Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 25:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Diệp Hi suy nghĩ trong lòng là sẽ không để ý đến cậu ta.
Cùng một chiêu dùng lần một lần hai thì còn có tác dụng chứ mỗi ngày đều dùng như vậy thì chẳng còn tí tác dụng nào.
Quá cưng chiều sẽ khiến trẻ hư. Tuy không phải là phụ huynh nhưng dù sao cũng là chủ nhân mà? Diệp Hi cảm thấy không thể để Chi Ma Hồ tiếp tục tùy hứng như vậy, phải nghiêm khắc lại một chút.
Anh nhìn Chi Ma Hồ ôm chân quay lưng về phía anh, do dự vài giây rồi đi tới bên cạnh sô pha.
Lưng Chi Ma Hồ hơi thẳng lên một chút, giống như đang chờ mong cái gì đấy.
Diệp Hi có chút muốn sờ sờ đầu của cậu, anh nâng tay lên rồi lại hạ xuống.
Anh âm thầm mắng mình một trận rồi xoay người, lại gần chỗ Chi Ma Hồ ngồi xuống, cầm lấy sách vở, giống như không có việc gì mà lật xem.
Chi Ma Hồ cảm nhận được phía sau có động tĩnh nhưng mãi cũng không thấy ai đến an ủi, đợi nửa ngày cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, lén lút quay đầu lại nhìn.
Diệp Hi cũng đang nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Chi Ma Hồ co rụt cổ lại, vội vàng quay đầu đi.
Cậu ôm chiếc gối chặt hơn nữa chút, hít hít cái mũi, điều chỉnh lại tư thế một chút.
Diệp Hi hình như còn thấy hai chữ to đùng “Dỗ tôi” ở sau gáy cậu.
Cái này quá dễ thương rồi, vươn tay sờ một cái đi.
Nhưng như vậy chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ cả.
Phải giữ vững quan điểm để dạy cho cái tên nghịch ngợm này một trận, vậy nên phải nhẫn nại
Diệp Hi dứt khoát đứng dậy.
“Tôi hơi buồn ngủ nên về phòng trước đây,” anh nói, “Cậu đi ngủ thì nhớ tắt đèn phòng khách đi đấy.”
Nói xong, anh lập tức cầm sách trở về phòng ngủ, còn đóng cửa lại.
Còn rất lâu nữa mới tới thời gian lên giường ngày thường của Diệp Hi.
Sau khi chui vào ổ chăn anh cũng không nằm xuống mà mở đèn bàn ra tiếp tục đọc sách.
Lúc đầu còn suy nghĩ không biết Chi Ma Hồ một mình ở trong phòng khách làm gì, về sau, nhập tâm đọc sách liền quên dần.
Đến tận khi bắt đầu buồn ngủ, Diệp Hi bỏ sách xuống, tắt đèn, nằm xuống nhắm mắt lại.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Diệp Hi cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, mất tự nhiên.
Nhưng nghĩ một lúc cuối cùng lại ngủ mất.
Đến nửa đêm mơ màng, anh trở mình rồi đột nhiên bừng tỉnh.
Thật sự là quá lạ. Giường của anh giống như tự biến lớn ra vậy, bên người thiếu mất một thứ chiếm nửa chiếc giường, một thứ khiến chiếc giường trở nên ấm áp chật chội.
Diệp Hi nhìn một màn đen trước mắt sau đó duỗi tay sờ soạng tìm di động của mình.
Hiện giờ là 2 giờ 25 phút sáng.
Trên giường chỉ có một mình anh.
Diệp Hi ngồi dậy, nhìn thoáng qua trên sàn nhà.
Phía dưới sàn nhà trống không, không một bóng người.
Chẳng lẽ Chi Ma Hồ còn ở trong phòng khách sao?
Vậy thì quá bướng bỉnh rồi. Diệp Hi vội vàng đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ra.
Trong phòng khách đen như mực, không bật đèn.
Mắt của Diệp Hi đã quen với bóng tối, nhìn qua một vòng, không thấy bóng dáng của Chi Ma Hồ. Trên sô pha không có, cạnh bàn ăn cũng không có.
Anh vội vàng chạy ra ban công. Cái ghế nằm kia vẫn ở nguyên vị trí cũ nhưng trên đó cũng trống không.
Diệp Hi bắt đầu sốt ruột.
“Chi Ma Hồ?” Anh đi trở về phòng khách, lớn tiếng gọi, “Cậu ở đâu vậy?”
Tiếng gọi kết thúc cả gian phòng lại lần nữa lâm vào yên lặng.
Diệp Hi mở đèn lên, đi vào phòng bếp và phòng tắm xác nhận lại, chỗ nào cũng không có bóng dáng của Chi Ma Hồ.
Chẳng lẽ là đi ra ngoài rồi sao?
Diệp Hi chạy đến cạnh cửa, mở tủ giày ra ngây ngẩn cả người.
Việc này trước kia anh cũng đã từng làm, nhưng lúc đó cặp giày của Chi Ma Hồ vẫn được đặt nguyên vẹn ở bên trong, không hề có bất cứ dấu vết bị sử dụng nào.
Nhưng lúc này đây, đôi giày đó đã biến mất.
Diệp Hi đứng ngây người ở bên tủ giày một hồi lâu.
Sau đó anh lại ngẩng đầu lên một lần nữa, chưa từ bỏ ý định hướng về phía trong phòng gọi: “Chi Ma Hồ? Đừng trốn nữa, ra đi.”
Nhưng chẳng có ai đáp lại.
Tại sao lại không trả lời, Diệp Hi nghĩ, thật quá đáng
Anh chỉ mới không để ý đến cậu một lúc mà cậu đã đi luôn rồi sao, thật quá đáng mà.
Tại sao lại có người tùy hứng, bướng bỉnh như vậy chứ, cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu.
A, không đúng, Chi Ma Hồ không phải là người mà quả thật là một đứa trẻ.
Chi Ma Hồ của anh mới 4 tuổi rưỡi, là một đứa nhỏ quả thật rất cần yêu thương. Đáng ra anh phải dỗ mới đúng.
Chẳng qua cậu ta thoạt nhìn chỗ cũng khả nghi, giống y như mấy tên lừa đảo nhưng lại nói mình là Chi Ma Hồ của anh. Nhưng vì Chi Ma Hồ nên Diệp Hi vẫn nguyện ý tin mấy lời này.
Không ngờ cậu ấy lại đáng yêu và ấm áp như vậy.
Những cảm giác Diệp Hi cần đều được cậu đem tới.
Nhưng cậu nói đi là đi, giống hệt như mèo, không có chút lý lẽ cũng chẳng chút do dự.
Diệp Hi chầm chậm ngồi xuống bên tủ giày, cúi đầu, dùng ống tay áo lau lau mắt.
Mấy giờ trước đấy, trong phòng tắm cậu còn hôn bờ môi của anh.
Cậu nói, cậu thích nhất anh Diệp Hi. Hơn nữa không chỉ nói một lần.
Diệp Hi nghĩ thầm, mình thật ngốc, tại sao lại tin tất cả mấy lời đấy chứ.
Mèo quả thật là vật nhỏ không lương tâm, không đạo lý.
Nhưng nếu đã nuôi thì phải phụ trách.
Diệp Hi dùng sức mà hít hít cái mũi, đứng dậy, trở lại phòng, nhanh chóng thay đổi quần áo rồi một lần nữa đi đến trước tủ giày đi đôi giày anh dùng để chơi bóng.
Nhưng đi tìm ở đâu bây giờ đây, kệ, cứ đi trước đã.
Diệp Hi lau mặt, vừa định lấy chìa khóa treo phía sau cửa thì liền ngây ra.
Chìa khóa cũng không còn thấy.
Chi Ma Hồ rời nhà đi trốn còn mang chìa khóa nhà đi ư?
Diệp Hi vừa mới nhăn mày lại thì cánh cửa trước mặt đột nhiên vang lên tiếng động. Là tiếng khi cắm chìa vào ổ khóa.
Cánh cửa mở ra.
Diệp Hi nhanh chóng lui về phía sau một bước, ngay sau đó, anh và Chi Ma Hồ đang đứng ngoài cửa liền đối mặt nhìn nhau.
Chi Ma Hồ vẫn mặc bộ quần áo ở nhà kia, trong tay cầm theo một cái túi in Logo của cửa hàng tiện lợi, đôi mắt mở to, vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh Diệp Hi?” Cậu nhìn hết từ trên xuống dưới một lượt, “Anh…… muốn ra ngoài sao?”
Diệp Hi bị bất ngờ nhất thời thất thần, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cậu.
“Đã muộn như vậy rồi……” Chi Ma Hồ đi vào, lấy chìa khóa ra khỏi túi, “Anh muốn ra ngoài thì chìa khóa đây.”
Diệp Hi vẫn nhìn cậu, không lên tiếng.
“Anh…… Chẳng lẽ anh muốn ra ngoài để tìm tôi sao?” Giọng điệu của Chi Ma Hồ trở nên xấu hổ.
Diệp Hi há miệng thở dốc nhưng lại không có bất cứ âm thanh nào phát ra, hai hốc mắt anh trở nên ươn ướt.
Chi Ma Hồ hoảng sợ, vội vàng đi về phía trước, cầm chiếc túi luống cuống tay chân.
“Tôi xin lỗi, tại đột nhiên đói bụng nên tôi mới đi mua chút đồ ăn,” Giọng nói của cậu trở nên hoang mang rối loạn, “Tôi thấy anh ngủ rồi…… Ai ngờ anh lại đột nhiên tỉnh lại……”
Chi Ma Hồ không bỏ đi, cậu ấy đã quay trở lại, đáng ra anh nên thở phào nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao nước mắt Diệp Hi lại không chịu dừng lại, cứ thi nhau rơi xuống.
“Cậu làm tôi tức chết rồi.” Anh hơi hơi cúi người về phía trước, mặt vùi vào vai Chi Ma Hồ, duỗi tay túm lấy vạt áo cậu.
“Tôi sai rồi, anh đừng khóc, đừng khóc nữa,” Giọng nói của Chi Ma Hồ vô cùng nôn nóng, cậu vươn tay ra ôm lấy anh, “Tôi sẽ không đi, làm sao tôi có thể bỏ đi được chứ, tôi thích anh nhất mà.”
Diệp Hi lau lau nước mắt trên vai cậu không nói lời nào.
“Trừ phi anh đuổi tôi đi, còn không thì tôi sẽ không đi đâu hết,” Chi Ma Hồ nói, “Không đúng, anh đuổi tôi tôi cũng không đi.”
Như để chứng minh cho lời nói của mình cậu dùng chân đá cánh cửa, đem cửa nhà đang mở toang đóng lại.
“Tôi tưởng cậu tức giận,” Thanh âm Diệp Hi còn mang theo tiếng khóc nức nở, “Tưởng cậu cảm thấy tôi quá đáng.”
“…… Đúng là hơi quá đáng.” Chi Ma Hồ nhỏ giọng lẩm bẩm.
“……”
Chi Ma Hồ giật giật, dùng tư thế cực kỳ ám muội hôn lên vành tai anh.
“Vừa rồi tôi rất buồn đấy.”
Người Diệp Hi trở nên cứng đờ.
Chi Ma Hồ lui ra sau một chút, kéo dãn khoảng cách với Diệp Hi: “Thương tâm là một chuyện tiêu hao rất nhiều năng lượng. Chắc chắn là bởi vì quá khổ sở nên tôi mới có thể đói như vậy.”
Diệp Hi nghĩ thầm, tại sao cậu ta lại bắt đầu ăn nói lung tung rồi.
Chi Ma Hồ lại tới gần anh lần nữa.
“Nhưng tôi ra ngoài mà không nói là tôi không đúng, tôi xin lỗi,” Chi Ma Hồ nói, “Vậy còn anh Diệp Hi thì sao?”
Diệp Hi không biết có nên nói xin lỗi hay không.
Anh cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ câu trả lời cho câu hỏi này.
Bởi vì rõ ràng là Chi Ma Hồ thật sự không muốn nghe anh nói không được, bằng không, cậu sẽ làm cho miệng anh không thể phát ra bất cứ âm thanh hoàn chỉnh nào.
Cùng một chiêu dùng lần một lần hai thì còn có tác dụng chứ mỗi ngày đều dùng như vậy thì chẳng còn tí tác dụng nào.
Quá cưng chiều sẽ khiến trẻ hư. Tuy không phải là phụ huynh nhưng dù sao cũng là chủ nhân mà? Diệp Hi cảm thấy không thể để Chi Ma Hồ tiếp tục tùy hứng như vậy, phải nghiêm khắc lại một chút.
Anh nhìn Chi Ma Hồ ôm chân quay lưng về phía anh, do dự vài giây rồi đi tới bên cạnh sô pha.
Lưng Chi Ma Hồ hơi thẳng lên một chút, giống như đang chờ mong cái gì đấy.
Diệp Hi có chút muốn sờ sờ đầu của cậu, anh nâng tay lên rồi lại hạ xuống.
Anh âm thầm mắng mình một trận rồi xoay người, lại gần chỗ Chi Ma Hồ ngồi xuống, cầm lấy sách vở, giống như không có việc gì mà lật xem.
Chi Ma Hồ cảm nhận được phía sau có động tĩnh nhưng mãi cũng không thấy ai đến an ủi, đợi nửa ngày cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, lén lút quay đầu lại nhìn.
Diệp Hi cũng đang nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Chi Ma Hồ co rụt cổ lại, vội vàng quay đầu đi.
Cậu ôm chiếc gối chặt hơn nữa chút, hít hít cái mũi, điều chỉnh lại tư thế một chút.
Diệp Hi hình như còn thấy hai chữ to đùng “Dỗ tôi” ở sau gáy cậu.
Cái này quá dễ thương rồi, vươn tay sờ một cái đi.
Nhưng như vậy chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ cả.
Phải giữ vững quan điểm để dạy cho cái tên nghịch ngợm này một trận, vậy nên phải nhẫn nại
Diệp Hi dứt khoát đứng dậy.
“Tôi hơi buồn ngủ nên về phòng trước đây,” anh nói, “Cậu đi ngủ thì nhớ tắt đèn phòng khách đi đấy.”
Nói xong, anh lập tức cầm sách trở về phòng ngủ, còn đóng cửa lại.
Còn rất lâu nữa mới tới thời gian lên giường ngày thường của Diệp Hi.
Sau khi chui vào ổ chăn anh cũng không nằm xuống mà mở đèn bàn ra tiếp tục đọc sách.
Lúc đầu còn suy nghĩ không biết Chi Ma Hồ một mình ở trong phòng khách làm gì, về sau, nhập tâm đọc sách liền quên dần.
Đến tận khi bắt đầu buồn ngủ, Diệp Hi bỏ sách xuống, tắt đèn, nằm xuống nhắm mắt lại.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Diệp Hi cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, mất tự nhiên.
Nhưng nghĩ một lúc cuối cùng lại ngủ mất.
Đến nửa đêm mơ màng, anh trở mình rồi đột nhiên bừng tỉnh.
Thật sự là quá lạ. Giường của anh giống như tự biến lớn ra vậy, bên người thiếu mất một thứ chiếm nửa chiếc giường, một thứ khiến chiếc giường trở nên ấm áp chật chội.
Diệp Hi nhìn một màn đen trước mắt sau đó duỗi tay sờ soạng tìm di động của mình.
Hiện giờ là 2 giờ 25 phút sáng.
Trên giường chỉ có một mình anh.
Diệp Hi ngồi dậy, nhìn thoáng qua trên sàn nhà.
Phía dưới sàn nhà trống không, không một bóng người.
Chẳng lẽ Chi Ma Hồ còn ở trong phòng khách sao?
Vậy thì quá bướng bỉnh rồi. Diệp Hi vội vàng đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ra.
Trong phòng khách đen như mực, không bật đèn.
Mắt của Diệp Hi đã quen với bóng tối, nhìn qua một vòng, không thấy bóng dáng của Chi Ma Hồ. Trên sô pha không có, cạnh bàn ăn cũng không có.
Anh vội vàng chạy ra ban công. Cái ghế nằm kia vẫn ở nguyên vị trí cũ nhưng trên đó cũng trống không.
Diệp Hi bắt đầu sốt ruột.
“Chi Ma Hồ?” Anh đi trở về phòng khách, lớn tiếng gọi, “Cậu ở đâu vậy?”
Tiếng gọi kết thúc cả gian phòng lại lần nữa lâm vào yên lặng.
Diệp Hi mở đèn lên, đi vào phòng bếp và phòng tắm xác nhận lại, chỗ nào cũng không có bóng dáng của Chi Ma Hồ.
Chẳng lẽ là đi ra ngoài rồi sao?
Diệp Hi chạy đến cạnh cửa, mở tủ giày ra ngây ngẩn cả người.
Việc này trước kia anh cũng đã từng làm, nhưng lúc đó cặp giày của Chi Ma Hồ vẫn được đặt nguyên vẹn ở bên trong, không hề có bất cứ dấu vết bị sử dụng nào.
Nhưng lúc này đây, đôi giày đó đã biến mất.
Diệp Hi đứng ngây người ở bên tủ giày một hồi lâu.
Sau đó anh lại ngẩng đầu lên một lần nữa, chưa từ bỏ ý định hướng về phía trong phòng gọi: “Chi Ma Hồ? Đừng trốn nữa, ra đi.”
Nhưng chẳng có ai đáp lại.
Tại sao lại không trả lời, Diệp Hi nghĩ, thật quá đáng
Anh chỉ mới không để ý đến cậu một lúc mà cậu đã đi luôn rồi sao, thật quá đáng mà.
Tại sao lại có người tùy hứng, bướng bỉnh như vậy chứ, cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu.
A, không đúng, Chi Ma Hồ không phải là người mà quả thật là một đứa trẻ.
Chi Ma Hồ của anh mới 4 tuổi rưỡi, là một đứa nhỏ quả thật rất cần yêu thương. Đáng ra anh phải dỗ mới đúng.
Chẳng qua cậu ta thoạt nhìn chỗ cũng khả nghi, giống y như mấy tên lừa đảo nhưng lại nói mình là Chi Ma Hồ của anh. Nhưng vì Chi Ma Hồ nên Diệp Hi vẫn nguyện ý tin mấy lời này.
Không ngờ cậu ấy lại đáng yêu và ấm áp như vậy.
Những cảm giác Diệp Hi cần đều được cậu đem tới.
Nhưng cậu nói đi là đi, giống hệt như mèo, không có chút lý lẽ cũng chẳng chút do dự.
Diệp Hi chầm chậm ngồi xuống bên tủ giày, cúi đầu, dùng ống tay áo lau lau mắt.
Mấy giờ trước đấy, trong phòng tắm cậu còn hôn bờ môi của anh.
Cậu nói, cậu thích nhất anh Diệp Hi. Hơn nữa không chỉ nói một lần.
Diệp Hi nghĩ thầm, mình thật ngốc, tại sao lại tin tất cả mấy lời đấy chứ.
Mèo quả thật là vật nhỏ không lương tâm, không đạo lý.
Nhưng nếu đã nuôi thì phải phụ trách.
Diệp Hi dùng sức mà hít hít cái mũi, đứng dậy, trở lại phòng, nhanh chóng thay đổi quần áo rồi một lần nữa đi đến trước tủ giày đi đôi giày anh dùng để chơi bóng.
Nhưng đi tìm ở đâu bây giờ đây, kệ, cứ đi trước đã.
Diệp Hi lau mặt, vừa định lấy chìa khóa treo phía sau cửa thì liền ngây ra.
Chìa khóa cũng không còn thấy.
Chi Ma Hồ rời nhà đi trốn còn mang chìa khóa nhà đi ư?
Diệp Hi vừa mới nhăn mày lại thì cánh cửa trước mặt đột nhiên vang lên tiếng động. Là tiếng khi cắm chìa vào ổ khóa.
Cánh cửa mở ra.
Diệp Hi nhanh chóng lui về phía sau một bước, ngay sau đó, anh và Chi Ma Hồ đang đứng ngoài cửa liền đối mặt nhìn nhau.
Chi Ma Hồ vẫn mặc bộ quần áo ở nhà kia, trong tay cầm theo một cái túi in Logo của cửa hàng tiện lợi, đôi mắt mở to, vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh Diệp Hi?” Cậu nhìn hết từ trên xuống dưới một lượt, “Anh…… muốn ra ngoài sao?”
Diệp Hi bị bất ngờ nhất thời thất thần, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cậu.
“Đã muộn như vậy rồi……” Chi Ma Hồ đi vào, lấy chìa khóa ra khỏi túi, “Anh muốn ra ngoài thì chìa khóa đây.”
Diệp Hi vẫn nhìn cậu, không lên tiếng.
“Anh…… Chẳng lẽ anh muốn ra ngoài để tìm tôi sao?” Giọng điệu của Chi Ma Hồ trở nên xấu hổ.
Diệp Hi há miệng thở dốc nhưng lại không có bất cứ âm thanh nào phát ra, hai hốc mắt anh trở nên ươn ướt.
Chi Ma Hồ hoảng sợ, vội vàng đi về phía trước, cầm chiếc túi luống cuống tay chân.
“Tôi xin lỗi, tại đột nhiên đói bụng nên tôi mới đi mua chút đồ ăn,” Giọng nói của cậu trở nên hoang mang rối loạn, “Tôi thấy anh ngủ rồi…… Ai ngờ anh lại đột nhiên tỉnh lại……”
Chi Ma Hồ không bỏ đi, cậu ấy đã quay trở lại, đáng ra anh nên thở phào nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao nước mắt Diệp Hi lại không chịu dừng lại, cứ thi nhau rơi xuống.
“Cậu làm tôi tức chết rồi.” Anh hơi hơi cúi người về phía trước, mặt vùi vào vai Chi Ma Hồ, duỗi tay túm lấy vạt áo cậu.
“Tôi sai rồi, anh đừng khóc, đừng khóc nữa,” Giọng nói của Chi Ma Hồ vô cùng nôn nóng, cậu vươn tay ra ôm lấy anh, “Tôi sẽ không đi, làm sao tôi có thể bỏ đi được chứ, tôi thích anh nhất mà.”
Diệp Hi lau lau nước mắt trên vai cậu không nói lời nào.
“Trừ phi anh đuổi tôi đi, còn không thì tôi sẽ không đi đâu hết,” Chi Ma Hồ nói, “Không đúng, anh đuổi tôi tôi cũng không đi.”
Như để chứng minh cho lời nói của mình cậu dùng chân đá cánh cửa, đem cửa nhà đang mở toang đóng lại.
“Tôi tưởng cậu tức giận,” Thanh âm Diệp Hi còn mang theo tiếng khóc nức nở, “Tưởng cậu cảm thấy tôi quá đáng.”
“…… Đúng là hơi quá đáng.” Chi Ma Hồ nhỏ giọng lẩm bẩm.
“……”
Chi Ma Hồ giật giật, dùng tư thế cực kỳ ám muội hôn lên vành tai anh.
“Vừa rồi tôi rất buồn đấy.”
Người Diệp Hi trở nên cứng đờ.
Chi Ma Hồ lui ra sau một chút, kéo dãn khoảng cách với Diệp Hi: “Thương tâm là một chuyện tiêu hao rất nhiều năng lượng. Chắc chắn là bởi vì quá khổ sở nên tôi mới có thể đói như vậy.”
Diệp Hi nghĩ thầm, tại sao cậu ta lại bắt đầu ăn nói lung tung rồi.
Chi Ma Hồ lại tới gần anh lần nữa.
“Nhưng tôi ra ngoài mà không nói là tôi không đúng, tôi xin lỗi,” Chi Ma Hồ nói, “Vậy còn anh Diệp Hi thì sao?”
Diệp Hi không biết có nên nói xin lỗi hay không.
Anh cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ câu trả lời cho câu hỏi này.
Bởi vì rõ ràng là Chi Ma Hồ thật sự không muốn nghe anh nói không được, bằng không, cậu sẽ làm cho miệng anh không thể phát ra bất cứ âm thanh hoàn chỉnh nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.