[Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Chương 42:

Mạch Vu Chi

09/12/2024

"Đến... Trân Tu Các." Ôn Tự Cẩm đáp thản nhiên.

"Được, ngồi cho vững nhé." Xa phu gật đầu, vung roi. Tiếng vó ngựa vang lên đều đặn, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, cuốn theo bụi đường bay mờ mịt.

Ngoại trừ Ôn Tự Cẩm, đây là lần đầu tiên mấy đứa trẻ Yến gia được ngồi xe ngựa. Chúng háo hức, hết nhìn bên này lại ngó bên kia. Yến Thủy Linh còn vén màn xe nhìn ra ngoài. Thấy cảnh vật ven đường lùi lại phía sau, nàng reo lên thích thú: "Tỷ tỷ, nhà cửa đang đi kìa!"

"Đó là chúng ta đang di chuyển, không phải nhà đi đâu." Yến Minh Lãng bĩu môi, khẽ trừng mắt với muội muội ngốc nghếch.

Yến Thủy Linh chu môi, không thèm cãi lại, liền nép vào lòng Ôn Tự Cẩm như một chú mèo nhỏ làm nũng.

Ôn Tự Cẩm mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc của muội muội, rồi liếc nhìn sang Yến Nguyệt Sanh.

Hai đứa nhỏ kia, dù là Yến Minh Lãng ra vẻ người lớn hay Yến Thủy Linh đáng yêu tò mò, đều lộ rõ sự háo hức khi lần đầu được ngồi xe ngựa. Nhưng riêng Yến Nguyệt Sanh, ánh mắt lại bình thản như không có chuyện gì xảy ra, như thể việc ngồi xe ngựa chẳng phải điều gì mới mẻ với hắn.

Điều này thật kỳ lạ. Chẳng lẽ trước đây đã có người trong Yến gia từng đưa Yến Nguyệt Sanh ngồi xe ngựa rồi sao?

Trong lòng Ôn Tự Cẩm ngập tràn suy nghĩ, nhưng nét mặt vẫn điềm nhiên như nước.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước cửa Trân Tu Các. Ôn Tự Cẩm thương lượng với xa phu, nhờ hắn chờ bọn trẻ một lúc. Xa phu nhận thêm tiền, cười đến nheo cả mắt, vui vẻ gật đầu đồng ý.

Ôn Tự Cẩm một mình bước xuống xe, đi vào trong tìm Chu Hoằng Vũ.



Chu Hoằng Vũ đang bận rộn trong quán, lúc này đã không còn tiếp khách bên ngoài mà tất bật chạy qua chạy lại ở phía sau. Nàng phải tốn chút thời gian mới tìm thấy hắn.

"A, Ôn cô nương, sao ngươi lại đến đây?" Chu Hoằng Vũ vừa thấy nàng thì ngạc nhiên, thuận tay dùng chiếc khăn trắng trên vai lau qua loa hai bàn tay. "Ngươi muốn gặp chưởng quầy à? Để ta dẫn ngươi đến phòng số một."

"Khoan đã, Chu đại ca, ta đến tìm ngươi." Ôn Tự Cẩm có chút ngượng ngùng nói, "Vừa mới nhờ ngươi tìm phòng thuê, vậy mà mới hai canh giờ đã lại đến làm phiền."

"À, à, chuyện phòng trọ phải không?" Chu Hoằng Vũ gật đầu, vẻ mặt như vừa chợt nhớ ra. "Ta vừa mới hỏi xong, chủ nhà đồng ý cho thuê, chỉ là giá cả còn chưa thương lượng được nhiều. Nửa năm là mười sáu lượng bạc trắng. Nếu thấy đắt, ta có thể thử..."

Lời hắn còn chưa nói hết, Ôn Tự Cẩm đã vội cắt ngang: "Cứ như vậy đi, phiền Chu đại ca giúp ta làm thủ tục thuê nhà."

Mua nhà cần có khế ước rõ ràng, quan phủ làm chứng, đóng dấu quan ấn. Còn thuê nhà đơn giản hơn nhiều, chỉ cần có người làm chứng rồi điểm chỉ là xong.

Chẳng mấy chốc, mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa.

Nhìn hai gian nhà nhỏ trong sân, Ôn Tự Cẩm cẩn thận gấp khế ước, cất vào ngực áo, thở phào một hơi. Sáng nay nàng còn có hai mươi lăm lượng bạc.

Khi rời khỏi Đông Giao, nàng đưa cho mẹ con Trương Thúy Hương năm lượng bạc gọi là tạ ơn. Bây giờ lại trả mười sáu lượng tiền thuê nhà, chỉ còn lại vỏn vẹn bốn lượng bạc lẻ.

Tiền bạc đúng là như nước chảy qua tay, ở thời nào cũng vậy.

"Ôn cô nương, để ta giúp ngươi chuyển mấy tay nải này vào trong phòng nhé?" Chu Hoằng Vũ vừa tiễn chủ nhà về, quay lại thấy sáu tay nải còn nằm dưới đất, liền ngỏ ý giúp đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Không Gian] Xuyên Thành Chị Kế Của Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook