[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều
Chương 21:
Mạch Vu Chi
08/12/2024
Túi bạc lại vơi đi mấy chục đồng tiền.
Trương Thúy Hương đứng bên cạnh, xót của đến run người: “Mua thịt làm gì chứ? Không có thịt cũng chẳng chết đói, chỉ cần ăn no là được rồi.”
Người nghĩ như nàng không phải ít, bởi vậy, hàng thịt chẳng mấy khi đông khách.
Ôn Tự Cẩm mỉm cười, tay xách thịt: “Nếu chẳng ai mua thịt, thì mấy huynh bán thịt làm sao sống nổi?”
Kẻ bán thịt không nhất định giàu có đến mức ăn được thịt của mình.
Câu nói này khiến người đi đường phải liếc nhìn, ông chủ hàng thịt thì cảm động suýt khóc.
Thời thế khó khăn, ai nấy đều khổ như nhau.
Ôn Tự Cẩm đi một vòng khắp chợ, hàng mày hơi nhíu lại. Thời buổi nạn đói chẳng giống những ngày thường, dù quận An Dương chưa đến mức phải ăn vỏ cây, nhưng dân chúng cũng không còn được rộng rãi như trước. Ít ai chịu bỏ tiền mua thịt; gạo, bột mì, bánh bắp - những thứ rẻ tiền và dễ bảo quản - mới là lựa chọn của họ.
Nếu muốn buôn bán ở chợ này, quả thực rất khó. Nàng không thể tiếp xúc với giới nhà giàu, còn với tầng lớp bình dân, nàng lại không mở được đường.
“Muội nhi, mọi thứ mua đủ rồi, chúng ta về thôi.” Trương Thúy Hương nhìn lại cái rổ nhỏ, nở nụ cười thỏa mãn: “Chừng này cũng đủ ăn mấy ngày đấy.”
Ôn Tự Cẩm gật đầu, không nói gì.
Khi sắp ra khỏi chợ, một tiếng cãi vã ầm ĩ bỗng vang lên, lọt vào tai nàng.
“Khoai lang nhà ngươi có độc! Con ta nôn thốc tháo hai ngày nay, suýt mất mạng!”
“Khoai nhà ta không có độc! Nhà ta vẫn ăn đấy thôi, có ai bị làm sao đâu.”
Một bên hung dữ, một bên hoảng loạn, sự việc náo nhiệt nhanh chóng thu hút đám đông bu quanh xem. Trương Thúy Hương cũng bị kéo theo, đứng cắn hạt dưa hóng chuyện.
Ôn Tự Cẩm vốn không hứng thú với mấy chuyện này, định tìm một góc yên tĩnh để tránh đi. Nhưng khi nhìn thấy đống khoai lang bị nói là “có độc”, đôi mắt nàng bỗng trợn tròn kinh ngạc.
Người bán khoai vẫn khăng khăng kêu oan: “Khoai nhà ta thật sự không có độc, cả nhà ta đều ăn, không ai bị sao cả!”
Người bán khoai nước mắt lưng tròng, bẻ một củ khoai lang vỏ đỏ ruột trắng, đưa lên miệng cắn một miếng: “Nếu nói có độc, ta nào dám ăn chứ?”
Đám người xung quanh nghe vậy gật đầu, thấy cũng có lý.
Thế nhưng, người phụ nữ đối diện chẳng chịu nghe, liền ngồi bệt xuống đất, khóc lóc ầm ĩ: “Con ta mới tám tuổi, hai ngày nay nôn mửa không ngừng, suýt nữa mất mạng! Nhà ta nghèo, chỉ dám mua khoai lang ở đây cho con ăn, ngoài ra không ăn gì khác. Nếu không phải khoai lang có độc, chẳng lẽ nước cũng có độc sao?”
Lời này cũng không phải vô lý. Ai lại lấy mạng con mình ra để vu oan cho người khác?
Bà con xem náo nhiệt bắt đầu dao động, không biết nên tin ai. Hai bên càng lúc càng lớn tiếng, cãi vã không ngớt.
Lúc này, Ôn Tự Cẩm từ trong đám đông bước tới. Nàng khẽ cúi xuống, nhặt một củ khoai trên sạp, quan sát cẩn thận. Củ khoai này rất giống khoai lang đỏ, nhưng không phải. Thứ này có tên gọi khác: *củ sắn*.
Củ sắn vốn chứa độc, nếu không được nấu chín hoàn toàn thì rất dễ gây trúng độc. Nặng thì mất mạng, nhẹ cũng thượng thổ hạ tả.
“Lúc nấu khoai, nhà ngươi có múc một chén nước khoai cho đứa bé uống không?” Ôn Tự Cẩm nhìn người phụ nữ đang gào khóc hỏi.
Giọng nàng không lớn, nhưng vang lên rõ ràng giữa màn cãi vã.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, rồi gật đầu: “Có... có.”
“Đấy chính là nguyên nhân.” Ôn Tự Cẩm mỉm cười nhạt: “Đây không phải khoai lang đỏ, mà là củ sắn. Nếu không nấu chín kỹ, nó sẽ có độc. Nhà ngươi may mắn vì chỉ lấy nước luộc khoai, độc đã giảm đi một nửa. Nếu không, e rằng đứa bé chẳng chỉ nôn mửa đơn giản như vậy đâu.”
Trương Thúy Hương đứng bên cạnh, xót của đến run người: “Mua thịt làm gì chứ? Không có thịt cũng chẳng chết đói, chỉ cần ăn no là được rồi.”
Người nghĩ như nàng không phải ít, bởi vậy, hàng thịt chẳng mấy khi đông khách.
Ôn Tự Cẩm mỉm cười, tay xách thịt: “Nếu chẳng ai mua thịt, thì mấy huynh bán thịt làm sao sống nổi?”
Kẻ bán thịt không nhất định giàu có đến mức ăn được thịt của mình.
Câu nói này khiến người đi đường phải liếc nhìn, ông chủ hàng thịt thì cảm động suýt khóc.
Thời thế khó khăn, ai nấy đều khổ như nhau.
Ôn Tự Cẩm đi một vòng khắp chợ, hàng mày hơi nhíu lại. Thời buổi nạn đói chẳng giống những ngày thường, dù quận An Dương chưa đến mức phải ăn vỏ cây, nhưng dân chúng cũng không còn được rộng rãi như trước. Ít ai chịu bỏ tiền mua thịt; gạo, bột mì, bánh bắp - những thứ rẻ tiền và dễ bảo quản - mới là lựa chọn của họ.
Nếu muốn buôn bán ở chợ này, quả thực rất khó. Nàng không thể tiếp xúc với giới nhà giàu, còn với tầng lớp bình dân, nàng lại không mở được đường.
“Muội nhi, mọi thứ mua đủ rồi, chúng ta về thôi.” Trương Thúy Hương nhìn lại cái rổ nhỏ, nở nụ cười thỏa mãn: “Chừng này cũng đủ ăn mấy ngày đấy.”
Ôn Tự Cẩm gật đầu, không nói gì.
Khi sắp ra khỏi chợ, một tiếng cãi vã ầm ĩ bỗng vang lên, lọt vào tai nàng.
“Khoai lang nhà ngươi có độc! Con ta nôn thốc tháo hai ngày nay, suýt mất mạng!”
“Khoai nhà ta không có độc! Nhà ta vẫn ăn đấy thôi, có ai bị làm sao đâu.”
Một bên hung dữ, một bên hoảng loạn, sự việc náo nhiệt nhanh chóng thu hút đám đông bu quanh xem. Trương Thúy Hương cũng bị kéo theo, đứng cắn hạt dưa hóng chuyện.
Ôn Tự Cẩm vốn không hứng thú với mấy chuyện này, định tìm một góc yên tĩnh để tránh đi. Nhưng khi nhìn thấy đống khoai lang bị nói là “có độc”, đôi mắt nàng bỗng trợn tròn kinh ngạc.
Người bán khoai vẫn khăng khăng kêu oan: “Khoai nhà ta thật sự không có độc, cả nhà ta đều ăn, không ai bị sao cả!”
Người bán khoai nước mắt lưng tròng, bẻ một củ khoai lang vỏ đỏ ruột trắng, đưa lên miệng cắn một miếng: “Nếu nói có độc, ta nào dám ăn chứ?”
Đám người xung quanh nghe vậy gật đầu, thấy cũng có lý.
Thế nhưng, người phụ nữ đối diện chẳng chịu nghe, liền ngồi bệt xuống đất, khóc lóc ầm ĩ: “Con ta mới tám tuổi, hai ngày nay nôn mửa không ngừng, suýt nữa mất mạng! Nhà ta nghèo, chỉ dám mua khoai lang ở đây cho con ăn, ngoài ra không ăn gì khác. Nếu không phải khoai lang có độc, chẳng lẽ nước cũng có độc sao?”
Lời này cũng không phải vô lý. Ai lại lấy mạng con mình ra để vu oan cho người khác?
Bà con xem náo nhiệt bắt đầu dao động, không biết nên tin ai. Hai bên càng lúc càng lớn tiếng, cãi vã không ngớt.
Lúc này, Ôn Tự Cẩm từ trong đám đông bước tới. Nàng khẽ cúi xuống, nhặt một củ khoai trên sạp, quan sát cẩn thận. Củ khoai này rất giống khoai lang đỏ, nhưng không phải. Thứ này có tên gọi khác: *củ sắn*.
Củ sắn vốn chứa độc, nếu không được nấu chín hoàn toàn thì rất dễ gây trúng độc. Nặng thì mất mạng, nhẹ cũng thượng thổ hạ tả.
“Lúc nấu khoai, nhà ngươi có múc một chén nước khoai cho đứa bé uống không?” Ôn Tự Cẩm nhìn người phụ nữ đang gào khóc hỏi.
Giọng nàng không lớn, nhưng vang lên rõ ràng giữa màn cãi vã.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, rồi gật đầu: “Có... có.”
“Đấy chính là nguyên nhân.” Ôn Tự Cẩm mỉm cười nhạt: “Đây không phải khoai lang đỏ, mà là củ sắn. Nếu không nấu chín kỹ, nó sẽ có độc. Nhà ngươi may mắn vì chỉ lấy nước luộc khoai, độc đã giảm đi một nửa. Nếu không, e rằng đứa bé chẳng chỉ nôn mửa đơn giản như vậy đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.