Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 26:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Trên lưỡi mèo có gai nhỏ móc ngược vào trong.
Những cái gai đấy không nhọn lắm, cũng không hề cứng, chúng ngắn ngủn. Khi liếm vào lòng bàn tay người, sẽ có cảm giác ráp ráp. Liếm lên mu bàn tay thì sẽ hơi hơi đau.
Ngày trước Chi Ma Hồ từng trộm liếm mặt Diệp Hi khi anh ngủ, liếm đến rát cả da, cả một vùng trở nên hồng hồng, đau nguyên ngày.
Sau khi biến thành người thì hình như cậu ấy đã quên sở thích này.
Mà ngày trước, Diệp Hi hoàn toàn không nhận ra điểm khác biệt ấy.
Trong vài giây ngắn ngủi này, anh đã tưởng tượng ra tình huống của mình. Cũng may là giờ đầu lưỡi của Chi Ma Hồ đã không còn cái thứ đáng sợ này. Niêm mạc bên trong khoang miệng dễ tổn thương hơn các bộ phận khác trên thân thể, nếu cứ nhiệt tình liếm đi liếm lại chỗ đó thì chắc chắn sẽ bị rách da chảy máu.
Vì Diệp Hi quá hoảng hốt nên vô thức lui ra sau mấy bước.
Chi Ma Hồ không thả ra mà đuổi theo. Cậu ôm lấy Diệp Hi, cẩn thận đỡ lấy, khiến anh không đến mức té ngã, cũng không thể né tránh được nữa.
Môi bọn họ rời tách ra trong mấy giây ngắn ngủi rồi lại lần nữa sáp vào nhau.
Nước mắt đọng trong hốc mắt Diệp Hi giờ phút này lại lăn xuống phía dưới, dừng lại ở bên môi, hòa vào hơi thở đang quấn quýt lấy nhau không thể tách rời của hai người.
Anh nếm được một chút vị mặn, vị mặn đó xuất hiện ở đầu lưỡi rồi nhanh chóng biến mất chỉ còn một nửa, cuối cùng không cảm nhận được gì nữa.
Tay Chi Ma Hồ dần dần không thỏa mãn với việc chỉ ôm eo của anh.
Cậu nhẹ nhàng mơn trớn lưng anh, luồn ngón tay vào những sợi tóc mềm mại đen nhánh. Cậu dùng ngón tay chạm lên vành tai, lại dùng lòng bàn tay chạm vào sau cổ, vào mặt, vào cằm Diệp Hi.
Cậu liếm mút cánh môi của anh, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống.
Diệp Hi mơ mơ màng màng nghĩ, tại sao Chi Ma Hồ lại làm chuyện này.
Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng mình sẽ nhận được câu trả lời như thế nào nếu hỏi câu hỏi này. Chi Ma Hồ giặt quần áo, nấu ăn, còn biết nói cả tiếng Anh viết được cả code thì cậu giỏi hôn môi có gì lạ đâu.
Diệp Hi đột nhiên sực tỉnh.
Chi Ma Hồ đang hôn anh.
Sau khi ý thức được chuyện này, Diệp Hi cuống quít nâng tay lên, đặt lên ngực Chi Ma Hồ cố gắng đẩy cậu ra.
Chi Ma Hồ không đề phòng, lùi ra sau mấy bước.
Lúc môi bọn họ tách ra, trong căn phòng yên tĩnh phát ra một tiếng nước cực nhỏ.
Sau đó tim của Diệp Hi đập như đánh trống.
Anh mím chặt môi vô thức nuốt nước bọt. Môi anh, lưỡi anh, từng tấc niêm mạc trong khoang miệng thậm chí là hàm răng đều lưu lại cảm giác vô cùng rõ ràng.
Chúng nó như đang nhắc nhở Diệp Hi, vừa rồi có người đã đến đây du ngoạn một vòng rồi còn ăn vạ mãi không đi.
“Anh Diệp Hi.” Chi Ma Hồ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Diệp Hi phản ứng quá mức, giật mình, định lùi ra sau lần nữa. Nhưng anh không lùi được vì cánh tay Chi Ma Hồ vẫn ôm anh như cũ, giữ chặt lấy vòng eo.
Chi Ma Hồ nghiêm túc nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Hóa ra anh Diệp Hi ngọt như vậy.”
Mèo không cảm nhận được vị ngọt, Diệp Hi suy nghĩ.
Đương nhiên, anh cũng không thể ngọt được. Vị duy nhất mà vừa rồi bọn họ có thể nếm được chỉ có vị của nước mắt Diệp Hi.
Giờ phút này hốc mắt Diệp Hi hốc mắt vẫn còn ươn ướt, khóe mắt cũng phiếm hồng.
Chi Ma Hồ nâng tay lên, dùng ngón tay cái cẩn thận lau mí mắt của anh, sau đó thu tay lại, cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của chính mình.
Diệp Hi hoảng loạn xoay đầu lại, không dám nhìn.
“Cậu làm gì vậy.” Anh nói.
Anh muốn giọng của mình trở nên mạnh mẽ một chút nhưng đáng tiếc là không đặt được hiệu quả như mong muốn.
Nó không đem lại bất cứ hiệu quả uy hiếp nào, ngược lại còn làm Chi Ma Hồ cười ra tiếng.
“Anh Diệp Hi, đến cái này anh cũng không biết sao?” Cậu nói, “Cái này gọi hôn môi đấy, hai người nếu thích nhau sẽ làm như vậy.”
Diệp Hi bị coi thành kẻ ngốc nên trong lòng có chút bực tức.
“Đương nhiên tôi biết,” Nhưng anh vẫn không dám nhìn Chi Ma Hồ, “Ý của tôi là, tại sao cậu lại muốn…… Muốn……”
“Không phải nói rồi sao, nếu thích nhau thì sẽ làm như vậy,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi thích anh Diệp Hi, anh Diệp Hi cũng thích tôi chứ?”
“Cái này không giống nhau.”
Diệp Hi định trốn ra sau, còn Chi Ma Hồ lại càng ngày càng tiến lại gần.
Cậu vốn định hôn lên môi Diệp Hi nhưng vì Diệp Hi quay đầu nên cậu chỉ có thể lấy lui làm tiến, hôn lên gò má anh.
“Giống nhau,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi mới ra ngoài chưa đầy mười mấy phút. Anh Diệp Hi trong mười phút không thấy tôi sẽ khóc, như vậy chúng tỏ là anh vô cùng vô cùng thích tôi.”
Cái này rõ ràng là cắt câu lấy nghĩa. Ban ngày Diệp Hi ra ngoài, mấy giờ liên tiếp không thấy cậu ta cũng có đau khổ đâu.
“Nếu mà anh Diệp Hi không thích tôi, vậy thì tôi còn ở lại đây làm gì chứ,” Chi Ma Hồ dán môi lên trên má anh, chậm rãi nói, “Đúng không?”
Giọng điệu của cậu cực kỳ ôn nhu, nhưng lời nói ra lại không khác gì những lời đe dọa.
“Đúng rồi, vừa nãy tôi bị anh mặc kệ ném ở phòng khách ý, tôi cũng đau khổ đến phát khóc đấy.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi liếc cậu một cái.
Không thể nào, anh nghĩ, Chi Ma Hồ từ trước nay lúc nào cũng nói quá lên, nhưng mà kể cả khi tranh thủ sự đồng tình, cậu ta cũng chưa từng rớt một giọt nước mắt. Nên truyện này chắc chắn là giả.
“Hôn chỉ là bồi thường một chút thôi.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi cũng không định tranh luận với cậu, tạm thời lui một bước: “Vậy giờ đã hôn rồi thì cậu buông tay ra đi.”
“Không được,” Chi Ma Hồ lắc đầu, “Mới hôn được một nửa thì bị cắt ngang nên không tính. Yêu cầu làm lại từ đầu.”
Cậu nói xong liền mạnh mẽ áp sát, một lần nữa đem đôi môi phủ lên.
Diệp Hi cố gắng phản đối nhưng sự phản đối lại chỉ đem đến cho Chi Ma Hồ cơ hội xâm nhập sâu vào trong.
Lúc cuống quít anh quên không nhắm mắt lại, sau đó phát hiện, Chi Ma Hồ cũng không nhắm mắt.
Cậu đang nhìn anh.
Cậu cường ngạnh không cho phép anh từ chối nụ hôn đồng thời hơi híp mắt, dùng ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn anh ở khoảng cách vô cùng gần.
Vừa rồi mới chỉ là một nửa, vậy hoàn chỉnh “nụ hôn ngắn” này cần bao nhiêu lâu đây?
Diệp Hi không biết. Anh vô thức trốn ra phía sau, khi môi hai người bởi vậy mà tách ra, Chi Ma Hồ sẽ lập tức oán giận.
“Bị cắt ngang ,bị cắt ngang, không tính, làm lại lần nữa đi.”
Cứ như vậy, triền miên mãi không dứt.
Căn phòng này cũng không hề rộng, lui mãi như vậy rất nhanh đã không còn đường để trốn.
Diệp Hi lui đến bên sô pha, do tâm hoảng ý loạn nên không chú ý, vấp phải ngã ra phía sau. Chi Ma Hồ vốn luôn cẩn thận đỡ anh lúc này đây lại không hỗ trợ.
Cậu ngã lên ghế sô pha cùng Diệp Hi, sau đó nói với anh: “Lại đi, không tính.”
“Không phải cậu đói bụng sao!” Diệp Hi quay đầu kêu.
Hốc mắt anh lại ướt nhưng không phải vì thương tâm khổ sở.
Diệp Hi không biết cảm xúc đang dồn nén trong lồng ngực khiến tim mình đập liên hồi này rốt cuộc là thứ gì.
Nó có cả hoảng loạn, bất an nhưng lại chứa cả thấp thỏm xen lẫn chờ mong, cũng không khiến người ta chán ghét nó.
“Đúng vậy, tôi đói lắm rồi,” Chi Ma Hồ ủy khuất oán giận, “Đều tại anh Diệp Hi không phối hợp, hại tôi sắp chết đói rồi.”
Những cái gai đấy không nhọn lắm, cũng không hề cứng, chúng ngắn ngủn. Khi liếm vào lòng bàn tay người, sẽ có cảm giác ráp ráp. Liếm lên mu bàn tay thì sẽ hơi hơi đau.
Ngày trước Chi Ma Hồ từng trộm liếm mặt Diệp Hi khi anh ngủ, liếm đến rát cả da, cả một vùng trở nên hồng hồng, đau nguyên ngày.
Sau khi biến thành người thì hình như cậu ấy đã quên sở thích này.
Mà ngày trước, Diệp Hi hoàn toàn không nhận ra điểm khác biệt ấy.
Trong vài giây ngắn ngủi này, anh đã tưởng tượng ra tình huống của mình. Cũng may là giờ đầu lưỡi của Chi Ma Hồ đã không còn cái thứ đáng sợ này. Niêm mạc bên trong khoang miệng dễ tổn thương hơn các bộ phận khác trên thân thể, nếu cứ nhiệt tình liếm đi liếm lại chỗ đó thì chắc chắn sẽ bị rách da chảy máu.
Vì Diệp Hi quá hoảng hốt nên vô thức lui ra sau mấy bước.
Chi Ma Hồ không thả ra mà đuổi theo. Cậu ôm lấy Diệp Hi, cẩn thận đỡ lấy, khiến anh không đến mức té ngã, cũng không thể né tránh được nữa.
Môi bọn họ rời tách ra trong mấy giây ngắn ngủi rồi lại lần nữa sáp vào nhau.
Nước mắt đọng trong hốc mắt Diệp Hi giờ phút này lại lăn xuống phía dưới, dừng lại ở bên môi, hòa vào hơi thở đang quấn quýt lấy nhau không thể tách rời của hai người.
Anh nếm được một chút vị mặn, vị mặn đó xuất hiện ở đầu lưỡi rồi nhanh chóng biến mất chỉ còn một nửa, cuối cùng không cảm nhận được gì nữa.
Tay Chi Ma Hồ dần dần không thỏa mãn với việc chỉ ôm eo của anh.
Cậu nhẹ nhàng mơn trớn lưng anh, luồn ngón tay vào những sợi tóc mềm mại đen nhánh. Cậu dùng ngón tay chạm lên vành tai, lại dùng lòng bàn tay chạm vào sau cổ, vào mặt, vào cằm Diệp Hi.
Cậu liếm mút cánh môi của anh, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống.
Diệp Hi mơ mơ màng màng nghĩ, tại sao Chi Ma Hồ lại làm chuyện này.
Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng mình sẽ nhận được câu trả lời như thế nào nếu hỏi câu hỏi này. Chi Ma Hồ giặt quần áo, nấu ăn, còn biết nói cả tiếng Anh viết được cả code thì cậu giỏi hôn môi có gì lạ đâu.
Diệp Hi đột nhiên sực tỉnh.
Chi Ma Hồ đang hôn anh.
Sau khi ý thức được chuyện này, Diệp Hi cuống quít nâng tay lên, đặt lên ngực Chi Ma Hồ cố gắng đẩy cậu ra.
Chi Ma Hồ không đề phòng, lùi ra sau mấy bước.
Lúc môi bọn họ tách ra, trong căn phòng yên tĩnh phát ra một tiếng nước cực nhỏ.
Sau đó tim của Diệp Hi đập như đánh trống.
Anh mím chặt môi vô thức nuốt nước bọt. Môi anh, lưỡi anh, từng tấc niêm mạc trong khoang miệng thậm chí là hàm răng đều lưu lại cảm giác vô cùng rõ ràng.
Chúng nó như đang nhắc nhở Diệp Hi, vừa rồi có người đã đến đây du ngoạn một vòng rồi còn ăn vạ mãi không đi.
“Anh Diệp Hi.” Chi Ma Hồ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Diệp Hi phản ứng quá mức, giật mình, định lùi ra sau lần nữa. Nhưng anh không lùi được vì cánh tay Chi Ma Hồ vẫn ôm anh như cũ, giữ chặt lấy vòng eo.
Chi Ma Hồ nghiêm túc nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Hóa ra anh Diệp Hi ngọt như vậy.”
Mèo không cảm nhận được vị ngọt, Diệp Hi suy nghĩ.
Đương nhiên, anh cũng không thể ngọt được. Vị duy nhất mà vừa rồi bọn họ có thể nếm được chỉ có vị của nước mắt Diệp Hi.
Giờ phút này hốc mắt Diệp Hi hốc mắt vẫn còn ươn ướt, khóe mắt cũng phiếm hồng.
Chi Ma Hồ nâng tay lên, dùng ngón tay cái cẩn thận lau mí mắt của anh, sau đó thu tay lại, cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay của chính mình.
Diệp Hi hoảng loạn xoay đầu lại, không dám nhìn.
“Cậu làm gì vậy.” Anh nói.
Anh muốn giọng của mình trở nên mạnh mẽ một chút nhưng đáng tiếc là không đặt được hiệu quả như mong muốn.
Nó không đem lại bất cứ hiệu quả uy hiếp nào, ngược lại còn làm Chi Ma Hồ cười ra tiếng.
“Anh Diệp Hi, đến cái này anh cũng không biết sao?” Cậu nói, “Cái này gọi hôn môi đấy, hai người nếu thích nhau sẽ làm như vậy.”
Diệp Hi bị coi thành kẻ ngốc nên trong lòng có chút bực tức.
“Đương nhiên tôi biết,” Nhưng anh vẫn không dám nhìn Chi Ma Hồ, “Ý của tôi là, tại sao cậu lại muốn…… Muốn……”
“Không phải nói rồi sao, nếu thích nhau thì sẽ làm như vậy,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi thích anh Diệp Hi, anh Diệp Hi cũng thích tôi chứ?”
“Cái này không giống nhau.”
Diệp Hi định trốn ra sau, còn Chi Ma Hồ lại càng ngày càng tiến lại gần.
Cậu vốn định hôn lên môi Diệp Hi nhưng vì Diệp Hi quay đầu nên cậu chỉ có thể lấy lui làm tiến, hôn lên gò má anh.
“Giống nhau,” Chi Ma Hồ nói, “Tôi mới ra ngoài chưa đầy mười mấy phút. Anh Diệp Hi trong mười phút không thấy tôi sẽ khóc, như vậy chúng tỏ là anh vô cùng vô cùng thích tôi.”
Cái này rõ ràng là cắt câu lấy nghĩa. Ban ngày Diệp Hi ra ngoài, mấy giờ liên tiếp không thấy cậu ta cũng có đau khổ đâu.
“Nếu mà anh Diệp Hi không thích tôi, vậy thì tôi còn ở lại đây làm gì chứ,” Chi Ma Hồ dán môi lên trên má anh, chậm rãi nói, “Đúng không?”
Giọng điệu của cậu cực kỳ ôn nhu, nhưng lời nói ra lại không khác gì những lời đe dọa.
“Đúng rồi, vừa nãy tôi bị anh mặc kệ ném ở phòng khách ý, tôi cũng đau khổ đến phát khóc đấy.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi liếc cậu một cái.
Không thể nào, anh nghĩ, Chi Ma Hồ từ trước nay lúc nào cũng nói quá lên, nhưng mà kể cả khi tranh thủ sự đồng tình, cậu ta cũng chưa từng rớt một giọt nước mắt. Nên truyện này chắc chắn là giả.
“Hôn chỉ là bồi thường một chút thôi.” Chi Ma Hồ nói.
Diệp Hi cũng không định tranh luận với cậu, tạm thời lui một bước: “Vậy giờ đã hôn rồi thì cậu buông tay ra đi.”
“Không được,” Chi Ma Hồ lắc đầu, “Mới hôn được một nửa thì bị cắt ngang nên không tính. Yêu cầu làm lại từ đầu.”
Cậu nói xong liền mạnh mẽ áp sát, một lần nữa đem đôi môi phủ lên.
Diệp Hi cố gắng phản đối nhưng sự phản đối lại chỉ đem đến cho Chi Ma Hồ cơ hội xâm nhập sâu vào trong.
Lúc cuống quít anh quên không nhắm mắt lại, sau đó phát hiện, Chi Ma Hồ cũng không nhắm mắt.
Cậu đang nhìn anh.
Cậu cường ngạnh không cho phép anh từ chối nụ hôn đồng thời hơi híp mắt, dùng ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn anh ở khoảng cách vô cùng gần.
Vừa rồi mới chỉ là một nửa, vậy hoàn chỉnh “nụ hôn ngắn” này cần bao nhiêu lâu đây?
Diệp Hi không biết. Anh vô thức trốn ra phía sau, khi môi hai người bởi vậy mà tách ra, Chi Ma Hồ sẽ lập tức oán giận.
“Bị cắt ngang ,bị cắt ngang, không tính, làm lại lần nữa đi.”
Cứ như vậy, triền miên mãi không dứt.
Căn phòng này cũng không hề rộng, lui mãi như vậy rất nhanh đã không còn đường để trốn.
Diệp Hi lui đến bên sô pha, do tâm hoảng ý loạn nên không chú ý, vấp phải ngã ra phía sau. Chi Ma Hồ vốn luôn cẩn thận đỡ anh lúc này đây lại không hỗ trợ.
Cậu ngã lên ghế sô pha cùng Diệp Hi, sau đó nói với anh: “Lại đi, không tính.”
“Không phải cậu đói bụng sao!” Diệp Hi quay đầu kêu.
Hốc mắt anh lại ướt nhưng không phải vì thương tâm khổ sở.
Diệp Hi không biết cảm xúc đang dồn nén trong lồng ngực khiến tim mình đập liên hồi này rốt cuộc là thứ gì.
Nó có cả hoảng loạn, bất an nhưng lại chứa cả thấp thỏm xen lẫn chờ mong, cũng không khiến người ta chán ghét nó.
“Đúng vậy, tôi đói lắm rồi,” Chi Ma Hồ ủy khuất oán giận, “Đều tại anh Diệp Hi không phối hợp, hại tôi sắp chết đói rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.