Chương 76: Lương Thực Củi Lửa
Tự Phì Phì
02/04/2024
Vấn đề lương thực cùng quần áo đã được giải quyết, kế tiếp chính là xử lý nốt mấy chuyện vụn vặt .
Điểm đến tiếp theo chính là cửa hàng hoa quả khô, Tô Ngữ giống như vừa nãy không xuống xe, Khương Kỳ cầm túi hạt dẻ đi vào trong cửa hàng.
Không bao lâu, Khương Kỳ đã trở lại, Tô Ngữ thấy hắn tới bên cạnh xe, vội vàng lên tiếng hỏi, "Thế nào?"
Khương Kỳ mỉm cười, "Chưởng quầy đồng ý mua , ta hẹn hắn buổi chiều phái người tới mang về."
Tô Ngữ nghe nói liền yên tâm gật gật đầu, sau đó lại hỏi, "Vậy giá cả thì sao?"
"Cái này chờ buổi chiều bọn họ tới đi, xem xong hàng hóa rồi lại nói." Khương Kỳ giải thích.
Tô Ngữ cũng hiểu, chưa thấy được hàng hóa ra sao, đúng là rất khó để định giá.
Bởi vì buổi chiều có hai nhóm người cũng đến nhà họ, mấy người Tô Ngữ cũng không chậm trễ nữa, vội vàng đi đến tiệm tạp hóa, đem các loại đồ gia vị cần dùng đều mua một lượt, còn có dầu hỏa, ngọn nến và các loại đồ dùng khác.
Sau khi mua xong Khương Kỳ liền đánh xe hướng phía nhà mình, chạy đến nơi, đã quá buổi trưa.
Tô Ngữ qua loa nấu một bữa trưa đơn giản, ba người vừa mới ăn , liền nghe thấy chuông vang lên.
Khương Kỳ bước ra phía cổng trước, Tô Ngữ cũng không có đi theo, mà là trực tiếp đi về phía sân.
Quả nhiên lúc sau, đã thấy Khương Kỳ dẫn hai cỗ xe lớn theo sau tiến vào .
Tô Ngữ nhìn trên xe chất đầy túi, xem ra đây là lương thực bọn họ đã mua được đưa tới.
Khương Kỳ chỉ huy người, đem lương thực trên xe chuyển xuống, đặt ở nhà kho cạnh phòng bếp.
Sau khi tất cả lương thực đều được mang xuống, Tô Ngữ tiến lên thanh toán số bạc còn lại, sau đó Khương Kỳ đưa bọn họ theo lối cửa bên kia sân đi ra.
Bên này những người giao lương thực vừa mới đi, bên kia đã nhìn thấy có hai, ba chiếc xe trống đi tới, Khương Kỳ vừa nhìn liền biết, đây là người tới để chuyển hạt dẻ.
Chờ ba cỗ xe lớn tới trước mặt, từ trên chiếc xe lớn nhất một người nam nhân khoảng bốn mươi tuổi bước xuống, Khương Kỳ biết người nọ, đây là người phụ trách tại phòng thu ngân của cửa hàng hoa quả khô, hắn buổi sáng đã thấy qua .
Hai người hàn huyên mấy câu, sau đó đưa người vào viện, đem xe lớn đỗ ở sân, mang theo tiên sinh phòng thu chi cùng mấy tiểu nhị đi chính viện.
Mấy người vừa mới vào chính viện, đã nhìn thấy Tô Ngữ cùng Tô Ngôn ngồi ở hành lang.
Khương Kỳ giới thiệu thân phận của người đến, sau đó mấy người lại cùng nhau đi tới tây sương phòng.
Đi vào tây trong sương phòng, tiên sinh phòng thu chi đã nhìn thấy một cái bao tải, chắc hẳn bên trong chính là hạt dẻ .
"Tiên sinh nhìn nhìn đi, đồ vật đều ở nơi này." Tô Ngữ cười tiến lên, đối với tiên sinh phòng thu chi nói.
Người kia tiến lên phía trước, mỗi một cái túi đều bị hắn xem đến, cẩn thận từng chút một, cuối cùng mới yên lòng
Thở phào nhẹ nhõm, tiên sinh phòng thu chi cười cười với Khương Kỳ và Tô Ngữ, sau đó nói, "Hàng hóa chất lượng rất tốt, việc này không cần phải nói. Hiện giờ, chúng ta nói về chuyện giá cả đi."
Tô Ngữ nghe xong cũng cười cười, "Ngài nói xem giá tiền là bao nhiêu. Chúng ta cũng không hiểu giá cả hàng hóa này nọ."
Tiên sinh phòng thu chi sau khi nghe xong, cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu, nói với Tô Ngữ, "Đây đều là đồ có chất lượng tốt, như vậy đi, mỗi cân ta trả bốn văn tiền, thế nào?"
Tô Ngữ và Khương Kỳ liếc mắt nhìn nhau, đối với giá tiền này tỏ vẻ hài lòng.
Thế là Khương Kỳ thẳng thắn gật gật đầu, "Tốt, cân đi."
Tiên sinh phòng thu chi mang theo chiếc xe lớn là để chở theo một chiếc cân lớn tới, nhân tiện còn có một giỏ tre lớn.
Sai tiểu nhị xách bao hạt dẻ ra ngoài sân, sau đó đem cân cùng giỏ tre lớn từ trên xe lấy xuống đặt chúng trên mặt đất.
Đem giỏ to đặt ở trên cái cân, sau đó mở một bao tải, đem hạt dẻ bên trong đều đổ vào trong giỏ.
Này là để xem trong túi có phải toàn bộ đều là hạt dẻ tốt hay không, Tô Ngữ cùng Khương Kỳ đều hiểu, cho nên chỉ đứng ở một bên nhìn.
Lúc trước nhặt về tổng cộng ba mươi lăm túi hạt dẻ, cho Ngô thẩm và Dương thẩm mang về một túi, còn lại ba mươi ba túi, đem hạt dẻ lột bỏ hết vỏ ngoài chỉ để lại hạt bên trong, cũng chỉ còn lại mười lăm túi mà thôi.
Tô Ngữ giữ lại một túi cho nhà mình, còn lại mười bốn túi đều cho người mang đến cân hết lên.
Cuối cùng cân được là hai nghìn năm trăm hai mươi cân, mỗi cân bốn văn tiền, tổng cộng là một vạn không trăm tám mươi văn tiền, cũng chính là mười lượng bạc lẻ tám mươi văn tiền.
Khương Kỳ nhận từ tiên sinh phòng thu chi mười lượng bạc, đem tám mươi văn tiền đẩy trở lại, "Làm phiền tiên sinh một hồi, chỗ tiền này coi như là ta mời các vị tiên sinh uống trà ."
Tám mươi văn tiền không coi là nhiều, thế nhưng cũng không tính là ít, cho những người này, cũng có thể bán cái giao tình, sau này, nói không chừng vẫn có lúc còn cần qua lại với bọn họ.
Đem đoàn người này tiễn đi, bọn họ mới thực sự xem như được nghỉ ngơi, lúc này đã gần hết buổi chiều.
Tô Ngữ không lãng phí thời gian, vào nhà, lấy ra tám lượng bạc từ hộp đựng tiền, bỏ vào mỗi túi bốn lượng bạc, sau đó đem hai túi tiền cất vào trong tay áo, nói với Khương Kỳ một tiếng, liền hướng trong thôn mà đi.
Nàng muốn đem tiền này chia cho Ngô thẩm và Dương thẩm.
Vào ngày thứ hai khi Dương thẩm tới đưa đồ ăn, Dương thẩm bất chấp đội mưa, đẩy xe ba gác, cùng chồng tới đưa lương thực.
Bất luận bà là biết Ngô thẩm đưa mới tới , hay có cái ý nghĩ gì khác, cảm tình này, Tô Ngữ sẽ nhớ trong lòng.
Đầu tiên là đi Dương gia, đem hà bao cho Dương thẩm, nói việc đã bán hạt dẻ, sau đó lại đi Ngô gia, cũng đem hà bao lưu lại, Tô Ngữ từ chối lời mời của Ngô thẩm, vội vàng ly khai .
Sự thật là bởi vì sát vách Ngô gia chính là Tô gia, Tô Ngữ tạm thời không muốn nhìn thấy người Tô gia, sự tình buồn nôn lần trước nàng vẫn còn nhớ, nhất là sau khi quan hệ giữa nàng cùng Khương Kỳ có tiến triển, nàng càng không muốn nhìn thấy người của Tô gia.
Hôm nay đúng là vận khí tốt, không gặp phải người Tô gia, cửa lớn Tô gia cũng đóng chặt .
Tô Ngữ về sau mới biết, Tô An là ngại mất mặt, thời gian dài đều đóng cửa không ra.
Ngày hôm thức dậy, thấy bầu trời âm u , Khương Kỳ liếc nhìn bên ngoài, nói khả năng sẽ có mưa, bọn họ tốt nhất nhặt về một ít củi đề phòng trước.
Tô Ngữ giao cho Tô Ngôn ở nhà giữ nhà, nàng cùng Khương Kỳ đẩy xe ba gác liền đi núi Vân Vụ.
Vì sao không đánh xe la? Bởi vì thùng xe quá nhỏ, để không được bao nhiêu củi.
Hai người đều khỏe mạnh, lại nhanh nhẹn, mỗi người đều đi nhặt củi khô, dùng dây thừng mang từ nhà theo bó củi lại, bó được vài bó, liền kéo trở lại bên cạnh xe ba gác, toàn bộ đều để lên xe.
Đến khi xe đã chất cao vài đống củi , Khương Kỳ liền đẩy xe trở về, đem củi dỡ từ trên xe xuống đặt trong sân, sau đó lại quay lại tiếp tục chất.
Hai người bận việc cả một ngày, đem cái lán trong sân đều chất đầy củi, lúc này mới dừng lại .
Quả nhiên, ngày hôm sau Tô Ngữ vừa mở mắt ra, liền nghe thấy ngoài cửa sổ lộp độp tiếng mưa, xem ra, cơn mưa không nhỏ.
Kỳ thực Tô Ngữ không phải không thích trời mưa, chỉ là không muốn mưa quá nhiều.
Trận mưa này liên tục bảy tám ngày mới dừng lại, ba người Tô Ngữ cũng coi như đã ở nhà bảy tám ngày.
Ngày hôm đó rốt cuộc thì trời cũng quang mây tạnh , Tô Ngữ mới đột nhiên nhớ tới, chanh dây đã có thể thu hoạch lần thứ hai, cũng không biết mưa mấy ngày nay, đối với trái cây có bị ảnh hưởng cái gì không.
Điểm đến tiếp theo chính là cửa hàng hoa quả khô, Tô Ngữ giống như vừa nãy không xuống xe, Khương Kỳ cầm túi hạt dẻ đi vào trong cửa hàng.
Không bao lâu, Khương Kỳ đã trở lại, Tô Ngữ thấy hắn tới bên cạnh xe, vội vàng lên tiếng hỏi, "Thế nào?"
Khương Kỳ mỉm cười, "Chưởng quầy đồng ý mua , ta hẹn hắn buổi chiều phái người tới mang về."
Tô Ngữ nghe nói liền yên tâm gật gật đầu, sau đó lại hỏi, "Vậy giá cả thì sao?"
"Cái này chờ buổi chiều bọn họ tới đi, xem xong hàng hóa rồi lại nói." Khương Kỳ giải thích.
Tô Ngữ cũng hiểu, chưa thấy được hàng hóa ra sao, đúng là rất khó để định giá.
Bởi vì buổi chiều có hai nhóm người cũng đến nhà họ, mấy người Tô Ngữ cũng không chậm trễ nữa, vội vàng đi đến tiệm tạp hóa, đem các loại đồ gia vị cần dùng đều mua một lượt, còn có dầu hỏa, ngọn nến và các loại đồ dùng khác.
Sau khi mua xong Khương Kỳ liền đánh xe hướng phía nhà mình, chạy đến nơi, đã quá buổi trưa.
Tô Ngữ qua loa nấu một bữa trưa đơn giản, ba người vừa mới ăn , liền nghe thấy chuông vang lên.
Khương Kỳ bước ra phía cổng trước, Tô Ngữ cũng không có đi theo, mà là trực tiếp đi về phía sân.
Quả nhiên lúc sau, đã thấy Khương Kỳ dẫn hai cỗ xe lớn theo sau tiến vào .
Tô Ngữ nhìn trên xe chất đầy túi, xem ra đây là lương thực bọn họ đã mua được đưa tới.
Khương Kỳ chỉ huy người, đem lương thực trên xe chuyển xuống, đặt ở nhà kho cạnh phòng bếp.
Sau khi tất cả lương thực đều được mang xuống, Tô Ngữ tiến lên thanh toán số bạc còn lại, sau đó Khương Kỳ đưa bọn họ theo lối cửa bên kia sân đi ra.
Bên này những người giao lương thực vừa mới đi, bên kia đã nhìn thấy có hai, ba chiếc xe trống đi tới, Khương Kỳ vừa nhìn liền biết, đây là người tới để chuyển hạt dẻ.
Chờ ba cỗ xe lớn tới trước mặt, từ trên chiếc xe lớn nhất một người nam nhân khoảng bốn mươi tuổi bước xuống, Khương Kỳ biết người nọ, đây là người phụ trách tại phòng thu ngân của cửa hàng hoa quả khô, hắn buổi sáng đã thấy qua .
Hai người hàn huyên mấy câu, sau đó đưa người vào viện, đem xe lớn đỗ ở sân, mang theo tiên sinh phòng thu chi cùng mấy tiểu nhị đi chính viện.
Mấy người vừa mới vào chính viện, đã nhìn thấy Tô Ngữ cùng Tô Ngôn ngồi ở hành lang.
Khương Kỳ giới thiệu thân phận của người đến, sau đó mấy người lại cùng nhau đi tới tây sương phòng.
Đi vào tây trong sương phòng, tiên sinh phòng thu chi đã nhìn thấy một cái bao tải, chắc hẳn bên trong chính là hạt dẻ .
"Tiên sinh nhìn nhìn đi, đồ vật đều ở nơi này." Tô Ngữ cười tiến lên, đối với tiên sinh phòng thu chi nói.
Người kia tiến lên phía trước, mỗi một cái túi đều bị hắn xem đến, cẩn thận từng chút một, cuối cùng mới yên lòng
Thở phào nhẹ nhõm, tiên sinh phòng thu chi cười cười với Khương Kỳ và Tô Ngữ, sau đó nói, "Hàng hóa chất lượng rất tốt, việc này không cần phải nói. Hiện giờ, chúng ta nói về chuyện giá cả đi."
Tô Ngữ nghe xong cũng cười cười, "Ngài nói xem giá tiền là bao nhiêu. Chúng ta cũng không hiểu giá cả hàng hóa này nọ."
Tiên sinh phòng thu chi sau khi nghe xong, cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu, nói với Tô Ngữ, "Đây đều là đồ có chất lượng tốt, như vậy đi, mỗi cân ta trả bốn văn tiền, thế nào?"
Tô Ngữ và Khương Kỳ liếc mắt nhìn nhau, đối với giá tiền này tỏ vẻ hài lòng.
Thế là Khương Kỳ thẳng thắn gật gật đầu, "Tốt, cân đi."
Tiên sinh phòng thu chi mang theo chiếc xe lớn là để chở theo một chiếc cân lớn tới, nhân tiện còn có một giỏ tre lớn.
Sai tiểu nhị xách bao hạt dẻ ra ngoài sân, sau đó đem cân cùng giỏ tre lớn từ trên xe lấy xuống đặt chúng trên mặt đất.
Đem giỏ to đặt ở trên cái cân, sau đó mở một bao tải, đem hạt dẻ bên trong đều đổ vào trong giỏ.
Này là để xem trong túi có phải toàn bộ đều là hạt dẻ tốt hay không, Tô Ngữ cùng Khương Kỳ đều hiểu, cho nên chỉ đứng ở một bên nhìn.
Lúc trước nhặt về tổng cộng ba mươi lăm túi hạt dẻ, cho Ngô thẩm và Dương thẩm mang về một túi, còn lại ba mươi ba túi, đem hạt dẻ lột bỏ hết vỏ ngoài chỉ để lại hạt bên trong, cũng chỉ còn lại mười lăm túi mà thôi.
Tô Ngữ giữ lại một túi cho nhà mình, còn lại mười bốn túi đều cho người mang đến cân hết lên.
Cuối cùng cân được là hai nghìn năm trăm hai mươi cân, mỗi cân bốn văn tiền, tổng cộng là một vạn không trăm tám mươi văn tiền, cũng chính là mười lượng bạc lẻ tám mươi văn tiền.
Khương Kỳ nhận từ tiên sinh phòng thu chi mười lượng bạc, đem tám mươi văn tiền đẩy trở lại, "Làm phiền tiên sinh một hồi, chỗ tiền này coi như là ta mời các vị tiên sinh uống trà ."
Tám mươi văn tiền không coi là nhiều, thế nhưng cũng không tính là ít, cho những người này, cũng có thể bán cái giao tình, sau này, nói không chừng vẫn có lúc còn cần qua lại với bọn họ.
Đem đoàn người này tiễn đi, bọn họ mới thực sự xem như được nghỉ ngơi, lúc này đã gần hết buổi chiều.
Tô Ngữ không lãng phí thời gian, vào nhà, lấy ra tám lượng bạc từ hộp đựng tiền, bỏ vào mỗi túi bốn lượng bạc, sau đó đem hai túi tiền cất vào trong tay áo, nói với Khương Kỳ một tiếng, liền hướng trong thôn mà đi.
Nàng muốn đem tiền này chia cho Ngô thẩm và Dương thẩm.
Vào ngày thứ hai khi Dương thẩm tới đưa đồ ăn, Dương thẩm bất chấp đội mưa, đẩy xe ba gác, cùng chồng tới đưa lương thực.
Bất luận bà là biết Ngô thẩm đưa mới tới , hay có cái ý nghĩ gì khác, cảm tình này, Tô Ngữ sẽ nhớ trong lòng.
Đầu tiên là đi Dương gia, đem hà bao cho Dương thẩm, nói việc đã bán hạt dẻ, sau đó lại đi Ngô gia, cũng đem hà bao lưu lại, Tô Ngữ từ chối lời mời của Ngô thẩm, vội vàng ly khai .
Sự thật là bởi vì sát vách Ngô gia chính là Tô gia, Tô Ngữ tạm thời không muốn nhìn thấy người Tô gia, sự tình buồn nôn lần trước nàng vẫn còn nhớ, nhất là sau khi quan hệ giữa nàng cùng Khương Kỳ có tiến triển, nàng càng không muốn nhìn thấy người của Tô gia.
Hôm nay đúng là vận khí tốt, không gặp phải người Tô gia, cửa lớn Tô gia cũng đóng chặt .
Tô Ngữ về sau mới biết, Tô An là ngại mất mặt, thời gian dài đều đóng cửa không ra.
Ngày hôm thức dậy, thấy bầu trời âm u , Khương Kỳ liếc nhìn bên ngoài, nói khả năng sẽ có mưa, bọn họ tốt nhất nhặt về một ít củi đề phòng trước.
Tô Ngữ giao cho Tô Ngôn ở nhà giữ nhà, nàng cùng Khương Kỳ đẩy xe ba gác liền đi núi Vân Vụ.
Vì sao không đánh xe la? Bởi vì thùng xe quá nhỏ, để không được bao nhiêu củi.
Hai người đều khỏe mạnh, lại nhanh nhẹn, mỗi người đều đi nhặt củi khô, dùng dây thừng mang từ nhà theo bó củi lại, bó được vài bó, liền kéo trở lại bên cạnh xe ba gác, toàn bộ đều để lên xe.
Đến khi xe đã chất cao vài đống củi , Khương Kỳ liền đẩy xe trở về, đem củi dỡ từ trên xe xuống đặt trong sân, sau đó lại quay lại tiếp tục chất.
Hai người bận việc cả một ngày, đem cái lán trong sân đều chất đầy củi, lúc này mới dừng lại .
Quả nhiên, ngày hôm sau Tô Ngữ vừa mở mắt ra, liền nghe thấy ngoài cửa sổ lộp độp tiếng mưa, xem ra, cơn mưa không nhỏ.
Kỳ thực Tô Ngữ không phải không thích trời mưa, chỉ là không muốn mưa quá nhiều.
Trận mưa này liên tục bảy tám ngày mới dừng lại, ba người Tô Ngữ cũng coi như đã ở nhà bảy tám ngày.
Ngày hôm đó rốt cuộc thì trời cũng quang mây tạnh , Tô Ngữ mới đột nhiên nhớ tới, chanh dây đã có thể thu hoạch lần thứ hai, cũng không biết mưa mấy ngày nay, đối với trái cây có bị ảnh hưởng cái gì không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.