Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 28:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Khi Diệp Hy lần đầu nuôi Chi Ma Hồ,anh đã đi tìm hiểu rất nhiều loại tài liệu liên quan đến việc nuôi thú cưng.

Trong đó,anh cũng tìm được một số tư liệu rất đáng kinh ngạc.

Có một số người vì các loại lí do mà không đưa thú cưng của mình đi làm phẫu thuật tuyệt dục,cũng không tiện thường xuyên tìm phối ngẫu cho nhóc con,cho nên bọn họ sẽ tự giúp chó mèo của mình giải quyết.

Ví như,bọn họ sẽ mua những dụng cụ chuyên dùng để giúp cho thú cưng giải quyết,hoặc họ sẽ trực tiếp dùng tay giúp chúng.

Diệp Hy cũng từng đọc qua một bài viết kỳ lạ,người đăng bài còn nói rõ từng chi tiết cách dùng tăm bông để thỏa mãn cô mèo cái nhỏ nhà mình trong thời kì phát tình.Khu bình luận cũng có không ít những người đến giao lưu kinh nghiệm,còn có người cũng chia sẻ cả quá trình y phục vụ mèo đực nhà mình nữa.

Cả bài viết đầy học thuật,những người nuôi thú cưng cũng học tập vô cùng nghiêm túc,không ít người đã học theo, họ cuối cùng cũng có thể thở phào sau khi tiểu tổ tông của bọn họ cuối cùng cũng dừng việc phát tình.

Diệp Hy lúc đó còn chưa hạ quyết tâm cắt trứng của Chi Ma Hồ,nhưng anh cũng xem rất nghiêm túc. May mắn là Chi Ma Hồ rất độc lập,mỗi khi đến kì phát tình nó đều tự mình giải quyết,không làm phiền anh.

Nhưng không thể ngờ được là,sau bao nhiêu năm chịu khổ,anh lại dùng phương pháp mới khác hẳn so với nội dung bài viết đó để phục vụ cho boss mèo nhà mình.

Sau khi Diệp Hy nằm lên giường,anh lại vô cùng nghiêm túc hồi tưởng lại những gì mà mình vừa trải qua trên sô pha.

Cũng không phải anh cảm thấy nó rất tuyệt, đương nhiên là cũng không tệ,anh chỉ muốn xác nhận lại một chi tiết nhỏ trong lúc đó: khi Chi Ma Hồ đè lên người anh mà hôn,không biết chỗ nào đó có tinh thần hơn không.

Với tư thế của họ lúc đó,thì đúng ra là anh phải cảm giác được chứ.

Sau khi nghiêm túc nhớ lại một lúc lâu,trừ những chi tiết có thể làm người ta xấu hổ ra thì anh gần như chẳng nhớ được gì khác cả. Anh nghĩ nhiều quá rồi,nếu như là anh có phản ứng thì anh đã dừng lại rồi.

Anh có nghĩ cũng không nghĩ ra cái cả,thế thì chắc chắn là không có gì rồi,nếu không thì anh đã phát hiện ra rồi.

Xem ra,Chi Ma Hồ cũng chỉ là đang tìm kiếm gì đó để thỏa mãn tinh thần mà thôi.

Cậu nhóc đáng thương.

Đây cũng được xem như là một chuyện tốt. Không chỉ là vì an toàn của chính anh mà thở phào một hơi. Nếu như cái đó của Chi Ma Hồ còn có tinh thần thì chắc chắn người đó không phải là Chi Ma Hồ đã cắt trứng rồi.

Một nam thanh niên trưởng thành,lại chạy đến nhà người khác giả làm mèo giả đáng yêu,còn gọi người khác là anh,rồi động tay,động chân,thậm chí là động miệng,biến thái như vậy thì nên đi báo cảnh sát.

.…..Nhưng anh phải miêu tả hành vi phạm tội của cậu cho cảnh sát thế nào đây?

Nam thanh niên này ở nhà tôi mấy tháng rồi,cậu ta giúp tôi nấu nướng,dọn dẹp nhà cửa,còn cho tôi tiền tiêu,bây giờ lại quấy rối tôi. Không phải,bọn tôi không có làm giao dịch như các anh nghĩ,thật đấy. Tôi đồng ý cho cậu ta vào nhà là vì cậu ta lừa tôi nói rằng cậu ta chính là con mèo mà tôi đang nuôi.

Không được,cảnh sát sẽ cho rằng anh có bệnh mất.

Hơn nữa,với cái đức tính ấy của Chi Ma Hồ,chắc chắn cậu sẽ khóc huhu tỏ vẻ đáng thương ở bên cạnh,kéo áo anh nói những câu đổi trắng thay đen như “Xin anh đừng nói chia tay với tôi mà,tôi biết sai rồi,tôi sẽ cho anh tiền mà”

Càng nghĩ nhiều thì suy nghĩ của Diệp Hy càng bay xa.

Trước khi suy nghĩ của anh trở nên hỗn loạn hoàn toàn thì cánh tay đang vòng qua eo anh cũng siết chặt lại.



Mười phút trước Chi Ma Hồ cũng đã cố chui vào trong chăn của anh thêm lần nữa. Diệp Hy cố ý nằm quay lưng lại với cậu,cậu cũng không để ý,vẫn dán lên người anh,còn vươn tay ra ôm anh nữa.

Diệp Hy trong lúc mơ hồ nghĩ,nếu bây giờ anh chủ động dịch về sau một chút,dùng mông cọ một chút,có phải là sẽ biết được chân tướng không.

Còn chưa kịp làm ra hành động gì thì anh đã ngủ luôn rồi.

Hơn nửa đêm còn náo loạn, sáng hôm sau liền ngủ quên luôn.

Nhưng cũng không sao.

Tiết hôm nay anh muốn đi dự thính,hơn nữa thầy cũng sẽ không điểm danh anh. Còn về công việc làm thêm,lần trước sau khi anh nhắc nhở,thì ông chủ cũng giảm bớt thời gian làm việc cho anh rồi.

Vì thế hôm nay anh sẽ rảnh nửa buổi sáng.

Nghĩ một chút,anh quyết định sẽ đi siêu thị lớn ở gần nhà để mua chút đồ.

Có rất nhiều người trẻ bây giờ đều thích mua hàng trên mạng,vừa tiện lại tránh được rất nhiều phiền phức,hơn nữa giá cả cũng rẻ hơn.

Chỉ có người tính toán kĩ lưỡng như Diệp Hy mới biết,thực ra trong siêu thị lớn có nhiều hàng hóa giá cả phải chăng hơn nhiều,có thể tìm được thứ cực có giá trị gì đó.

Vật dụng hàng ngày trong nhà cũng sắp hết,cũng cần phải mua thêm rồi.Thuận tiện mua thêm một số đồ có thể bảo quản lâu một chút.Như thế thì nếu như Chi Ma Hồ nửa đêm đói bụng thì cũng có cái để ăn,không cần phải ra ngoài mua về nữa.

Khi anh hỏi Chi Ma Hồ xem cậu có muốn đi cùng không,Chi Ma Hồ lại hơi do dự.

Điều này khiến Diệp Hy có chút phiền muộn.Nếu như hai người cùng đi thì sẽ có thêm một người xách đồ,anh cũng có thể mua nhiều hơn chút.Bởi vì có Chi Ma Hồ hỗ trợ,bây giờ anh tiêu tiền cũng không cần tính toán,cũng thoải mái hơn trước kia một chút.

Nhưng mà anh cũng không muốn miễn cưỡng Chi Ma Hồ.

“Nếu như cậu không muốn ra ngoài thì tôi đi một mình cũng được.” Diệp Hy nói.

Chi Ma Hồ lập tức lắc đầu: “Không phải là không muốn ra ngoài,chỉ là…..”

“Sao vậy?” Diệp Hy hỏi.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Chi Ma Hồ hỏi.

Diệp Hy nhìn lịch: “Ngày 25,rốt cuộc là làm sao vậy?”

Chi Ma Hồ nghiêng đầu tính toán gì đó,sau đó dùng sức gật đầu: “Vậy thì tôi đi với anh.”

Chi Ma Hồ lại đội mũ lên,lúc vào thang máy thì cậu đứng vào trong góc,lúc ra khỏi tiểu khu thì đi nhanh như bay.

“Hôm qua lúc cậu đi mua cơm nắm cũng thế này à?” Diệp Hy vì đuổi kịp cậu mà thở không ra hơi.

“Không khí của buổi tối không giống thế này,” Chi Ma Hồ nói, “Khó khăn lắm mới ra ngoài vào ban ngày,nên tôi vui lắm”



Diệp Hy nghĩ,được thôi.

Siêu thị lớn gần nhà bọn họ nhất,cũng chỉ cần đi bộ mười lăm phút là tới rồi.

Sau khi đi xa tiểu khu,Chi Ma Hồ cũng đi chậm lại,dáng vẻ ung dung. Hai người vai kề vai,không giống như đang đi siêu thị mà giống như đang đi tản bộ hơn.

“Anh Diệp Hy,hay là chúng mình tìm một cửa hàng nào đó ăn trưa luôn đi.” Chi Ma Hồ đề nghị.

Cái này cũng không phải là không được,nhưng Diệp Hy nghèo quen rồi,cách suy nghĩ của anh cũng không thể thay đổi ngay được: “Nhưng như vậy thì cũng hơi lãng phí.”

“Không sao cả,tiêu hết cái cũ thì lại có cái mới mà,” Chi Ma Hồ nói rất nhẹ nhàng, “Qua một thời gian nữa thôi là sẽ lại có tiền rồi,lần này cũng sẽ nhiều hơn lần trước.”

Diệp Hy vô cùng ngạc nhiên.

Anh mơ hồ đi được một lúc,thì nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Cậu biết viết code à?”

“Ừm,” Chi Ma Hồ quay người lại cười với anh, “Tôi có phép thuật có thể làm mọi thứ khiến cho anh Diệp Hy hạnh phúc.”

Diệp Hy vốn dĩ còn muốn hỏi,rốt cuộc thì cậu đã biết code như thế nào?

Trong nhà có một cái máy tính xách tay,tuổi đời của nó còn lớn hơn Chi Ma Hồ vài tháng,nếu vào lúc đó thì cũng là bình thường,nhưng hiện tại thì đã lỗi thời rồi.Trước đó Chi Ma Hồ còn dùng nó để dạy học từ xa,nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có trục trặc,thực ra bây giờ nó không thể làm được việc có độ khó cao như vậy được.

Anh chưa kịp hỏi,thì đã bị câu trả lời không đầu không đuôi của câu cắt ngang,anh ngây ra một lúc.

Chi Ma Hồ trông vô cùng vui vẻ,cậu cười tít mắt: “Anh Diệp Hy còn có tâm nguyện gì khác không? Nói tôi nghe,biết đâu tôi có thể giúp anh hoàn thành hết thì sao.”

Diệp Hy nhìn cậu vài giây,anh lắc đầu cười: “Cảm ơn,nhưng tôi không có.”

“Không thể nào,” Chi Ma Hồ không tin, “Trên thế giới này làm gì có người vô dục vô cầu chứ?”

Diệp Hy im lặng đi về phía trước,anh không nói câu nào.

“Em biết rồi,anh không tin em,anh cho rằng em chỉ là đang nói khoác mà thôi.”

Diệp Hy sợ nhất là cậu dùng dáng vẻ yếu đuối để làm loạn với mình,anh nói: “Tôi hi vọng tôi có thể thi được lên nghiên cứu sinh.”

“À,là cái này à,” cậu ra vẻ sờ cằm rồi gật đầu nói, “Cái này thì phải dựa vào chính anh thôi,làm sao lại dám có suy nghĩ ăn gian khi đi thi được.”

Diệp Hy cạn lời luôn rồi.

“Anh nói cái khác đi!” Chi Ma Hồ vẫn rất hưng phấn.

Diệp Hy không đi nữa,anh hỏi ngược lại cậu: “Thế cậu có thể giúp tôi thực hiện nguyện vọng gì đây?”

“Ví dụ như….” Chi Ma Hồ bắt đầu ra vẻ,cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc sau đó như đột nhiên nghĩ ra cái gì,vỗ tay một cái: “Nếu như anh muốn anh lập tức hết độc thân,thì tôi có thể giúp anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook