bị Chi Ma Hồ cầm vào trong phòng tắm rồi.
Chi Ma Hồ theo sát phía sau anh: “Tôi có thể giúp anh!”
Diệp Hi lắc đầu: “Không cần.”
Anh vừa định bước vào phòng tắm thì Chi Ma Hồ sau lưng kéo tay lại.
“Không cho tôi giúp thì phải bồi thường.”
Diệp Hi mờ mịt xoay người lại.
Đây là cái logic gì vậy?
“Tôi mất đi ít nhất mười lăm phút thời gian ở chung với anh.” Chi Ma Hồ nói.
Nói xong cậu vươn người tiến gần về phía Diệp Hi.
Diệp Hi vội vàng ngả người về phía sau.
Một người vươn mình tiến về phía trước một người ngả mình trốn về phía sau, rất nhanh, xương sống Diệp Hi đã ngả đến cực hạn.
“Anh Diệp Hi, anh đang luyện eo sao?” Chi Ma Hồ hỏi.
Diệp Hi lung lay sắp ngã, trong tình huống khẩn cấp liền khoa tay lung tung túm bừa vào cổ áo Chi Ma Hồ. Chiếc áo phông kia đã khá cũ, cổ áo trong nháy mắt bị Diệp Hi kéo rộng ra gấp đôi.
Chi Ma Hồ sợ anh té ngã, vội vàng duỗi tay ôm lấy eo anh.
Chờ đến khi Diệp Hi đứng thẳng lại buông lỏng tay thì cổ áo Chi Ma Hồ đã không thể trở về như cũ được nữa, hơn nửa ngực đều lộ ra ngoài.
“Anh Diệp Hi, tại sao anh cứ phải làm chuyện này với tôi vậy……” Chi Ma Hồ bày ra bộ dáng thẹn thùng.
Diệp Hi không còn lời gì để nói.
“May mà tôi không phải con gái,” Chi Ma Hồ nói, “Nếu không anh nhất định phải cưới tôi.”
Đây là cô gái ở thời đại nào xuyên đến vậy.
“Rất xin lỗi,” Diệp Hi xin lỗi, “Tôi sẽ mua cái mới cho cậu.”
“Aizzz,” Chi Ma Hồ thở dài, “Không phải đều là tiền của tôi sao.”
Diệp Hi nghĩ thầm, vậy cậu muốn như thế nào? Nhưng anh không dám nói ra, sợ Chi Ma Hồ lại giở công phu sư tử ngoạm.
Chi Ma Hồ cúi đầu sửa lại áo thun: “Không cứu được. Nếu tôi mà có ngực thì toàn bộ đều lộ ra hết rồi. Anh Diệp Hi có phải anh cố ý không vậy?”
Diệp Hi quyết định không để ý đến cậu nữa, xoay người: “Tôi đi tắm đây.”
“Từ từ!”
Chi Ma Hồ không quên chuyện cần làm, cậu bước lên trước một bước, ôm lấy eo Diệp Hi từ phía sau.
Diệp Hi còn chưa kịp giãy giụa, cậu đã nhanh chóng hôn một cái lên gò má anh.
“Tính anh một nửa thôi đấy.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi vọt vào trong phòng tắm đóng sầm cửa lại, do dự ba giây sau đó lại khóa trái cửa.
Đây là một quyết định sáng suốt.
Năm phút sau, anh vừa mới cởi sạch đồ bước vào dưới vòi sen làm ướt người thì tay nắm cửa bắt đầu phát ra âm thanh “cạch cạch”.
“Cậu làm gì vậy?” Diệp Hi hỏi.
“Tôi… tôi quên đồ trong đấy!” Giọng điệu của Chi Ma Hồ vô cùng hợp tình hợp lí.
“Thứ gì?” Diệp Hi hỏi.
Thứ gì mà không thể chờ anh tắm xong rồi mới lấy? Đây rõ ràng là cái cớ.
Diệp Hi đứng dười vòi sen, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Triệu chứng này không phải là triệu chứng điển hình của kì (#.#)phát(#.#) tình sao.
Nếu đã biến thành người thì Chi Ma Hồ chắc chắn sẽ không đi cọ gối. Mà sẽ tìm đến vật thể sống duy nhất trong nhà này, cũng chính là mình.
Cho nên, việc cấp bách bây giờ là đi tìm cho Chi Ma Hồ một con mèo cái phù hợp.
Vấn đề là tìm ở chỗ nào bây giờ?
【 xin giúp đỡ: Mèo nhà tôi động dục, cần tìm gấp một con mèo cái để ghép đôi 】
PS: Mèo nhà tôi hiện giờ đã biến thành người cho nên cần một con mèo cái biến thành người.
Lại PS: Mèo nhà tôi đã triệt sản, chỉ còn sót lại nhu cầu tâm lý nên chỉ làm bộ thôi.
Diệp Hi suy nghĩ một chút, đăng bài kiểu như vậy chắc chắn sẽ bị coi là kẻ có suy nghĩ biến thái.
Chẳng lẽ muốn mua một cái đệm hơi?
Chi Ma Hồ chắc chắn sẽ không chịu.
Thật là đau đầu quá đi.
Chờ anh tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, mới đẩy cửa ra đã thấy Chi Ma Hồ ngồi ngay trước cửa.
Cậu vác ghế ra đặt đối diện phòng tắm, tay ôm trước ngực, vẻ mặt khổ đại cừu thâm.
“Tại sao anh lại khóa cửa?” Cậu hỏi.
Diệp Hi cảm thấy đây là trả đũa: “Tại sao cậu lại muốn vào?”
“Lấy đồ.” Chi Ma Hồ nói.
“…… Đồ đâu?”
Chi Ma Hồ không chút bối rối: “Không cầm.”
“……”
“Anh đừng đánh trống lảng,” Chi Ma Hồ ngửa đầu nhìn anh, “Tại sao anh lại khóa cửa?”
Rõ ràng là cậu ta sai mà tại sao người bị chất vấn lại là anh.
“Anh đang ở phòng tôi.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi nghĩ thầm, đúng thật.
Về phần tại sao thì Chi Ma Hồ hẳn là nên tự mình kiểm điểm trước.
Anh quyết định biểu hiện cứng rắn một chút, không thể để cái tên vô lại đổi trắng thay đen này tiếp tục lên mặt.
Diệp Hi hít sâu một hơi, mở miệng: “Tại sao cậu lại vô lý như vậy?”
Lời nói phát ra cả hai người đều cau mày, yên lặng nhìn nhau.
Mười mấy giây sau, Chi Ma Hồ cúi đầu: “Rất xin lỗi.”
“……”
Chi Ma Hồ dứt khoát nhận sai, không hề càn quấy khiến Diệp Hi vô cùng bất ngờ, nhất thời không biết phải tiếp tục như thế nào.
Chi Ma Hồ nhìn anh một cái nữa rồi đứng dậy, dọn ghế rời đi.
Diệp Hi đứng trước cửa phòng tắm, ngơ ngác mà nhìn Chi Ma Hồ đem ghế đặt lại cạnh bàn rồi bò lên sô pha, ôm lấy đầu gối, quay mặt về phía ban công đưa lưng về phía anh, ngồi im không nhúc nhích.
Diệp Hi chần chừ một lát rồi bước từng bước về phía trước.
Sàn nhà cũ vang lên tiếng kẽo kẹt mỗi khi anh bước đi.
Cùng lúc đó, Chi Ma Hồ đang ngồi trên sô pha, dáng vẻ đáng thương, ôm chân dùng sức hít hít cái mũi.
Diệp Hi dừng bước lại.
Chiêu này tôi thấy rồi, anh nghĩ.
Cưỡi lên đệm mê man run rẩy hoặc là dùng tư thế yoga nhấc một chân có độ khó cao, cong lưng liếm liếm.
Mèo đực sau khi bị thiến thì chỉ bị cắt đi hai quả trứng, còn những bộ phận mấu chốt vẫn hoàn chỉnh như cũ. Bình thường thì dương vật sẽ ở trong bụng, đến lúc cần thì một vật hồng hồng nhọn nhọn mới thò ra.
Diệp Hi đang suy nghĩ thì cửa phòng tắm mở ra.
Chi Ma Hồ chỉ mặc một cái quần dài ở nhà, cởi trần, tay cầm khăn lông xoa xoa tóc.
Diệp Hi nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi, vô thức sờ sờ lên miệng: “…… Tại sao chưa mặc áo đã ra rồi?.”
Chi Ma Hồ nhắm mắt lại dùng sức lau tóc: “Mở mắt ra lau tóc thì dễ bị nước vào mắt, nhắm mắt thì lại sợ.”
“…… Cẩn thận cảm lạnh.” Diệp Hi nói.
Chi Ma Hồ vắt khăn lông trên vai, nhanh chóng chạy đến bên người anh: “Không đâu, tôi nóng lắm.”
Nói xong cậu đem cánh tay đặt lên trên cổ Diệp Hi. Vừa mới tắm nước ấm nên nhiệt độ cơ thể cậu cao hơn một chút so với Diệp Hi.
Diệp Hi rụt cổ lại, giơ tay đẩy cánh tay Chi Ma Hồ ra.
“Mau mặc áo vào đi.” Anh nói.
Chi Ma Hồ gật gật đầu, nhanh chóng chạy vào phòng tắm rồi lại nhanh chóng chạy ra, đến bên cạnh Diệp Hi mới bắt đầu mặc.
Diệp Hi hơi liếc mắt nhìn cậu.
Một người đứng, một người ngồi, tầm mắt Diệp Hi dừng lại ngay trên bộ phận anh đang quan tâm.
Vật hồng hồng nhọn nhọn kia thật sự, vô cùng, cực kì, rất... nhỏ
Chi Ma Hồ lúc ở hình mèo khá lớn, giờ biến thành người thân hình vẫn cao gầy như cũ. Nếu là biến hóa theo tỉ lệ thì……
Diệp Hi cúi đầu nhìn ngón út của chính mình.
Không được, việc này không lịch sự chút nào. Diệp Hi ép mình quên đi suy nghĩ kia.
Nhất định là vì lúc nãy mới bị Chi Ma Hồ hôn nên giờ trong đầu mới xuất hiện đầy những thứ kỳ quái đó.
Chi Ma Hồ hoàn toàn không biết trong đầu anh đang suy nghĩ gì, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Anh Diệp Hi, giờ anh đi tắm à?”
“À, ừ.” Diệp Hi đứng dậy.
Dù sao quần áo ngủ của anh lúc nãy cũng đã bị Chi Ma Hồ cầm vào trong phòng tắm rồi.
Chi Ma Hồ theo sát phía sau anh: “Tôi có thể giúp anh!”
Diệp Hi lắc đầu: “Không cần.”
Anh vừa định bước vào phòng tắm thì Chi Ma Hồ sau lưng kéo tay lại.
“Không cho tôi giúp thì phải bồi thường.”
Diệp Hi mờ mịt xoay người lại.
Đây là cái logic gì vậy?
“Tôi mất đi ít nhất mười lăm phút thời gian ở chung với anh.” Chi Ma Hồ nói.
Nói xong cậu vươn người tiến gần về phía Diệp Hi.
Diệp Hi vội vàng ngả người về phía sau.
Một người vươn mình tiến về phía trước một người ngả mình trốn về phía sau, rất nhanh, xương sống Diệp Hi đã ngả đến cực hạn.
“Anh Diệp Hi, anh đang luyện eo sao?” Chi Ma Hồ hỏi.
Diệp Hi lung lay sắp ngã, trong tình huống khẩn cấp liền khoa tay lung tung túm bừa vào cổ áo Chi Ma Hồ. Chiếc áo phông kia đã khá cũ, cổ áo trong nháy mắt bị Diệp Hi kéo rộng ra gấp đôi.
Chi Ma Hồ sợ anh té ngã, vội vàng duỗi tay ôm lấy eo anh.
Chờ đến khi Diệp Hi đứng thẳng lại buông lỏng tay thì cổ áo Chi Ma Hồ đã không thể trở về như cũ được nữa, hơn nửa ngực đều lộ ra ngoài.
“Anh Diệp Hi, tại sao anh cứ phải làm chuyện này với tôi vậy……” Chi Ma Hồ bày ra bộ dáng thẹn thùng.
Diệp Hi không còn lời gì để nói.
“May mà tôi không phải con gái,” Chi Ma Hồ nói, “Nếu không anh nhất định phải cưới tôi.”
Đây là cô gái ở thời đại nào xuyên đến vậy.
“Rất xin lỗi,” Diệp Hi xin lỗi, “Tôi sẽ mua cái mới cho cậu.”
“Aizzz,” Chi Ma Hồ thở dài, “Không phải đều là tiền của tôi sao.”
Diệp Hi nghĩ thầm, vậy cậu muốn như thế nào? Nhưng anh không dám nói ra, sợ Chi Ma Hồ lại giở công phu sư tử ngoạm.
Chi Ma Hồ cúi đầu sửa lại áo thun: “Không cứu được. Nếu tôi mà có ngực thì toàn bộ đều lộ ra hết rồi. Anh Diệp Hi có phải anh cố ý không vậy?”
Diệp Hi quyết định không để ý đến cậu nữa, xoay người: “Tôi đi tắm đây.”
“Từ từ!”
Chi Ma Hồ không quên chuyện cần làm, cậu bước lên trước một bước, ôm lấy eo Diệp Hi từ phía sau.
Diệp Hi còn chưa kịp giãy giụa, cậu đã nhanh chóng hôn một cái lên gò má anh.
