Chương 75: Chuẩn Bị
Tự Phì Phì
02/04/2024
(Mong các bạn có thể làm quen với văn phong edit này, có chỗ nào không hiểu, các bạn có thể để lại bình luận, mình sẽ giải thích)
Tô Ngữ đối với hành động của Tô Ngôn cảm thấy rất vui mừng, Tô Ngôn thật sự đã trưởng thành .
Ngô thị lúc này cũng không cự tuyệt, cười ha hả nhận, cùng Tô Ngữ ,Tô Ngôn nói lời tạm biệt, rồi vội vã rời đi cùng Vương Trụ Tử và Khương Kỳ.
Tô Ngữ đem giỏ tre trên lưng Tô Ngôn lấy xuống, tự mình đeo lên, hai người cùng nhau đi về phía cổng.
"Tỷ, đệ có thể mang." Tô Ngôn bĩu môi nói.
Hắn hiện tại đã trưởng thành, khí lực cũng lớn , thế nhưng tỷ tỷ vẫn coi hắn là tiểu hài tử, thật bất lực.
"Tỷ tỷ biết, tỷ tỷ không phải là đau lòng ngươi sao." Tô Ngữ nhẹ giọng dỗ dành Tô Ngôn.
Tô Ngôn không nói gì, khẩu khí này của tỷ, rõ ràng là coi hắn thành tiểu hài tử dỗ ngọt có được không?
Tô Ngữ đóng cổng lại, cũng không khóa, một là bởi vì Khương Kỳ một lúc nữa sẽ trở về, hai là bởi vì khí trời, dự đoán mọi người đều chỉ vội về nhà, sẽ không đến chỗ bọn họ đi.
Tô Ngôn tiến vào sân sau liền trở về phòng, muốn rửa mặt và tay, thay quần áo.
Thời điểm lên núi, bất luận là Khương Kỳ hay là Tô Ngôn, Tô Ngữ, đều sẽ mặc quần áo cũ.
Dù sao trong núi cành cây cỏ dại quá nhiều, không cẩn thận liền làm rách y phục, cho nên mặc đồ cũ vẫn tốt hơn.
Tô Ngữ đem cất giỏ tre, thuận thế liền ngồi trên ghế bên hiên nhà.
"Tỷ tỷ, vừa rồi thím Ngô cùng Trụ Tử ca đến làm gì vậy?" Tô Ngôn thay bộ quần áo xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Ngữ.
Tô Ngữ nhìn hắn, cười nói, "Nhà thím Ngô vừa mới thu lương thực, mang tới cho chúng ta một ít còn có một túi bột mì từ lúa mạch mới thu."
"Thật sao?" Tô Ngôn nghe Tô Ngữ trả lời rất cao hứng.
Cao hứng vì vẫn còn có người đối tốt với bọn họ, càng cao hứng vì có thể ăn được lương thực mới.
"Ta cho bọn họ trái cây mấy ngày hôm trước hái trong núi mang về." Tô Ngữ lại nói tiếp.
Nàng biết Tô Ngôn rất thích quả dại cùng quả hạch trên núi, cho nên muốn nhìn một chút phản ứng của hắn.
Tô Ngôn lại không thèm để ý chút nào, trái lại gật gật đầu, nghiêm túc nói, "Nên vậy, thím Ngô đối với chúng ta rất tốt, chúng ta cũng nên đáp lại."
Tô Ngữ lúc này mới yên tâm, Tô Ngôn còn nhỏ, nàng không hi vọng bởi vì nhà mình điều kiện tốt , tâm của hắn liền cao ngạo, liền chướng mắt những người trước đây cũng như hiện tại đối tốt với bọn họ.
"Đúng vậy. Đệ nghĩ như vậy là đúng." Tô Ngữ tán dương.
Nàng vừa mới nói xong, liền nghe thấy tiếng lộp độp, quay đầu nhìn lại, thì ra trời đã mưa .
Giọt mưa rất lớn, như từ trên bầu trời nện xuống giống như hạt đậu, khuấy tung bụi mù trên mặt đất, rơi trên gạch ngói vụn giống như bản nhạc.
Mưa lớn như thế, có vẻ sẽ là một cơn mưa xối xả, Tô Ngữ không khỏi lo lắng cho Khương Kỳ, hắn không mang theo ô.
"Tỷ phu còn chưa có trở lại, có muốn đệ mang ô đón huynh ấy không?" Tô Ngôn dò hỏi.
Tô Ngữ trong lòng cũng muốn như vậy, nhưng không đợi nàng trả lời, bóng dáng Khương Kỳ đã xuất hiện trong tầm mắt.
"Thế nào, có bị ướt không?" Tô Ngữ đứng lên hỏi.
"Không có, ta vừa đóng cổng." Khương Kỳ lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy một mảnh ấm áp, cô gái nhỏ đã bắt đầu quan tâm hắn rồi .
Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ từ trên xuống dưới một lần, thấy trên tóc cùng người hắn đều khô ráo , liền yên tâm.
"Vào đi thôi, có chút lạnh ." Tô Ngữ ôm cánh tay nói, mưa được một lúc lại cảm thấy càng lạnh hơn.
Ba người trực tiếp tiến vào thượng phòng, Tô Ngữ pha một bình trà táo, lại bưng tới bánh hoa quế mình làm, còn có vài loại hoa quả và quả hạch, sau đó mới ngồi lên kháng.
Uống một ngụm trà nóng, Tô Ngữ thoải mái thở dài.
Chống cằm nhìn về phía mưa rơi mỗi lúc một lớn ngoài cửa sổ, Tô Ngữ cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
"Đúng rồi, hai người sao lại trở về sớm như vậy?" Tô Ngữ đột nhiên nghĩ đến, bất quá mới nửa buổi sáng mà thôi, hai người vừa đi được một canh giờ đã trở về?
"Tỷ phu bảo đệ trở về , huynh ấy nói trời sắp mưa, cho nên chúng đệ liền xuống núi, kết quả vừa mới xuống núi bầu trời liền thay đổi ." Tô Ngôn nói , trong mắt tràn đầy kính phục nhìn Khương Kỳ.
Tô Ngữ nghe xong cũng kinh ngạc nhìn Khương Kỳ, "Làm sao ngươi biết trời sẽ mưa ?"
Lúc này cũng không có dự báo thời tiết gì gì đó, tất cả là không cách nào tránh khỏi.
"Cảm giác đi." Khương Kỳ suy nghĩ hồi lâu, mới nói ra một câu như vậy.
Nhìn cô gái nhỏ rõ ràng ánh mắt không tin, Khương Kỳ trong lòng ảo não, thế nhưng hắn chỉ nói thật, việc này thực sự chỉ là một loại cảm giác.
Có điều sau đó, Tô Ngữ cũng không có nhắc lại tới chuyện này, ngược lại lại nói đến việc khác.
"Trận mưa này qua đi, khí trời liền càng ngày càng lạnh, nói không chừng qua một tháng nữa sẽ có tuyết rơi, ta nghĩ tranh thủ lúc trời quang chúng ta liền chặt thêm nhiều củi chút, cũng muốn đi lên trấn, đặt làm áo bông cho mùa đông." Tô Ngữ nhìn hai người nói.
Nàng nói một tháng sau sẽ có tuyết rơi, cũng không phải nói hươu nói vượn, mà là nàng theo trí nhớ của nguyên thân biết ở đây mùa đông tới rất sớm, thời gian cũng rất dài.
Tới mùa đông, tuyết sẽ rơi liên tục, nhất định phải đem đồ đạc chuẩn bị cho tốt, mùa đông năm trước, nguyên thân cùngTô Ngôn phải chịu lạnh không ít.
"Được, hẳn vậy ." Khương Kỳ gật đầu, hắn cũng muốn như vậy.
Hơn nữa, nhìn trận mưa hôm nay lớn như vậy, dự đoán mùa đông năm nay sẽ tới sớm hơn, cũng lạnh hơn, cho nên cần sớm chuẩn bị cho tốt mới được.
Ba người thương lượng tất cả đồ dùng cần phải mua, từ đồ ăn tới đồ dùng đều nghĩ tới.
Còn củi lửa, bọn họ ở bên núi Vân Vụ, trong núi củi rất nhiều, không sợ thiếu.
Mưa vẫn rơi không ngừng tới chạng vạng ngày hôm sau, mới rốt cuộc nhỏ dần.
Bởi vì trời mưa, hai ngày này cũng không có cách nào ra cửa, ba người liền đem tất cả hạt dẻ bóc ra.
Ngày thứ ba, mưa rốt cuộc ngừng.
Ăn sáng xong, Khương Kỳ đánh xe, Tô Ngữ cùng Tô Ngôn ngồi ở phía sau, trong nhà lưu lại Phì Phì giữ nhà.
Phì Phì đối với lần này oán niệm rất sâu, nhưng giống như là lấy trứng chọi đá, đành phải thành thật ở nhà.
Trong xe còn để một túi hạt dẻ, chuẩn bị mang tới cửa hàng để cho chưởng quầy nhìn xem.
Số còn lại cũng không mang theo, nếu có người muốn mua, liền để cho bọn họ phái xe đến kéo.
Một đường tới trấn trên, đầu tiên là tới tiệm may.
Tô Ngữ cùng ông chủ tiệm hàn huyên mấy câu, sau đó liền định ra số y phục mình cần, nghĩ tới việc năm nay sẽ lạnh hơn, Tô Ngữ đặt bọn họ làm áo khoác, ủng, mũ, găng tay còn có áo choàng ngắn cùng váy đều bằng da.
Đương nhiên, mấy thứ này, ở đây đều có , hình thức đều có sẵn , cũng không cần Tô Ngữ tự mình thiết kế.
Ra khỏi tiệm may, Khương Kỳ đánh xe đi tơi cửa hàng lương thực.
Mặc dù Ngô thị cho bọn hắn lương thực mới, nhưng cũng không nhiều, một túi kia, ba người bọn họ ăn tối đa chỉ được nửa tháng mà thôi.
Tới cửa tiệm lương thực, Tô Ngữ cùng Tô Ngôn ở lại trên xe, chỉ có Khương Kỳ đi vào.
Không lâu sau, Khương Kỳ đi ra nói với Tô Ngữ mọi chuyện đã xong rồi, bọn họ buổi chiều là có thể về nhà.
Tô Ngữ đối với hành động của Tô Ngôn cảm thấy rất vui mừng, Tô Ngôn thật sự đã trưởng thành .
Ngô thị lúc này cũng không cự tuyệt, cười ha hả nhận, cùng Tô Ngữ ,Tô Ngôn nói lời tạm biệt, rồi vội vã rời đi cùng Vương Trụ Tử và Khương Kỳ.
Tô Ngữ đem giỏ tre trên lưng Tô Ngôn lấy xuống, tự mình đeo lên, hai người cùng nhau đi về phía cổng.
"Tỷ, đệ có thể mang." Tô Ngôn bĩu môi nói.
Hắn hiện tại đã trưởng thành, khí lực cũng lớn , thế nhưng tỷ tỷ vẫn coi hắn là tiểu hài tử, thật bất lực.
"Tỷ tỷ biết, tỷ tỷ không phải là đau lòng ngươi sao." Tô Ngữ nhẹ giọng dỗ dành Tô Ngôn.
Tô Ngôn không nói gì, khẩu khí này của tỷ, rõ ràng là coi hắn thành tiểu hài tử dỗ ngọt có được không?
Tô Ngữ đóng cổng lại, cũng không khóa, một là bởi vì Khương Kỳ một lúc nữa sẽ trở về, hai là bởi vì khí trời, dự đoán mọi người đều chỉ vội về nhà, sẽ không đến chỗ bọn họ đi.
Tô Ngôn tiến vào sân sau liền trở về phòng, muốn rửa mặt và tay, thay quần áo.
Thời điểm lên núi, bất luận là Khương Kỳ hay là Tô Ngôn, Tô Ngữ, đều sẽ mặc quần áo cũ.
Dù sao trong núi cành cây cỏ dại quá nhiều, không cẩn thận liền làm rách y phục, cho nên mặc đồ cũ vẫn tốt hơn.
Tô Ngữ đem cất giỏ tre, thuận thế liền ngồi trên ghế bên hiên nhà.
"Tỷ tỷ, vừa rồi thím Ngô cùng Trụ Tử ca đến làm gì vậy?" Tô Ngôn thay bộ quần áo xong, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Ngữ.
Tô Ngữ nhìn hắn, cười nói, "Nhà thím Ngô vừa mới thu lương thực, mang tới cho chúng ta một ít còn có một túi bột mì từ lúa mạch mới thu."
"Thật sao?" Tô Ngôn nghe Tô Ngữ trả lời rất cao hứng.
Cao hứng vì vẫn còn có người đối tốt với bọn họ, càng cao hứng vì có thể ăn được lương thực mới.
"Ta cho bọn họ trái cây mấy ngày hôm trước hái trong núi mang về." Tô Ngữ lại nói tiếp.
Nàng biết Tô Ngôn rất thích quả dại cùng quả hạch trên núi, cho nên muốn nhìn một chút phản ứng của hắn.
Tô Ngôn lại không thèm để ý chút nào, trái lại gật gật đầu, nghiêm túc nói, "Nên vậy, thím Ngô đối với chúng ta rất tốt, chúng ta cũng nên đáp lại."
Tô Ngữ lúc này mới yên tâm, Tô Ngôn còn nhỏ, nàng không hi vọng bởi vì nhà mình điều kiện tốt , tâm của hắn liền cao ngạo, liền chướng mắt những người trước đây cũng như hiện tại đối tốt với bọn họ.
"Đúng vậy. Đệ nghĩ như vậy là đúng." Tô Ngữ tán dương.
Nàng vừa mới nói xong, liền nghe thấy tiếng lộp độp, quay đầu nhìn lại, thì ra trời đã mưa .
Giọt mưa rất lớn, như từ trên bầu trời nện xuống giống như hạt đậu, khuấy tung bụi mù trên mặt đất, rơi trên gạch ngói vụn giống như bản nhạc.
Mưa lớn như thế, có vẻ sẽ là một cơn mưa xối xả, Tô Ngữ không khỏi lo lắng cho Khương Kỳ, hắn không mang theo ô.
"Tỷ phu còn chưa có trở lại, có muốn đệ mang ô đón huynh ấy không?" Tô Ngôn dò hỏi.
Tô Ngữ trong lòng cũng muốn như vậy, nhưng không đợi nàng trả lời, bóng dáng Khương Kỳ đã xuất hiện trong tầm mắt.
"Thế nào, có bị ướt không?" Tô Ngữ đứng lên hỏi.
"Không có, ta vừa đóng cổng." Khương Kỳ lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy một mảnh ấm áp, cô gái nhỏ đã bắt đầu quan tâm hắn rồi .
Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ từ trên xuống dưới một lần, thấy trên tóc cùng người hắn đều khô ráo , liền yên tâm.
"Vào đi thôi, có chút lạnh ." Tô Ngữ ôm cánh tay nói, mưa được một lúc lại cảm thấy càng lạnh hơn.
Ba người trực tiếp tiến vào thượng phòng, Tô Ngữ pha một bình trà táo, lại bưng tới bánh hoa quế mình làm, còn có vài loại hoa quả và quả hạch, sau đó mới ngồi lên kháng.
Uống một ngụm trà nóng, Tô Ngữ thoải mái thở dài.
Chống cằm nhìn về phía mưa rơi mỗi lúc một lớn ngoài cửa sổ, Tô Ngữ cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
"Đúng rồi, hai người sao lại trở về sớm như vậy?" Tô Ngữ đột nhiên nghĩ đến, bất quá mới nửa buổi sáng mà thôi, hai người vừa đi được một canh giờ đã trở về?
"Tỷ phu bảo đệ trở về , huynh ấy nói trời sắp mưa, cho nên chúng đệ liền xuống núi, kết quả vừa mới xuống núi bầu trời liền thay đổi ." Tô Ngôn nói , trong mắt tràn đầy kính phục nhìn Khương Kỳ.
Tô Ngữ nghe xong cũng kinh ngạc nhìn Khương Kỳ, "Làm sao ngươi biết trời sẽ mưa ?"
Lúc này cũng không có dự báo thời tiết gì gì đó, tất cả là không cách nào tránh khỏi.
"Cảm giác đi." Khương Kỳ suy nghĩ hồi lâu, mới nói ra một câu như vậy.
Nhìn cô gái nhỏ rõ ràng ánh mắt không tin, Khương Kỳ trong lòng ảo não, thế nhưng hắn chỉ nói thật, việc này thực sự chỉ là một loại cảm giác.
Có điều sau đó, Tô Ngữ cũng không có nhắc lại tới chuyện này, ngược lại lại nói đến việc khác.
"Trận mưa này qua đi, khí trời liền càng ngày càng lạnh, nói không chừng qua một tháng nữa sẽ có tuyết rơi, ta nghĩ tranh thủ lúc trời quang chúng ta liền chặt thêm nhiều củi chút, cũng muốn đi lên trấn, đặt làm áo bông cho mùa đông." Tô Ngữ nhìn hai người nói.
Nàng nói một tháng sau sẽ có tuyết rơi, cũng không phải nói hươu nói vượn, mà là nàng theo trí nhớ của nguyên thân biết ở đây mùa đông tới rất sớm, thời gian cũng rất dài.
Tới mùa đông, tuyết sẽ rơi liên tục, nhất định phải đem đồ đạc chuẩn bị cho tốt, mùa đông năm trước, nguyên thân cùngTô Ngôn phải chịu lạnh không ít.
"Được, hẳn vậy ." Khương Kỳ gật đầu, hắn cũng muốn như vậy.
Hơn nữa, nhìn trận mưa hôm nay lớn như vậy, dự đoán mùa đông năm nay sẽ tới sớm hơn, cũng lạnh hơn, cho nên cần sớm chuẩn bị cho tốt mới được.
Ba người thương lượng tất cả đồ dùng cần phải mua, từ đồ ăn tới đồ dùng đều nghĩ tới.
Còn củi lửa, bọn họ ở bên núi Vân Vụ, trong núi củi rất nhiều, không sợ thiếu.
Mưa vẫn rơi không ngừng tới chạng vạng ngày hôm sau, mới rốt cuộc nhỏ dần.
Bởi vì trời mưa, hai ngày này cũng không có cách nào ra cửa, ba người liền đem tất cả hạt dẻ bóc ra.
Ngày thứ ba, mưa rốt cuộc ngừng.
Ăn sáng xong, Khương Kỳ đánh xe, Tô Ngữ cùng Tô Ngôn ngồi ở phía sau, trong nhà lưu lại Phì Phì giữ nhà.
Phì Phì đối với lần này oán niệm rất sâu, nhưng giống như là lấy trứng chọi đá, đành phải thành thật ở nhà.
Trong xe còn để một túi hạt dẻ, chuẩn bị mang tới cửa hàng để cho chưởng quầy nhìn xem.
Số còn lại cũng không mang theo, nếu có người muốn mua, liền để cho bọn họ phái xe đến kéo.
Một đường tới trấn trên, đầu tiên là tới tiệm may.
Tô Ngữ cùng ông chủ tiệm hàn huyên mấy câu, sau đó liền định ra số y phục mình cần, nghĩ tới việc năm nay sẽ lạnh hơn, Tô Ngữ đặt bọn họ làm áo khoác, ủng, mũ, găng tay còn có áo choàng ngắn cùng váy đều bằng da.
Đương nhiên, mấy thứ này, ở đây đều có , hình thức đều có sẵn , cũng không cần Tô Ngữ tự mình thiết kế.
Ra khỏi tiệm may, Khương Kỳ đánh xe đi tơi cửa hàng lương thực.
Mặc dù Ngô thị cho bọn hắn lương thực mới, nhưng cũng không nhiều, một túi kia, ba người bọn họ ăn tối đa chỉ được nửa tháng mà thôi.
Tới cửa tiệm lương thực, Tô Ngữ cùng Tô Ngôn ở lại trên xe, chỉ có Khương Kỳ đi vào.
Không lâu sau, Khương Kỳ đi ra nói với Tô Ngữ mọi chuyện đã xong rồi, bọn họ buổi chiều là có thể về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.