Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 27:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Diệp Hy cảm thấy nóng.
Cái tên Chi Ma Hồ này,cả miệng chỉ toàn là những lời ngụy biện,không nói đạo lý gì cả.
Nhưng cậu lại cứ luôn dùng cái giọng điệu đáng thương vô tội để nói những lời chẳng ra sao cả,kết hợp cùng với đôi mắt dịu dàng và đơn thuần ấy thật khiến người ta không thể nói lời trách mắng được.
Diệp Hy nhắm mắt cam chịu.
Càng trốn tránh thì càng không xong,không bằng cứ thành thật để cho cậu hôn một cái cho xong cái gọi là “một lần” này đi.
Chi Ma Hồ đè lên người anh,đưa môi chạm vào môi anh,nhưng cậu cũng không mạnh mẽ xông vào quấn lấy lưỡi gây nhiễu loạn tim anh như trước nữa,mà cậu chỉ mổ nhẹ lên môi anh vài cái mà thôi.
“anh Diệp Hy”, trong lúc tách ra cậu nói nhỏ “ Tại sao anh lại không nhìn em?”
“Cậu hôn,hôn xong thì thôi.” Diệp Hy nằm thẳng người,cố gắng nói với giọng điệu cứng rắn,nhưng chỉ tiếc là giọng anh vẫn cứ mềm nhũn mà thôi.
“Cái này không tính,” Chi Ma Hồ kháng nghị, “Anh phải đáp lại em cơ”
“….Tôi sẽ không.” Diệp Hy nói.
“Không sao,em dạy anh,chúng ta vừa học vừa thực hành,” Chi Ma Hồ lại cúi đầu chạm vào môi anh, “Anh bây giờ hôn lại em như thế này đi”.
Lòng Diệp Hy bây giờ vô cùng rối loạn,điều duy nhất mà anh biết rõ lúc này, chính là hối hận.
Đang ngủ ngon lành,tại sao lại phải dậy cơ chứ.Chi Ma Hồ không ở trong phòng thì không ở trong phòng đi,lại còn đi ra ngoài tìm làm gì.Mà thấy cậu về rồi thì còn không mắng cậu vài câu đi lại còn khóc làm cái gì không biết nữa.
Bây giờ thì xong rồi,cho ba miếng vải màu thì đã mở phường nhuộm,cái tên Chi Ma Hồ này,trong mắt cậu bây giờ đã không còn coi vương pháp ra gì nữa rồi.
Thấy Diệp Hy phớt lờ mình,Chi Ma Hồ hừ nhẹ,cậu lại hôn nhẹ lên môi anh sau đó chuyển dần xuống hôn cằm anh.
Cảm giác ấm áp và mềm mại rơi xuống cằm Diệp Hy,sau đó là má,tai,trên trán,cuối cùng lại quay trở lại môi anh,rồi lại dần dần đi xuống vị trí xương quai xanh của anh.
Khi nhận ra Chi Ma Hồ đã cởi cúc áo ngủ đầu tiên của mình,Diệp Hy cuối cùng cũng mở mắt ra,anh thử phản kháng.
Anh đưa tay giữ chặt cổ áo mình,động tác và vẻ mặt của anh lúc này như gái nhà lành bị người ta bắt nạt.
“Cậu làm cái gì đấy….” Đáng tiếc là giọng điệu khi nói của anh vẫn như cũ,chẳng có chút thuyết phục nào.
Chi Ma Hồ cũng không sợ chút nào,đưa mặt lại gần: “Vậy thì anh hôn tôi đi”.
Diệp Hy do dự vài giây,dùng cánh tay còn lại chống người dậy,nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Chi Ma Hồ vài cái,rồi lại nằm lại về chỗ cũ.
Anh vừa muốn mở miệng nói chuyện,Chi Ma Hồ đã nhanh chóng cúi người xuống.
Khi môi của hai người họ chạm vào nhau một lần nữa,nụ hôn nhẹ nhàng đơn thuần lúc đầu cũng nhanh chóng trở nên ướt át.
Lần này Chi Ma Hồ còn mạnh mẽ hơn lúc đầu nữa.
Diệp Hy cũng nghe được tiếng nước rõ ràng trong không khí khi bọn họ quấn lấy nhau.
Màn đêm quá yên tĩnh.
Mọi âm thanh trong lúc này cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết
Hòa cùng với tiếng nước dính dấp ấy của hai người còn có cả tiếng thở gấp nữa.
Trong cổ họng của Diệp Hy cũng không khống chế được mà phát ra những âm thanh êm ái dịu dàng,khiến cho cậu cảm thấy vô cùng choáng váng,cậu muốn nhịn cũng không nhịn được nữa.
Cho dù lúc này anh muốn Chi Ma Hồ dừng lại,nhưng anh lại không làm ra bất kỳ một hành động ngăn cản nào .
Anh cũng bất giác mà buông lỏng cái tay đang giữ chặt cổ áo mình ra,rồi vòng tay qua cổ tên mà anh vốn dĩ nên đẩy ra này.
Trước ngực anh đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh,nhưng cũng rất nhanh sau đó đã ấm trở lại.
Khi anh cảm nhận được ngón tay đang di chuyển trên người mình,Diệp Hy lại không nhịn được phát ra những tiếng hừ nhẹ.
Sau đó anh nghe được tiếng cười bên tai mình.
“Hóa ra anh Diệp Hy cũng biết kêu tiếng mèo nha”.
Diệp Hy bực bội,muốn cắn cậu một cái,nhưng lại sợ thật sự cắn lại khiến cậu đau,cuối cùng anh cũng chỉ làm ra vẻ một chút mà thôi, nhưng hiệu quả của nó lại không khác gì anh đang tán tỉnh người ta.
“Anh Diệp Hy học nhanh quá nha.” Chi Ma Hồ nói.
Hai mắt Diệp Hy đỏ hoe.
Cũng chính vào lúc này,không khí ấm áp trong phòng lại đột nhiên bị phá vỡ bởi một âm thanh lạ.
Ục ục ục ục~~
Diệp Hy vốn dĩ còn đang ở trong trạng thái mơ màng,anh chỉ biết ngây ngốc mà nhìn Chi Ma Hồ: “Tiếng gì vậy?”
“Không có tiếng gì cả”, Chi Ma Hồ đỏ mặt, “Anh nghe nhầm rồi.”
Cậu nói xong lại hạ người xuống.
Khi môi cậu vừa chạm vào da của Diệp Hy thì âm thanh đó lại phát ra thêm lần nữa,nó còn kêu to hơn so với lần trước nữa.
Ục ục ục ục--
Diệp Hy nghiêng đầu: “Là tiếng gì vậy?”
Chi Ma Hồ vùi đầu vào cổ anh: “Đừng để ý đến nó.”
Âm thanh đó lại vang lên. Lần này ngắn hơn nhưng ở giữa lại bị ngắt quãng,cũng khá là đáng yêu.
Ục~ục~
Diệp Hy cuối cùng cũng hiểu.
Chi Ma Hồ mặc kệ,cậu còn muốn tiếp tục hôn cổ Diệp Hy nhưng lại bị anh đẩy ra.
“Cậu mau đi ăn cơm đi!” Anh hét lên.
Sau khi Chi Ma Hồ nhấc người dậy,Diệp Hy mới biết cúc áo ngủ của anh đã bị cởi hết ra rồi,cả phần ngực không gì che đậy đều lộ hết ra ngoài luôn rồi.
Diệp Hy vội vàng cúi đầu cài lại cúc áo,Chi Ma Hồ vác bộ mặt không mấy tình nguyện đi nhặt túi đồ ăn ngoài mà cậu vừa tiện tay ném ở cửa lên.
Đợi đến khi Diệp Hy đã cài lại tất cả các cúc áo xong,thì Chi Ma Hồ cũng cầm túi đồ ăn quay lại,cậu ngồi xuống cạnh anh,lấy ra ba cuộn cơm hình tam giác.
“Anh muốn không?” Chi Ma Hồ hỏi
Diệp Hy lắc đầu.
Anh ngây người nhìn góc nghiêng của Chi Ma Hồ,trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Tại sao mặt của Chi Ma Hồ lại còn hồng hơn cả mặt anh vậy?
“Vậy thì tôi ăn một mình đấy nhé.” Chi Ma Hồ cúi đầu bóc gói cơm.
Chẳng mấy chốc,mùi thơm của rong biển và cơm đã bay đầy trong không khí.
“….Cho tôi một miếng đi.” Diệp Hy nói.
Vốn dĩ anh không đói,nhưng ngửi mùi thơm anh cũng muốn ăn.
Chi Ma Hồ nhanh chóng đưa cái còn lại cho anh.
Hai người ngồi cạnh nhau,yên lặng ăn cơm nắm,Diệp Hy nhân lúc Chi Ma Hồ chưa kịp mở miệng đứng dậy,đi vào nhà vệ sinh đánh răng.
Đánh được một nửa, Chi Ma Hồ đã tự ý mở cửa nhà vệ sinh đi vào.
Cậu đi tới phía sau người Diệp Hy,dán chặt vào lưng anh,rồi đưa tay ôm chặt lấy eo của Diệp Hy, vùi mặt vào lưng anh.
“Anh vừa cười tôi.” giọng Chi Ma Hồ ấm ức.
Người Diệp Hy cứng đờ,anh không nhìn nữa mà chuyên tâm đánh răng.
“Tôi cũng không phải cố ý để mình bị đói,” Chi Ma Hồ nói “Cũng không phải cố ý để bụng kêu đâu.”
Diệp Hy nghĩ trong lòng,đừng nói nữa,đừng nói nữa mà,anh cố gắng lắm mới nhịn được,giờ lại muốn cười rồi.
“Nhưng mà bây giờ tôi cũng ăn no rồi.” Chi Ma Hồ hơi ngẩng đầu lên,nhìn anh qua tấm gương trước mặt.
Diệp Hy vội vàng nhổ sạch bọt kem đánh răng trong miệng ra,rồi súc miệng.
Anh vừa muốn nói chuyện,thì Chi Ma Hồ đã hôn anh rồi.
Anh không phải vì muốn hôn cậu nên mới cố ý đi đánh răng đâu! Diệp Hy lần này rất kiên quyết tránh ra.
Anh quay người lại,đặt tay lên ngực Chi Ma Hồ,cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với Chi Ma Hồ,anh cúi đầu nói: “Như thế này rất kì lạ.”
“Ừm,” Chi Ma Hồ vậy mà cũng không phủ nhận, “Tôi chỉ cần nhìn thấy anh,là sẽ trở nên kì lạ như vậy đấy.Vì thế anh phải chịu trách nhiệm đi”.
“….”
Diệp Hy nghĩ,quả nhiên là đến thời kì phát tình mà.
Tên nhóc xấu xa này đã hoàn toàn xem anh là con mèo cái nhỏ của mình rồi đây mà.
Cái tên Chi Ma Hồ này,cả miệng chỉ toàn là những lời ngụy biện,không nói đạo lý gì cả.
Nhưng cậu lại cứ luôn dùng cái giọng điệu đáng thương vô tội để nói những lời chẳng ra sao cả,kết hợp cùng với đôi mắt dịu dàng và đơn thuần ấy thật khiến người ta không thể nói lời trách mắng được.
Diệp Hy nhắm mắt cam chịu.
Càng trốn tránh thì càng không xong,không bằng cứ thành thật để cho cậu hôn một cái cho xong cái gọi là “một lần” này đi.
Chi Ma Hồ đè lên người anh,đưa môi chạm vào môi anh,nhưng cậu cũng không mạnh mẽ xông vào quấn lấy lưỡi gây nhiễu loạn tim anh như trước nữa,mà cậu chỉ mổ nhẹ lên môi anh vài cái mà thôi.
“anh Diệp Hy”, trong lúc tách ra cậu nói nhỏ “ Tại sao anh lại không nhìn em?”
“Cậu hôn,hôn xong thì thôi.” Diệp Hy nằm thẳng người,cố gắng nói với giọng điệu cứng rắn,nhưng chỉ tiếc là giọng anh vẫn cứ mềm nhũn mà thôi.
“Cái này không tính,” Chi Ma Hồ kháng nghị, “Anh phải đáp lại em cơ”
“….Tôi sẽ không.” Diệp Hy nói.
“Không sao,em dạy anh,chúng ta vừa học vừa thực hành,” Chi Ma Hồ lại cúi đầu chạm vào môi anh, “Anh bây giờ hôn lại em như thế này đi”.
Lòng Diệp Hy bây giờ vô cùng rối loạn,điều duy nhất mà anh biết rõ lúc này, chính là hối hận.
Đang ngủ ngon lành,tại sao lại phải dậy cơ chứ.Chi Ma Hồ không ở trong phòng thì không ở trong phòng đi,lại còn đi ra ngoài tìm làm gì.Mà thấy cậu về rồi thì còn không mắng cậu vài câu đi lại còn khóc làm cái gì không biết nữa.
Bây giờ thì xong rồi,cho ba miếng vải màu thì đã mở phường nhuộm,cái tên Chi Ma Hồ này,trong mắt cậu bây giờ đã không còn coi vương pháp ra gì nữa rồi.
Thấy Diệp Hy phớt lờ mình,Chi Ma Hồ hừ nhẹ,cậu lại hôn nhẹ lên môi anh sau đó chuyển dần xuống hôn cằm anh.
Cảm giác ấm áp và mềm mại rơi xuống cằm Diệp Hy,sau đó là má,tai,trên trán,cuối cùng lại quay trở lại môi anh,rồi lại dần dần đi xuống vị trí xương quai xanh của anh.
Khi nhận ra Chi Ma Hồ đã cởi cúc áo ngủ đầu tiên của mình,Diệp Hy cuối cùng cũng mở mắt ra,anh thử phản kháng.
Anh đưa tay giữ chặt cổ áo mình,động tác và vẻ mặt của anh lúc này như gái nhà lành bị người ta bắt nạt.
“Cậu làm cái gì đấy….” Đáng tiếc là giọng điệu khi nói của anh vẫn như cũ,chẳng có chút thuyết phục nào.
Chi Ma Hồ cũng không sợ chút nào,đưa mặt lại gần: “Vậy thì anh hôn tôi đi”.
Diệp Hy do dự vài giây,dùng cánh tay còn lại chống người dậy,nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Chi Ma Hồ vài cái,rồi lại nằm lại về chỗ cũ.
Anh vừa muốn mở miệng nói chuyện,Chi Ma Hồ đã nhanh chóng cúi người xuống.
Khi môi của hai người họ chạm vào nhau một lần nữa,nụ hôn nhẹ nhàng đơn thuần lúc đầu cũng nhanh chóng trở nên ướt át.
Lần này Chi Ma Hồ còn mạnh mẽ hơn lúc đầu nữa.
Diệp Hy cũng nghe được tiếng nước rõ ràng trong không khí khi bọn họ quấn lấy nhau.
Màn đêm quá yên tĩnh.
Mọi âm thanh trong lúc này cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết
Hòa cùng với tiếng nước dính dấp ấy của hai người còn có cả tiếng thở gấp nữa.
Trong cổ họng của Diệp Hy cũng không khống chế được mà phát ra những âm thanh êm ái dịu dàng,khiến cho cậu cảm thấy vô cùng choáng váng,cậu muốn nhịn cũng không nhịn được nữa.
Cho dù lúc này anh muốn Chi Ma Hồ dừng lại,nhưng anh lại không làm ra bất kỳ một hành động ngăn cản nào .
Anh cũng bất giác mà buông lỏng cái tay đang giữ chặt cổ áo mình ra,rồi vòng tay qua cổ tên mà anh vốn dĩ nên đẩy ra này.
Trước ngực anh đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh,nhưng cũng rất nhanh sau đó đã ấm trở lại.
Khi anh cảm nhận được ngón tay đang di chuyển trên người mình,Diệp Hy lại không nhịn được phát ra những tiếng hừ nhẹ.
Sau đó anh nghe được tiếng cười bên tai mình.
“Hóa ra anh Diệp Hy cũng biết kêu tiếng mèo nha”.
Diệp Hy bực bội,muốn cắn cậu một cái,nhưng lại sợ thật sự cắn lại khiến cậu đau,cuối cùng anh cũng chỉ làm ra vẻ một chút mà thôi, nhưng hiệu quả của nó lại không khác gì anh đang tán tỉnh người ta.
“Anh Diệp Hy học nhanh quá nha.” Chi Ma Hồ nói.
Hai mắt Diệp Hy đỏ hoe.
Cũng chính vào lúc này,không khí ấm áp trong phòng lại đột nhiên bị phá vỡ bởi một âm thanh lạ.
Ục ục ục ục~~
Diệp Hy vốn dĩ còn đang ở trong trạng thái mơ màng,anh chỉ biết ngây ngốc mà nhìn Chi Ma Hồ: “Tiếng gì vậy?”
“Không có tiếng gì cả”, Chi Ma Hồ đỏ mặt, “Anh nghe nhầm rồi.”
Cậu nói xong lại hạ người xuống.
Khi môi cậu vừa chạm vào da của Diệp Hy thì âm thanh đó lại phát ra thêm lần nữa,nó còn kêu to hơn so với lần trước nữa.
Ục ục ục ục--
Diệp Hy nghiêng đầu: “Là tiếng gì vậy?”
Chi Ma Hồ vùi đầu vào cổ anh: “Đừng để ý đến nó.”
Âm thanh đó lại vang lên. Lần này ngắn hơn nhưng ở giữa lại bị ngắt quãng,cũng khá là đáng yêu.
Ục~ục~
Diệp Hy cuối cùng cũng hiểu.
Chi Ma Hồ mặc kệ,cậu còn muốn tiếp tục hôn cổ Diệp Hy nhưng lại bị anh đẩy ra.
“Cậu mau đi ăn cơm đi!” Anh hét lên.
Sau khi Chi Ma Hồ nhấc người dậy,Diệp Hy mới biết cúc áo ngủ của anh đã bị cởi hết ra rồi,cả phần ngực không gì che đậy đều lộ hết ra ngoài luôn rồi.
Diệp Hy vội vàng cúi đầu cài lại cúc áo,Chi Ma Hồ vác bộ mặt không mấy tình nguyện đi nhặt túi đồ ăn ngoài mà cậu vừa tiện tay ném ở cửa lên.
Đợi đến khi Diệp Hy đã cài lại tất cả các cúc áo xong,thì Chi Ma Hồ cũng cầm túi đồ ăn quay lại,cậu ngồi xuống cạnh anh,lấy ra ba cuộn cơm hình tam giác.
“Anh muốn không?” Chi Ma Hồ hỏi
Diệp Hy lắc đầu.
Anh ngây người nhìn góc nghiêng của Chi Ma Hồ,trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Tại sao mặt của Chi Ma Hồ lại còn hồng hơn cả mặt anh vậy?
“Vậy thì tôi ăn một mình đấy nhé.” Chi Ma Hồ cúi đầu bóc gói cơm.
Chẳng mấy chốc,mùi thơm của rong biển và cơm đã bay đầy trong không khí.
“….Cho tôi một miếng đi.” Diệp Hy nói.
Vốn dĩ anh không đói,nhưng ngửi mùi thơm anh cũng muốn ăn.
Chi Ma Hồ nhanh chóng đưa cái còn lại cho anh.
Hai người ngồi cạnh nhau,yên lặng ăn cơm nắm,Diệp Hy nhân lúc Chi Ma Hồ chưa kịp mở miệng đứng dậy,đi vào nhà vệ sinh đánh răng.
Đánh được một nửa, Chi Ma Hồ đã tự ý mở cửa nhà vệ sinh đi vào.
Cậu đi tới phía sau người Diệp Hy,dán chặt vào lưng anh,rồi đưa tay ôm chặt lấy eo của Diệp Hy, vùi mặt vào lưng anh.
“Anh vừa cười tôi.” giọng Chi Ma Hồ ấm ức.
Người Diệp Hy cứng đờ,anh không nhìn nữa mà chuyên tâm đánh răng.
“Tôi cũng không phải cố ý để mình bị đói,” Chi Ma Hồ nói “Cũng không phải cố ý để bụng kêu đâu.”
Diệp Hy nghĩ trong lòng,đừng nói nữa,đừng nói nữa mà,anh cố gắng lắm mới nhịn được,giờ lại muốn cười rồi.
“Nhưng mà bây giờ tôi cũng ăn no rồi.” Chi Ma Hồ hơi ngẩng đầu lên,nhìn anh qua tấm gương trước mặt.
Diệp Hy vội vàng nhổ sạch bọt kem đánh răng trong miệng ra,rồi súc miệng.
Anh vừa muốn nói chuyện,thì Chi Ma Hồ đã hôn anh rồi.
Anh không phải vì muốn hôn cậu nên mới cố ý đi đánh răng đâu! Diệp Hy lần này rất kiên quyết tránh ra.
Anh quay người lại,đặt tay lên ngực Chi Ma Hồ,cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với Chi Ma Hồ,anh cúi đầu nói: “Như thế này rất kì lạ.”
“Ừm,” Chi Ma Hồ vậy mà cũng không phủ nhận, “Tôi chỉ cần nhìn thấy anh,là sẽ trở nên kì lạ như vậy đấy.Vì thế anh phải chịu trách nhiệm đi”.
“….”
Diệp Hy nghĩ,quả nhiên là đến thời kì phát tình mà.
Tên nhóc xấu xa này đã hoàn toàn xem anh là con mèo cái nhỏ của mình rồi đây mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.