“Tính anh một nửa thôi đấy.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi vọt vào trong phòng tắm đóng sầm cửa lại, do dự ba giây sau đó lại khóa trái cửa.
Đây là một quyết định sáng suốt.
Năm phút sau, anh vừa mới cởi sạch đồ bước vào dưới vòi sen làm ướt người thì tay nắm cửa bắt đầu phát ra âm thanh “cạch cạch”.
“Cậu làm gì vậy?” Diệp Hi hỏi.
“Tôi… tôi quên đồ trong đấy!” Giọng điệu của Chi Ma Hồ vô cùng hợp tình hợp lí.
“Thứ gì?” Diệp Hi hỏi.
Thứ gì mà không thể chờ anh tắm xong rồi mới lấy? Đây rõ ràng là cái cớ.
Diệp Hi đứng dười vòi sen, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Triệu chứng này không phải là triệu chứng điển hình của kì (#.#)phát(#.#) tình sao.
Nếu đã biến thành người thì Chi Ma Hồ chắc chắn sẽ không đi cọ gối. Mà sẽ tìm đến vật thể sống duy nhất trong nhà này, cũng chính là mình.
Cho nên, việc cấp bách bây giờ là đi tìm cho Chi Ma Hồ một con mèo cái phù hợp.
Vấn đề là tìm ở chỗ nào bây giờ?
【 xin giúp đỡ: Mèo nhà tôi động dục, cần tìm gấp một con mèo cái để ghép đôi 】
PS: Mèo nhà tôi hiện giờ đã biến thành người cho nên cần một con mèo cái biến thành người.
Lại PS: Mèo nhà tôi đã triệt sản, chỉ còn sót lại nhu cầu tâm lý nên chỉ làm bộ thôi.
Diệp Hi suy nghĩ một chút, đăng bài kiểu như vậy chắc chắn sẽ bị coi là kẻ có suy nghĩ biến thái.
Chẳng lẽ muốn mua một cái đệm hơi?
Chi Ma Hồ chắc chắn sẽ không chịu.
Thật là đau đầu quá đi.
Chờ anh tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, mới đẩy cửa ra đã thấy Chi Ma Hồ ngồi ngay trước cửa.
Cậu vác ghế ra đặt đối diện phòng tắm, tay ôm trước ngực, vẻ mặt khổ đại cừu thâm.
“Tại sao anh lại khóa cửa?” Cậu hỏi.
Diệp Hi cảm thấy đây là trả đũa: “Tại sao cậu lại muốn vào?”
“Lấy đồ.” Chi Ma Hồ nói.
“…… Đồ đâu?”
Chi Ma Hồ không chút bối rối: “Không cầm.”
“……”
“Anh đừng đánh trống lảng,” Chi Ma Hồ ngửa đầu nhìn anh, “Tại sao anh lại khóa cửa?”
Rõ ràng là cậu ta sai mà tại sao người bị chất vấn lại là anh.
“Anh đang ở phòng tôi.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi nghĩ thầm, đúng thật.
Về phần tại sao thì Chi Ma Hồ hẳn là nên tự mình kiểm điểm trước.
Anh quyết định biểu hiện cứng rắn một chút, không thể để cái tên vô lại đổi trắng thay đen này tiếp tục lên mặt.
Diệp Hi hít sâu một hơi, mở miệng: “Tại sao cậu lại vô lý như vậy?”
Lời nói phát ra cả hai người đều cau mày, yên lặng nhìn nhau.
Mười mấy giây sau, Chi Ma Hồ cúi đầu: “Rất xin lỗi.”
“……”
Chi Ma Hồ dứt khoát nhận sai, không hề càn quấy khiến Diệp Hi vô cùng bất ngờ, nhất thời không biết phải tiếp tục như thế nào.
Chi Ma Hồ nhìn anh một cái nữa rồi đứng dậy, dọn ghế rời đi.
Diệp Hi đứng trước cửa phòng tắm, ngơ ngác mà nhìn Chi Ma Hồ đem ghế đặt lại cạnh bàn rồi bò lên sô pha, ôm lấy đầu gối, quay mặt về phía ban công đưa lưng về phía anh, ngồi im không nhúc nhích.
Diệp Hi chần chừ một lát rồi bước từng bước về phía trước.
Sàn nhà cũ vang lên tiếng kẽo kẹt mỗi khi anh bước đi.
Cùng lúc đó, Chi Ma Hồ đang ngồi trên sô pha, dáng vẻ đáng thương, ôm chân dùng sức hít hít cái mũi.
Diệp Hi dừng bước lại.
Chiêu này tôi thấy rồi, anh nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.