[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 9:

Mạch Vu Chi

08/12/2024

Yến Minh Lãng đứng bên cạnh lóng ngóng, định an ủi muội muội nhưng nghĩ đến cảnh phải chịu đói thật sự, nước mắt hắn cũng rưng rưng.

Ba đứa trẻ, hai đứa đã khóc.

Chỉ còn lại Yến Nguyệt Sanh mặt mày âm trầm, lặng im không nói.

Ôn Tự Cẩm thu lại nụ cười, lắc đầu bất đắc dĩ: "Được rồi, có tỷ tỷ ở đây, sẽ không để các ngươi bị đói đâu."

Vừa nghe xong, tiếng khóc của Yến Thủy Linh bỗng im bặt như có người cắt đứt dây đàn.

"Thật… thật sao?" Cô bé bốn tuổi ngước đôi mắt hoe đỏ, cái miệng nhỏ run run, giọng nói vừa sợ hãi vừa có chút hy vọng.

Yến Minh Lãng thì chẳng tin vào vị tỷ tỷ mà hắn luôn ghét bỏ này.

"Đương nhiên là thật. Tỷ tỷ đã hứa với Thủy Linh rồi, chỉ cần Thủy Linh không khóc, chúng ta sẽ luôn có cái ăn." Ôn Tự Cẩm ngồi xổm xuống, dịu dàng lau nước mắt cho muội muội. "Ngoan nào, chờ ở đây một chút, tỷ sẽ mang cơm về."

Đêm qua, khi lên đường, Ôn Tự Cẩm cố ý chọn con đường gần bờ sông. Quả nhiên, cách ngôi miếu đổ không xa là một khúc sông cạn trơ đáy.

Cá tôm đã chết từ lâu, cái gì còn sống sót cũng đã bị người ta vớt sạch. Cả những bụi bèo nuôi lợn cũng không còn một cọng.

Đất đai nứt nẻ, hoang vu, thê lương đến nao lòng.

Ôn Tự Cẩm thở dài, tìm một khúc gỗ to, bắt đầu đào ở đoạn sông có chút bùn ẩm. Ban đầu chỉ toàn bùn nhão, nhưng dần dần, nàng thấy có vài sinh vật nhỏ trơn tuột ẩn mình trong đó. Ôn Tự Cẩm nhanh tay hất cả mảng bùn lên bờ.

Trong thời kỳ đại hạn này, khô cạn như thế mà còn có thứ sống được, e chỉ có cá chạch mà thôi.



Dưới bùn, lũ cá chạch ngọ nguậy trơn trượt, khó lòng nắm bắt. Nhưng khi bị hất lên mặt đất khô, nàng chỉ cần nhanh tay túm lấy đầu chúng, rồi ném vào túi vải là xong.

Ôn Tự Cẩm cúi đầu đào bới suốt nửa canh giờ, thu được hơn hai mươi con cá chạch béo múp. Không theo dòng người chạy nạn cũng có cái lợi, ít ra có thể chủ động nắm bắt thời gian và không phải lo bị kẻ khác dòm ngó phần ăn của mình.

Trong lòng thoải mái, nàng quay trở lại ngôi miếu đổ nát, vừa lúc gặp ba huynh đệ muội đang hốt hoảng, lo lắng.

Nói đến chuyện Ôn Tự Cẩm rời đi…

Sau khi nàng đi, Yến Minh Lãng nhẹ giọng dỗ dành muội muội một lúc, Yến Thủy Linh liền chìm vào giấc ngủ. Hai huynh đệ, Yến Minh Lãng và Yến Nguyệt Sanh, thì thầm trò chuyện để giết thời gian. Nhưng từng khắc trôi qua, nửa canh giờ đã hết mà bóng dáng của kế tỷ vẫn chưa quay về.

Trong lòng Yến Minh Lãng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, liên tục chạy ra cửa miếu ngóng trông.

Qua thêm một chén trà nhỏ thời gian, Yến Thủy Linh vì đói mà tỉnh dậy. Cô bé ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn quanh rồi hốt hoảng hỏi:

"Tỷ tỷ đâu? Tỷ tỷ không cần Thủy Linh nữa sao? Nếu không có tỷ tỷ thì phải làm sao đây?"

Lời nói ngây thơ và ánh mắt ầng ậc nước của tiểu cô nương khiến lòng hai huynh đệ chấn động.

Thì ra những ngày qua, họ đã quen với việc có kế tỷ ở bên từ lúc nào không hay. Quen với cảnh nàng kiếm được thức ăn, quen với việc nàng chế biến những món ăn thơm ngon từ những thứ dụng cụ tàn tạ, và quen cả nụ cười nhàn nhạt mà như trêu chọc của nàng.

Nàng… thực sự bỏ rơi họ sao?

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, Yến Thủy Linh lại thút thít khóc lớn hơn. Yến Nguyệt Sanh cũng chẳng thể ngồi yên, lập tức đứng dậy, sải bước đi ra cửa miếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook