[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 11:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
Lần này, Ôn Tự Cẩm rút kinh nghiệm. Nàng không để các đệ đệ muội muội ăn no, chỉ cho chúng ăn chừng bảy tám phần. Nàng còn cố ý làm bẩn và xé rách quần áo của họ, dặn dò không được chạy lung tung.
Nhờ khéo léo trà trộn, cả bốn người theo đoàn người chạy nạn suốt bảy tám ngày mà không hề bị phát hiện.
Cuối cùng, An Dương quận đã ở ngay trước mắt.
Khi điểm đến đã gần kề, ai nấy đều không khỏi kích động. Đám người chạy nạn vốn rã rời, nay tinh thần lại phấn chấn hẳn lên, gắng sức tiến bước.
Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, họ đã kịp đặt chân tới cổng thành An Dương quận.
Cuối cùng cũng đến được An Dương quận.
Nhưng cổng thành đã đóng chặt từ lâu.
Phía trước họ là vô số dân chạy nạn chen chúc nhau, kẻ nằm la liệt, kẻ nhai rễ cỏ để cầm hơi. Thỉnh thoảng có kẻ tuyệt vọng lao đến cổng thành đập cửa, nhưng đổi lại chỉ là tiếng quát tháo lạnh lùng và ánh mắt thờ ơ từ binh lính.
“Tại sao… tại sao không cho chúng ta vào thành?” Một người mẹ ôm con gào khóc trong điên loạn. “Xin các ngươi hãy mở cổng đi, chúng ta vượt bao núi sông hiểm trở tới đây chỉ mong được vào thành mà thôi!”
“Phải đấy, mở cổng thành đi! Xin hãy mở cổng!”
Tiếng gào thét vang lên, nhưng cánh cổng thành vẫn sừng sững, không chút lay chuyển.
“Tại sao không mở cửa thành?” Yến Nguyệt Sanh nghiến chặt răng, hai tay siết thành nắm đấm. “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bao nhiêu đồng bào chết ở bên ngoài như vậy sao?”
“Vào thành rồi thì có thể làm gì?” Ôn Tự Cẩm nhếch môi cười nhạt. “Dân chạy nạn đông như vậy, một quận nhỏ như An Dương sao gánh nổi? Nếu thật sự mở cổng cho tất cả vào, chỉ e sẽ nhanh chóng sụp đổ thôi.”
Trong thời buổi này, để bảo toàn bản thân, đôi khi lòng người cần phải sắt đá. Có mấy ai dám hy sinh chính mình để cứu người khác chứ?
Nghe vậy, hai tay Yến Nguyệt Sanh từ từ buông lỏng, ánh mắt ngơ ngác nhìn xuống đất. Hắn khẽ thì thào: “Vậy… chúng ta giờ phải làm sao?”
“Tìm cha mẹ của các ngươi.” Ôn Tự Cẩm đáp, giọng điệu bình thản.
Nàng nói “cha mẹ của các ngươi”, chứ không phải “cha mẹ của ta”.
Yến Nguyệt Sanh thoáng giật mình, nhận ra sự khác biệt ấy. Bàn tay vừa buông ra lại siết chặt, trong lòng trào dâng cảm giác khó tả.
Dân chạy nạn đổ về An Dương quận quá đông đúc. Bốn tỷ đệ muội tìm kiếm suốt ba ngày ròng rã vẫn không thấy tung tích người thân.
May mắn thay, một tin tức truyền ra từ trong thành: cửa thành sẽ mở. Nhưng cửa mở không có nghĩa là ai cũng được vào. Chỉ những ai có người thân trong thành ra đón mới được phép bước qua cổng, còn lại đều bị chặn đứng bên ngoài.
Quả là một cách làm khéo léo. Chỉ một quy định ấy đã sàng lọc phần lớn dân chạy nạn. Những kẻ không có người thân đành chịu cảnh ngồi chờ mòn mỏi, tuyệt vọng.
“Tới đây, xếp hàng! Ai có thân nhân trong thành thì gọi đi, có người ra đón mới được phép vào, không thì ở lại ngoài này!”
Trước cổng thành sừng sững, Ôn Tự Cẩm bế Yến Thủy Linh, Yến Nguyệt Sanh dắt tay Yến Minh Lãng, bốn người lặng lẽ đứng đó, ánh mắt đầy lo âu.
Đã hai ngày trôi qua.
Họ vẫn không tìm thấy người thân của Yến gia. Lương thực trong tay Ôn Tự Cẩm cũng đã gần cạn.
Kho lương thực nhỏ mà nàng bí mật tích trữ đâu thể vô tận. Chống đỡ được đến giờ đã là cố gắng lắm rồi.
“Có lẽ bọn họ đã vào thành rồi, chúng ta cũng phải nghĩ cách vào thành thôi.” Ôn Tự Cẩm vừa suy nghĩ vừa nói, ánh mắt nàng thoáng liếc qua đôi mẹ con hôm ấy ngồi khóc ngoài cổng thành. Giờ đây, trong mắt họ ánh lên niềm vui khi đã tìm được người thân đến đón.
Nhờ khéo léo trà trộn, cả bốn người theo đoàn người chạy nạn suốt bảy tám ngày mà không hề bị phát hiện.
Cuối cùng, An Dương quận đã ở ngay trước mắt.
Khi điểm đến đã gần kề, ai nấy đều không khỏi kích động. Đám người chạy nạn vốn rã rời, nay tinh thần lại phấn chấn hẳn lên, gắng sức tiến bước.
Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, họ đã kịp đặt chân tới cổng thành An Dương quận.
Cuối cùng cũng đến được An Dương quận.
Nhưng cổng thành đã đóng chặt từ lâu.
Phía trước họ là vô số dân chạy nạn chen chúc nhau, kẻ nằm la liệt, kẻ nhai rễ cỏ để cầm hơi. Thỉnh thoảng có kẻ tuyệt vọng lao đến cổng thành đập cửa, nhưng đổi lại chỉ là tiếng quát tháo lạnh lùng và ánh mắt thờ ơ từ binh lính.
“Tại sao… tại sao không cho chúng ta vào thành?” Một người mẹ ôm con gào khóc trong điên loạn. “Xin các ngươi hãy mở cổng đi, chúng ta vượt bao núi sông hiểm trở tới đây chỉ mong được vào thành mà thôi!”
“Phải đấy, mở cổng thành đi! Xin hãy mở cổng!”
Tiếng gào thét vang lên, nhưng cánh cổng thành vẫn sừng sững, không chút lay chuyển.
“Tại sao không mở cửa thành?” Yến Nguyệt Sanh nghiến chặt răng, hai tay siết thành nắm đấm. “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bao nhiêu đồng bào chết ở bên ngoài như vậy sao?”
“Vào thành rồi thì có thể làm gì?” Ôn Tự Cẩm nhếch môi cười nhạt. “Dân chạy nạn đông như vậy, một quận nhỏ như An Dương sao gánh nổi? Nếu thật sự mở cổng cho tất cả vào, chỉ e sẽ nhanh chóng sụp đổ thôi.”
Trong thời buổi này, để bảo toàn bản thân, đôi khi lòng người cần phải sắt đá. Có mấy ai dám hy sinh chính mình để cứu người khác chứ?
Nghe vậy, hai tay Yến Nguyệt Sanh từ từ buông lỏng, ánh mắt ngơ ngác nhìn xuống đất. Hắn khẽ thì thào: “Vậy… chúng ta giờ phải làm sao?”
“Tìm cha mẹ của các ngươi.” Ôn Tự Cẩm đáp, giọng điệu bình thản.
Nàng nói “cha mẹ của các ngươi”, chứ không phải “cha mẹ của ta”.
Yến Nguyệt Sanh thoáng giật mình, nhận ra sự khác biệt ấy. Bàn tay vừa buông ra lại siết chặt, trong lòng trào dâng cảm giác khó tả.
Dân chạy nạn đổ về An Dương quận quá đông đúc. Bốn tỷ đệ muội tìm kiếm suốt ba ngày ròng rã vẫn không thấy tung tích người thân.
May mắn thay, một tin tức truyền ra từ trong thành: cửa thành sẽ mở. Nhưng cửa mở không có nghĩa là ai cũng được vào. Chỉ những ai có người thân trong thành ra đón mới được phép bước qua cổng, còn lại đều bị chặn đứng bên ngoài.
Quả là một cách làm khéo léo. Chỉ một quy định ấy đã sàng lọc phần lớn dân chạy nạn. Những kẻ không có người thân đành chịu cảnh ngồi chờ mòn mỏi, tuyệt vọng.
“Tới đây, xếp hàng! Ai có thân nhân trong thành thì gọi đi, có người ra đón mới được phép vào, không thì ở lại ngoài này!”
Trước cổng thành sừng sững, Ôn Tự Cẩm bế Yến Thủy Linh, Yến Nguyệt Sanh dắt tay Yến Minh Lãng, bốn người lặng lẽ đứng đó, ánh mắt đầy lo âu.
Đã hai ngày trôi qua.
Họ vẫn không tìm thấy người thân của Yến gia. Lương thực trong tay Ôn Tự Cẩm cũng đã gần cạn.
Kho lương thực nhỏ mà nàng bí mật tích trữ đâu thể vô tận. Chống đỡ được đến giờ đã là cố gắng lắm rồi.
“Có lẽ bọn họ đã vào thành rồi, chúng ta cũng phải nghĩ cách vào thành thôi.” Ôn Tự Cẩm vừa suy nghĩ vừa nói, ánh mắt nàng thoáng liếc qua đôi mẹ con hôm ấy ngồi khóc ngoài cổng thành. Giờ đây, trong mắt họ ánh lên niềm vui khi đã tìm được người thân đến đón.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.