[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 10:

Mạch Vu Chi

08/12/2024

Đúng lúc đó, Ôn Tự Cẩm với dáng vẻ lấm lem bùn đất bước vào.

"Ngươi… Ôn Tứ Cân, ngươi đi đâu vậy?" Yến Nguyệt Sanh nhấp nhấp môi, giọng điệu có chút cứng nhắc. "Ngươi bị rớt xuống sông, bò không lên được à?"

Quan tâm người khác mà cứ lạnh lùng như vậy, đúng là chẳng giống ai.

Ôn Tự Cẩm trợn trừng mắt, giơ túi cá lên: "Không, ta chỉ xuống sông tìm bảo bối thôi."

"Tỷ tỷ!" Yến Thủy Linh thấy nàng trở về, đôi mắt sáng bừng lên, mừng rỡ kêu lớn: "Ngươi không bỏ đi, thật tốt quá, ngươi không bỏ đi!"

Nhìn thấy tiểu muội sắp nhào vào lòng mình, Yến Nguyệt Sanh nhanh tay giữ lại, để mặc đôi chân ngắn của muội muội quơ quơ giữa không trung.

Ôn Tự Cẩm phì cười: "Ta trên người đầy bùn đất, hôi lắm đấy. Thủy Linh ngoan, chờ tỷ một chút."

Nàng quay người định đi rửa sạch bùn đất, thì thấy Yến Minh Lãng đưa túi nước cho mình.

"Ngươi dùng trước đi." Cậu bé sáu tuổi nói nhỏ, mặt có chút ngượng ngùng. "Nước hết rồi ta lại đi tìm thêm."

Xem ra, cậu bé cũng không ghét nàng như trước nữa.

Ôn Tự Cẩm thoải mái cười lớn.

Sau khi rửa sạch sẽ, nàng bắt tay vào nấu cơm.

Cá chạch này có thể nấu theo hai cách: kho với nước tương hoặc nấu canh. Kho cá thì đậm đà, nhưng phải có chút ớt cay mới át được mùi tanh. Song Yến Thủy Linh và Yến Minh Lãng còn nhỏ, không thể ăn cay được.



Sau khi suy đi tính lại, Ôn Tự Cẩm lấy nước rửa sạch hơn mười con cá chạch. Nàng dùng tay loại bỏ nội tạng, tách phần thịt ra khỏi xương rồi xé nhỏ, để sẵn sang một bên.

Tiếp đó, nàng nhồi bột mì thành một khối, rửa đi rửa lại trong nước sạch cho đến khi nước trong vắt, còn lại phần mì căn dai mềm.

Đáng lẽ theo cách làm truyền thống, mì căn phải được chiên qua cho nở phồng, đồng thời phi thêm hành để tăng hương vị. Nhưng trong ngôi miếu đổ nát này, điều kiện không cho phép, nàng đành xé nhỏ mì căn rồi nấu trực tiếp với phần thịt cá chạch đã xử lý.

Nồi canh sôi ùng ục, nàng thả mì căn vào, khuấy đều để tránh bị khét. Khi nước canh sôi bùng lên, nàng nêm muối, thêm hành và chút tiêu xay.

Một nồi canh cá chạch nấu mì căn nóng hổi, thơm lừng đã ra lò.

Không có nhiều nguyên liệu, nhưng gia vị vừa vặn, hương sắc đều đủ đầy. Múc một muỗng canh, đưa sát vào mũi hít một hơi, vẫn còn vương chút mùi tanh nhè nhẹ, nhưng khi đưa vào miệng, mùi tanh ấy lại hóa thành hương vị tươi ngon.

Thịt cá chạch mềm ngọt hòa quyện cùng mì căn dai dai, nuốt vào cổ họng, mùi thơm của tiêu lan tỏa, hòa cùng nước canh sền sệt khiến người ta thấy vô cùng thỏa mãn dù chẳng có món gì ăn kèm.

"Ngon quá, thật là ngon!" Yến Thủy Linh vừa húp canh vừa reo lên, "Thủy Linh chưa bao giờ được ăn canh ngon như vậy. Thủy Linh thích món canh này!"

Yến Minh Lãng không nói một lời, nhưng tốc độ húp canh của cậu đã thể hiện rõ niềm vui trong lòng.

Chỉ có Yến Nguyệt Sanh lặng lẽ liếc nhìn Ôn Tự Cẩm, như đang suy đoán nàng lấy đâu ra bột mì. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, từ lúc nào vị kế tỷ này chẳng có những điều kỳ lạ?

Thay vì suy nghĩ miên man, chi bằng ăn thật no trước đã. Hắn cúi đầu, húp một ngụm canh lớn.

"Ăn chậm thôi, ta sẽ để dành một ít. Ngày mai còn có thể ăn thêm bữa nữa." Ôn Tự Cẩm mỉm cười, trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Có điều gì vui sướng hơn khi được người khác trân trọng và công nhận cơ chứ?

Bốn tỷ đệ muội nghỉ ngơi trong ngôi miếu hoang một ngày, sau đó lại tiếp tục tiến về phía đông. Khi gặp một nhóm người chạy nạn khác, họ khéo léo hòa vào dòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook