[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 18:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
Nàng cẩn thận gạt từng mảng bùn đất ra, rồi nhẹ nhàng phủi lớp đất bám quanh. Một vật màu vàng nhạt dần dần lộ diện.
“Đây là... gừng sao?” Tần Nham vừa nhìn liền nhận ra, kinh ngạc hỏi, “Ơ, làm sao ngươi biết ở đây có gừng dại?”
“Lúc vào thành, ta thấy có người hái rau dại ở đây. Lúc ấy ta ngờ ngợ đó là bụi gừng dại nên đã để ý một chút.” Ôn Tự Cẩm vừa nói vừa thoăn thoắt làm việc. Tay xẻng, tay cào, chẳng mấy chốc xung quanh đã bị đào lật tung lên.
Nàng ra hiệu cho mấy đứa trẻ bẻ những khối bùn, gạt sạch đất bám, rồi gom những củ gừng dại cho vào bao tải.
Việc này thoạt nhìn không đơn giản, nhưng nhờ có nhiều người nên lại thành ra nhẹ nhàng. Chưa đầy một canh giờ, bao tải đã đầy căng.
Ôn Tự Cẩm buông xẻng, xoay cổ vài cái, chuẩn bị vác bao tải gừng về tiểu viện.
“Khoan đã!” Yến Nguyệt Sanh đột nhiên gọi nàng lại, “Tỷ tỷ, không lấp lại mấy hố này sao?”
Hắn chỉ những hố đất lỗ chỗ vừa được đào lên.
Ôn Tự Cẩm nhướng mày.
Việc đào gừng dại này không thể giấu được lâu. Chỉ cần nàng rời đi, thế nào cũng có người khác tới đào tiếp. Nhưng nếu nàng lấp lại mấy hố này, ngụy trang một chút, có lẽ bọn họ sẽ còn giữ được đám gừng dại này cho tới lần sau.
“Thằng nhóc này, cũng khôn lanh đấy!” Ôn Tự Cẩm thầm khen trong bụng nhưng ngoài miệng lại nói:
“Không cần đâu, chừng này cũng đủ rồi. Phần còn lại ai muốn đào thì cứ đào.”
Nói xong, nàng bảo Tần Nham và Yến Minh Lãng cùng nhau vác bao tải gừng về tiểu viện.
Trương Thúy Hương đang giặt đồ ngoài sân, thấy họ mang về bao tải đầy ắp gừng dại thì giật mình thốt lên:
“Trời ơi, các ngươi đào nhiều thế này làm gì?”
Gừng dại tuy tươi ngon nhưng không để được lâu. Dù có ăn mỗi ngày cũng chẳng dùng hết nửa bao tải này.
“Bán lấy tiền. Tỷ Trương biết chỗ nào có chợ nhỏ không?” Ôn Tự Cẩm hỏi.
Trương Thúy Hương thở dài:
“Chợ thì có, nhưng ai lại mua gừng dại chứ? Thứ này chẳng có công dụng gì đáng kể.”
Ôn Tự Cẩm vẫn lạc quan:
“Dù sao cũng không mất tiền mua. Có người mua thì bán, không ai mua thì chúng ta tự ăn.”
Thấy sự lạc quan của nàng, Trương Thúy Hương cũng bị cuốn theo. Nàng gấp gọn quần áo, lấy thêm một bao tải khác:
“Được rồi, chúng ta chia đôi, mỗi người một nửa mang đi bán!”
Giữ mấy đứa trẻ lại trong nhà trông coi cửa nẻo. Ôn Tự Cẩm và Trương Thúy Hương mỗi người đeo một nửa túi gừng dại, chậm rãi đi về phía chợ.
Khi đi ngang qua quán rượu nơi họ từng nghỉ chân hôm qua, bước chân của Ôn Tự Cẩm khẽ khựng lại. Vẫn là gã tiểu nhị hôm trước, nhìn thấy nàng liền cười khẩy một tiếng, dường như đã nhận ra nàng:
“Ta nói này, tiểu ăn mày! Chỗ này không phải nơi ngươi nên đến, mau đi đi. Cẩn thận kẻo bị coi là dân chạy nạn mà bắt rồi đuổi ra khỏi thành.”
Dạo gần đây, thường có dân chạy nạn lẻn vào thành. Để giữ gìn trật tự, quan quận đã ra lệnh tăng cường kiểm tra dân cư, hễ phát hiện kẻ lang thang không rõ lai lịch là đuổi ra khỏi thành ngay.
Nghe những lời ấy, Ôn Tự Cẩm vốn định bỏ đi nhưng lại dừng chân. Nàng đặt nửa túi gừng dại trước cửa quán rồi nói:
“Tiểu nhị ca, gọi chưởng quầy của ngươi ra đây. Ta muốn bàn với ông ấy một mối làm ăn.”
Cô bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lời nói lại đanh thép, khí thế chẳng kém ai. Nếu không phải vì bộ y phục rách bươm, bẩn thỉu trên người, thì e rằng không ít kẻ đã phải dè chừng nàng.
“Đây là... gừng sao?” Tần Nham vừa nhìn liền nhận ra, kinh ngạc hỏi, “Ơ, làm sao ngươi biết ở đây có gừng dại?”
“Lúc vào thành, ta thấy có người hái rau dại ở đây. Lúc ấy ta ngờ ngợ đó là bụi gừng dại nên đã để ý một chút.” Ôn Tự Cẩm vừa nói vừa thoăn thoắt làm việc. Tay xẻng, tay cào, chẳng mấy chốc xung quanh đã bị đào lật tung lên.
Nàng ra hiệu cho mấy đứa trẻ bẻ những khối bùn, gạt sạch đất bám, rồi gom những củ gừng dại cho vào bao tải.
Việc này thoạt nhìn không đơn giản, nhưng nhờ có nhiều người nên lại thành ra nhẹ nhàng. Chưa đầy một canh giờ, bao tải đã đầy căng.
Ôn Tự Cẩm buông xẻng, xoay cổ vài cái, chuẩn bị vác bao tải gừng về tiểu viện.
“Khoan đã!” Yến Nguyệt Sanh đột nhiên gọi nàng lại, “Tỷ tỷ, không lấp lại mấy hố này sao?”
Hắn chỉ những hố đất lỗ chỗ vừa được đào lên.
Ôn Tự Cẩm nhướng mày.
Việc đào gừng dại này không thể giấu được lâu. Chỉ cần nàng rời đi, thế nào cũng có người khác tới đào tiếp. Nhưng nếu nàng lấp lại mấy hố này, ngụy trang một chút, có lẽ bọn họ sẽ còn giữ được đám gừng dại này cho tới lần sau.
“Thằng nhóc này, cũng khôn lanh đấy!” Ôn Tự Cẩm thầm khen trong bụng nhưng ngoài miệng lại nói:
“Không cần đâu, chừng này cũng đủ rồi. Phần còn lại ai muốn đào thì cứ đào.”
Nói xong, nàng bảo Tần Nham và Yến Minh Lãng cùng nhau vác bao tải gừng về tiểu viện.
Trương Thúy Hương đang giặt đồ ngoài sân, thấy họ mang về bao tải đầy ắp gừng dại thì giật mình thốt lên:
“Trời ơi, các ngươi đào nhiều thế này làm gì?”
Gừng dại tuy tươi ngon nhưng không để được lâu. Dù có ăn mỗi ngày cũng chẳng dùng hết nửa bao tải này.
“Bán lấy tiền. Tỷ Trương biết chỗ nào có chợ nhỏ không?” Ôn Tự Cẩm hỏi.
Trương Thúy Hương thở dài:
“Chợ thì có, nhưng ai lại mua gừng dại chứ? Thứ này chẳng có công dụng gì đáng kể.”
Ôn Tự Cẩm vẫn lạc quan:
“Dù sao cũng không mất tiền mua. Có người mua thì bán, không ai mua thì chúng ta tự ăn.”
Thấy sự lạc quan của nàng, Trương Thúy Hương cũng bị cuốn theo. Nàng gấp gọn quần áo, lấy thêm một bao tải khác:
“Được rồi, chúng ta chia đôi, mỗi người một nửa mang đi bán!”
Giữ mấy đứa trẻ lại trong nhà trông coi cửa nẻo. Ôn Tự Cẩm và Trương Thúy Hương mỗi người đeo một nửa túi gừng dại, chậm rãi đi về phía chợ.
Khi đi ngang qua quán rượu nơi họ từng nghỉ chân hôm qua, bước chân của Ôn Tự Cẩm khẽ khựng lại. Vẫn là gã tiểu nhị hôm trước, nhìn thấy nàng liền cười khẩy một tiếng, dường như đã nhận ra nàng:
“Ta nói này, tiểu ăn mày! Chỗ này không phải nơi ngươi nên đến, mau đi đi. Cẩn thận kẻo bị coi là dân chạy nạn mà bắt rồi đuổi ra khỏi thành.”
Dạo gần đây, thường có dân chạy nạn lẻn vào thành. Để giữ gìn trật tự, quan quận đã ra lệnh tăng cường kiểm tra dân cư, hễ phát hiện kẻ lang thang không rõ lai lịch là đuổi ra khỏi thành ngay.
Nghe những lời ấy, Ôn Tự Cẩm vốn định bỏ đi nhưng lại dừng chân. Nàng đặt nửa túi gừng dại trước cửa quán rồi nói:
“Tiểu nhị ca, gọi chưởng quầy của ngươi ra đây. Ta muốn bàn với ông ấy một mối làm ăn.”
Cô bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lời nói lại đanh thép, khí thế chẳng kém ai. Nếu không phải vì bộ y phục rách bươm, bẩn thỉu trên người, thì e rằng không ít kẻ đã phải dè chừng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.