[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 19:

Mạch Vu Chi

08/12/2024

Tiểu nhị nhăn mặt, tức tối nói: “Ngươi là ai mà muốn gặp chưởng quầy của chúng ta? Chưởng quầy nào có rảnh mà gặp ngươi?”

“Không gặp cũng được, nhưng ông ấy đừng hối hận vì đã bỏ lỡ một mối làm ăn lớn,” Ôn Tự Cẩm khoanh tay trước ngực, hờ hững đáp. Dáng vẻ tự tin tựa như bậc cao nhân ẩn sĩ. Nếu không phải Trương Thúy Hương đứng phía sau cứ lúng túng định nói lại thôi, thì khí thế ấy càng hoàn hảo hơn.

May mà gã tiểu nhị bị nàng dọa cho chột dạ. Sau một hồi suy nghĩ, hắn đành cắn răng, dậm chân một cái rồi chạy vào gọi chưởng quầy.

Sau này, khi đã tuổi già về quê nghỉ ngơi, mỗi lần kể chuyện cho con cháu, gã tiểu nhị luôn tự hào về quyết định sáng suốt trong khoảnh khắc ấy.

“Chưởng quầy, là tiểu nha đầu này muốn gặp ngài,” gã tiểu nhị thấp thỏm nói, sợ rằng sẽ bị mắng.

Chưởng quầy trạc bốn mươi, râu ria rậm rạp, giọng nói oang oang: “Chu Hoằng Vũ, ngươi giỡn mặt ta đấy à? Một con nhóc thế này mà đòi bàn chuyện làm ăn lớn ư? Đừng làm loạn, ta còn đang bận tính sổ!”

Nói xong, ông ta quay đầu định bỏ đi. Nhưng Ôn Tự Cẩm đã nhanh tay giữ lại.

“Chưởng quầy đã đến đây rồi, chi bằng nghe ta nói vài lời. Nếu chẳng có gì đáng giá, ngài đi cũng chưa muộn.”

Thời buổi này, kẻ thiếu ăn thiếu mặc chiếm phần nhiều, người không có học thức lại càng nhiều. Một cô bé mới mười tuổi đầu, lại là con gái, mà dám đứng ra bàn chuyện làm ăn một cách rành mạch, quả thật hiếm có.

Chưởng quầy khựng bước, trầm giọng hỏi:

“Ngươi muốn bàn chuyện làm ăn gì?”



Ôn Tự Cẩm không bỏ lỡ cơ hội, nói ngắn gọn:

“Ta có một bao gừng dại, muốn bán cho ngươi. Ai cũng biết gừng dại khó giữ lâu, nhưng ta có cách giúp nó bảo quản đến ba tháng, lại còn giữ được hương vị thơm ngon. Chỉ cần chưởng quầy mua gừng của ta, ta sẽ chỉ ngươi cách bảo quản đó.”

Chưởng quầy thoáng sững lại, không nói gì.

Gã tiểu nhị bên cạnh sốt ruột đến mức sắp khóc:

“Hóa ra chỉ là một bao gừng dại mà dám bắt ta gọi chưởng quầy tới! Gừng dại thì đáng bao nhiêu tiền chứ, ai lại thèm mua thứ này!”

Gừng dại vốn không đáng giá. Nhưng điều đáng giá ở đây là cách bảo quản gừng ba tháng trời.

Chưởng quầy là người tinh tường, lập tức hạ quyết định:

“Được! Ta lấy hết chỗ gừng này.”

Cả Trương Thúy Hương và gã tiểu nhị đều sững sờ tại chỗ. Giao dịch... đã hoàn thành nhanh đến vậy sao?

---



Trân Tu Các, lầu hai.

Gã tiểu nhị thần sắc phức tạp, dẫn Ôn Tự Cẩm vào một gian phòng đặc biệt. Chưởng quầy ngồi ở vị trí chủ nhân, dáng vẻ nghiêm nghị, oai phong lẫm liệt, thoáng mang dáng dấp của Quan Vũ.

“Ôn cô nương, ngươi muốn bán chỗ gừng dại này với giá bao nhiêu?” Giọng ông sang sảng vang khắp phòng.

Ôn Tự Cẩm thản nhiên đáp:

“Năm lượng bạc.”

Gã tiểu nhị đứng ngoài suýt nữa ngã ngồi xuống đất, Trương Thúy Hương cũng không giấu nổi vẻ sửng sốt.

Gừng dại chẳng phải thứ quý hiếm, thường chỉ bán với giá hai xu một cân. Một bao đầy lắm chỉ năm mươi cân, cùng lắm đáng một trăm đồng tiền. Thế mà nàng lại đòi đến năm lượng bạc! Đúng là giá trên trời.

Sắc mặt chưởng quầy sa sầm, thoáng chút không vui:

“Cung Sinh Đường ta xưa nay chưa từng mua gừng dại với giá cắt cổ như vậy.”

Ôn Tự Cẩm bình thản nói:

“Mọi thứ đều có giá trị riêng. Gừng dại thì không đáng gì, nhưng cách ướp gừng mới là thứ quý giá. Thôi được, ta nhường một bước, ba lượng bạc. Đổi lại, ta sẽ cung cấp cả cách ướp và bảo quản gừng. Hơn nữa, ta cam kết sẽ không bán công thức này cho bất kỳ cửa hàng nào khác.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook