[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 12:

Mạch Vu Chi

08/12/2024

Nói thì chậm mà diễn ra thì rất nhanh, Ôn Tự Cẩm bước nhanh đến trước mặt đôi mẹ con, giọng nói gấp gáp nhưng rõ ràng: “Đại tỷ à, sau khi vào thành, có thể giúp đỡ dẫn bốn chị em ta vào cùng được không? Ta nguyện trả công xứng đáng.”

Người mẹ còn chưa hết ngỡ ngàng, phản ứng không kịp. Thời buổi loạn lạc này, giả mạo thân thích mà bị phát hiện thì cả bọn đều bị đuổi ra khỏi thành ngay.

“Chúng ta thất lạc cha mẹ, bất đắc dĩ mới nhờ đại tỷ giúp đỡ. Chỉ cần đại tỷ ra tay cứu giúp, sau này ắt có hậu tạ xứng đáng.” Ôn Tự Cẩm cam đoan chắc nịch, vẻ mặt chân thành khẩn khoản.

Người mẹ khẽ mím môi, không nói gì.

Lúc ấy, người thân của họ đã đến gần. Đó là một nam nhân cao lớn, làn da rám nắng, đôi mắt ánh lên vẻ thân thiết: “Thúy Hương, đi nào, ta đã thuê cho mẹ con nàng một tiểu viện rồi…”

Đôi mẹ con nhanh chóng được đưa vào trong thành, bóng dáng họ dần khuất xa.

Ôn Tự Cẩm khẽ thở dài, trong lòng không còn chút hy vọng nào.

“Tỷ tỷ, chúng ta còn vào thành được không?” Yến Thủy Linh khẽ hỏi, giọng nói run run. “Muội nhớ cha mẹ… Không biết cha mẹ đang ở đâu nữa.”

Phải rồi, người nhà họ Yến, rốt cuộc bây giờ đang ở đâu?

Trời đã xế chiều, đoàn người chạy nạn bắt đầu tản ra tìm chỗ nghỉ ngơi. May mắn là vùng gần An Dương quận chưa bị tàn phá quá nặng, chỉ cần kiên nhẫn tìm kiếm, vẫn có thể kiếm được chút gì để ăn.

Ôn Tự Cẩm dắt tay Yến Thủy Linh, định rời khỏi khu vực cổng thành.

Bỗng nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Muội nhi, tiểu muội nhi.”



Hai chị em ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mẹ con ban sáng. Họ đã thay xiêm y mới, trông tươi tắn và rạng rỡ hơn hẳn, không còn vẻ tiều tụy của dân chạy nạn.

Người mẹ khoảng chừng ba mươi, dung nhan thanh tú, dịu dàng đằm thắm. Cô con gái tầm mười ba mười bốn tuổi, gương mặt giống mẹ vài phần, nhưng lại toát lên vẻ cứng cỏi, oai phong như cha.

“Ta đã nhờ được đại ca thủ vệ ở cổng thành rồi, các ngươi theo ta đi đi.” Giọng nói của người mẹ dịu êm như tiếng chim hót, “Lát nữa, các ngươi cứ nói là họ hàng của ta. Ta tên là Trương Thúy Hương, còn đây là con gái ta, Tần Nham.”

Ôn Tự Cẩm sững sờ. Nàng không ngờ lần đầu tiên nàng chủ động cầu xin sự giúp đỡ, lại thực sự được đáp lại.

Trong lòng vừa xúc động vừa cảm kích, nàng ôm chặt Yến Thủy Linh, gọi thêm Yến Nguyệt Sanh và Yến Minh Lãng. Bốn chị em sau một hồi thắc thỏm lo âu, cuối cùng cũng theo họ bước vào An Dương quận.

Trương Thúy Hương cùng con gái được sắp xếp ở một căn nhà nhỏ trong ngõ hẻm ngoài thành, là một tiểu viện chỉ có hai gian phòng.

“Đêm đã khuya rồi, các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong, nàng nhường một phòng cho bốn chị em rồi cùng con gái rời sang phòng bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên sau nửa tháng bôn ba, bốn chị em họ được ngủ trong một căn phòng kín đáo. Tuy không có chăn đệm êm ái, không gian lại chật hẹp, nhưng Yến Thủy Linh và Yến Minh Lãng vẫn chìm vào giấc ngủ say sưa, vẻ mặt đầy mãn nguyện.

Chỉ có Ôn Tự Cẩm và Yến Nguyệt Sanh vẫn mở to mắt, không sao ngủ được.

“Trễ thế này rồi, sao ngươi còn chưa ngủ?” Một lúc lâu sau, hai cặp mắt nhìn nhau chằm chằm suốt nửa canh giờ, Yến Nguyệt Sanh đành chịu thua, lên tiếng hỏi trước.

Ôn Tự Cẩm khẽ cười nhạt: “Ngươi không thấy chúng ta vào thành quá dễ dàng sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook